Tống Trạch rời tầm mắt nhìn về phía Thần Vũ mạnh dạn đoán xuống:
“Ta đoán tiểu.”
Thần Vũ nghe vậy mặt có chút biến sắc thoáng quan, trên môi có vài khắc dứt nụ cười nhưng nhanh chóng đã lấy lại được phong thái ung dung:
“Vị tiên nhân này chắc chứ?”
Tống Trạch không chút lưỡng lự đáp lại:
“Chắc chắn.”
Thần Vũ nhìn y rộ lên ý cười:
“E rằng ngài phải thất vọng rồi.”
Y vừa nói vừa đưa một tay lật mở xúc sắc, một tay thi triển thao túng thuật mà lật xúc sắc lên một lần nữa.
“Năm Sáu Sáu.
Ta bảo ngài suy nghĩ kĩ rồi mà.
Là Đại.”
Mặc Thần Vũ vừa mở xúc sắc lên vừa cười đắc kí, dùng ánh mắc khiêu khích nhìn Tống Trạch và Chiêu Quân.
Chiêu Quân một bên thấy trò trẻ con của y liền không có hứng thú mà phản hồi, y nhanh chóng nói tiếp:
“Tiếp tục đi.
Lần này đến chúng ta.”
Vừa nói Chiêu Quân vừa cướp lấy xúc xắc từ bao giờ, đặt trước mặt Tống Trạch.
Tống Trạch nhìn y, Chiêu Quân khẽ gật đầu ý chỉ y lắc thứ trước mặt.
Kèm theo câu nói ghé sát bên tai:
“Tin tưởng ta, sẽ thắng.”
Bọn họ ở dưới “mải chơi quên mất vị trong lồ ng sắt kia đã tỉnh lại.
Cẩn Ngôn nhíu mày lại, cơ thể có chút khó chịu mà mở mắt.
“Um…ta đang ở đâu?”
Khung cảnh hiện lên trước mắt y là một khoảng không rộng lớn không thấy đáy.
Trước tầm mắt là rừng cây bạt ngàn đen ngòm.
Nhưng tại sao chỗ y lại rất sáng.
Thứ ánh sáng của ma chơi xanh một vùng.
Phía dưới y ngồi mềm mại, ấm áp.
Là lông thú thượng hạng.
Bên cạnh y còn có đ ĩa trái cây tươi cùng với một bình rượu.
Y được bao bọc bởi một chiếc lồ ng vàng, bên trên trạm sắc phỉ thúy xanh tinh sảo.
Tại sao y lại ở đây?
Cẩn Ngôn mò mẫn tìm kiếm xung quanh cố gắng muốn thoát ra nhưng chân y đã bị một giây trói tiên trói lại cố định bên ngoài lồ ng.
Chuyện này là thế nào? Y vừa rồi vốn lag đăng ăn ở dưới kia cùng với tên đáng ghét đó.
Hiện tại đã làm sao lên được trên này mà còn bị nhốt lại nữa?
Cẩn Ngôn ra khỏi chiếc lồ ng sắt trên cao này, đánh mắt tìm kiếm xung quanh.
Phía dưới y cách không xa, ba thân ảnh cùng với tiệc múa ca kỹ tưng bừng từng tiếng.
Nhìn bộ dáng h có thể đoán được là vị thần quan của y và tên chết tiệt bên cạnh ngài.
Nhưng người phía đối diện lại mơ mơ hồ hồ mà không nhìn rõ.
Cẩn Ngôn vùng vẫy, miệng muốn thốt lên gọi thần quan của y nhưng không được.
Cần Ngôn cầm lấy chiếc đ ĩa đựng hoa quả mà đập mạnh xuống lồ ng kêu thành tiếng lớn như muốn thu hút sự chú ý của ba con người kia.
Ba người phía dưới nghe thấy tiếng động liền quay lại nhìn y.
Cần Ngôn không dùng được thuật thông linh dương ánh mắt cầu cứu như sắp khóc đến nơi tới Tống Trạch:
Cứu ta với cứu ta với thầm quan của ta ơi huhu.
Cứu với.”
Tống Trạch nhìn y như cũng hiểu ý.
Nhưng trong lòng không khỏi dâng lên chút áy náy.
Người bị đem ra làm vậy cá cược cầu cứu y làm y có chút thẹn mà lắc lắc thứ trong tay.
“Nhìn ngươi kìa, bộ dáng có chút vui vẻ đó.
Ta thích nhất là làm người ta tức phát khóc.”
Thần Vũ một bên cười ha hả, đưa ánh mắt nhìn Cẩn Ngôn.
Bên phía Cẩn Ngôn y không hiểu nổi tại sao bản thân không thể nhìn rõ khuôn mặt của người này.
Nghe giọng y có thể đoán được là tên Huyết nguyệt kia nhưng hắn bắt y lên đây làm gì?
Y đâu có gây thù với hắn?
Chiêu Quân đặt tay bao bọc tay Tống Trạch mà lắc nhẹ cùng truyền âm cho y.
“Xúc sắc bị sáo trộn rồi.
Ca ca đừng lo.
Có ta ở đây sẽ nhanh cứu được người ra thôi.”.