Lấy Tên Ai Lặng Lẽ Yêu Em

Chương 37: Kết thúc



Từ lúc quay về nhà Bách Sanh đã cảm thấy Tiểu Liêu có gì đó khan
khác, cứ nắm chặt tay hắn không chịu buông. Cứ như cái đuôi bám theo hắn từ phòng này đến phòng khác. Bách Sanh cảm thấy buồn cười cũng không
biết làm gì với nó, hình như lâu rồi nó không có những hành động như thế này. Giữa bọn họ không biết từ lúc nào lại có 1 khoảng cách vô hình,
Tiểu Liêu cũng lâu rồi không có tinh thần như vậy.

Tiểu Liêu bị hắn ôm trong lòng, cầm sách
bản tiếng anh, bảo Bách Sanh đọc cho nó nghe. Bách Sanh gối đầu lên vai nó, vòng qua người nó lật sách ra “Tiểu Liêu, thật muốn anh đọc nguyên
văn tiếng anh cho nghe sao?”

“Ờ.” Tiểu Liêu gật đầu, giọng nói nũng nịu “Bách Sanh đọc tiếng anh, nghe rất êm tai.”

Bách Sanh cười cười, cằm tựa ở vai nó nhẹ nhàng cọ cọ đến khi nó phát cười khanh khách mới thôi. Nghe thấy tiếng cười giòn tan của nó, trái
tim hắn trở nên bình yên biết bao. Hắn mở trang đầu tiên ra bắt đầu đọc. Tiếng Anh của Bách Sanh vẫn rất khá, phát âm rất chuẩn. Tiểu Liêu rất
thích nghe hắn đọc tiếng anh, giọng hắn lúc đó đặc biệt gợi cảm và thu
hút.

Bách Sanh càng đọc càng như trở về với những ngày trong quá khứ. Cảm
giác được người trong ngực không còn quấy phá nữa, hô hấp cũng bắt đầu
trở nên điều đặn. Hắn mới nhẹ nhàng đặt sách xuống bên cạnh. Đầu Tiểu
Liêu theo đó cũng lệch ra, tóc dài lộn xộn xõa lên mặt. Bách Sanh đưa
tay giúp nó vén lên, rồi ôm nó vào lòng, khóe miệng dường như mang theo ý cười. Hắn nhịn không được hôn lên tóc nó. Thật sự là 1 cuốn tiểu thuyết chán phèo.

Bách Sanh ôm xoay vòng nó lại, mà nó vẫn không động đậy. Ngửi được
mùi sữa đâu đó trên người nó, hướng xuống hít sâu 1 hơi. Ngày mai sẽ bắt đầu triển khai hành động, hắn thật sự không biết nên dùng tâm trạng thế nào để đối mặt với việc này, dùng tâm trạng thế nào để nói với nó câu “tạm biệt”.

Người nằm trong ngực mê man nói gì đó, thân mình không an phận nhúc
nhích. Bách Sanh để nó tùy ý cọ cọ trong ngực mình mà điều chỉnh tư thế. Không hề có ý muốn ôm nó về phòng ngủ. Cứ để hắn như thế này …. ôm nó
trong lòng.

Tiểu Liêu ngủ không ngon giấc, lòng ngực Bách Sanh thật ấm áp. Có
điều tư thế nửa nằm nửa ngồi này khiến nó không thoải mái lắm. Mơ màng
mở mắt ra, đèn bàn ở phòng khách tỏa ra 1 luồng sáng nhỏ đủ bao quanh 2
người họ. Nó nhìn phòng khách trước mặt lặng thinh, Bách Sanh gối cằm
trên đỉnh đầu nó nãy giờ mới nhẹ lên tiếng. Giọng nói có chút khàn khàn
tựa như xuất phát từ trong lồng ngực truyền ra “Tiểu Liêu, đồng ý với
anh 1 chuyện được không?”

“Không được.”

Bách Sanh sửng lại, nhoẻn miệng cười “Anh chưa nói chuyện gì mà em đã cự tuyệt rồi sao?”

“Ờ, cho nên đừng nói.”

Bách Sanh không nói tiếp nữa, trong lúc nhất thời cả 2 không biết làm sao đánh vỡ cục diện căng thẳng này. Tay Bách Sanh đang vòng trước
người nó từ từ di chuyển, vuốt ve bộ ngực nó. Thân thể Tiểu Liêu cứng
ngắc, nó không kiên nhẫn động đậy người “Bách Sanh, đang mệt.”

Bách Sanh ở bên tai nó khẽ thở dài “Em lại khó chịu cái gì, anh làm
gì khiến em không vui sao?” Tiểu Liêu luôn không biết che đậy cảm xúc,
cái kiểu ở chung thế này khiến hắn cảm thấy đau đầu, không biết nên làm
thế nào để thuyên giảm. Hắn không thể phỏng đoán được tâm tình người
khác. Đặc biệt là Tiểu Liêu, nó rõ ràng rất đơn thuần. Nhưng lại có lẽ
chính vì nó quá đơn thuần, thường khiến hắn không thể hiểu nổi rốt cuộc
nó đang muốn cái gì, khiến cho khoảng cách của người càng ngày càng xa.

Về việc đứa bé, về những điều bác sĩ nói với hắn. Hắn đã nghĩ hàng
trăm lý do thích đáng nhất để thoái thác cho bản thân. Nhưng mỗi khi
nhìn vào ánh mắt trong suốt của nó, mọi thứ điều như nghẹn lại ở yết
hầu, 1 chữ cũng không thốt nên nổi.

Tiểu Liêu là con nuôi, cho nên thái độ đối với tình thân của nó càng
mãnh liệt. Đặc biệt là đối với con của bọn họ, nó lại yêu thương hơn bất cứ thứ gì. Biểu hiện ngoan cố của nó khiến Bách Sanh không tưởng nổi.

Hắn thậm chí không dám nói với nó là bào thai trong bụng nó chính là 1 đôi song sinh. Nhưng có điều là …. Có thể đứa bé sẽ là 1 đứa trẻ dị
tật. Hắn không thể mở miệng bảo nó phá bỏ được. Nhưng xét theo phương
diện lý trí, hắn là đàn ông thì lý tính có phần mạnh hơn cảm tính. Hắn
không muốn đứa bé sau này chịu nhiều khổ sở. Càng sợ hãi hơn là ngộ nhỡ
lần này hắn thật có bất trắc gì, Tiểu Liêu lại mang theo 1 đứa nhỏ
giống hệt nó thì phải phải xoay sở thế nào. Cho nên hắn lựa chọn phá đi. Hai đứa bé này, hắn không cần.

Tiểu Liêu cảm nhận được nhịp tim của người phía sau, chỉ là khoảng
cách gần như vậy tại sao vẫn không thể chạm tới. Nó cố gắng để tinh thần mình không suy sụp hơn nữa “Không có gì, vẫn rất thích Bách Sanh.”

Bách Sanh hạ thùy mắt, cảm giác xấu hổ khiến hắn không nói nên lời,
rất lâu mới mở miệng “Có phải em biết chuyện gì rồi không, tại sao không hỏi anh?”

Mí mắt Tiểu Liêu nhẹ rung, khóe miệng vươn lên nỗi chua sót “Hỏi chuyện gì, hỏi vì sao anh không cần đứa con của em sao?”

“….. Anh ….” Bách Sanh á khẩu không nói được gì, hắn phải nói thế nào đây, phải nói là đứa bé sau này có khả năng có trí lực thấp, còn có thể sẽ bị tàn tật. Bất luận là thế nào, nó cũng sẽ không chịu đựng nổi.

Tiểu Liêu đứng phật dậy, thoát khỏi vòng tay của hắn. Bách Sanh nhìn
thấy nó chuyển hướng, nét mặt thật sự bình tĩnh, không có gì gọi là phẫn nộ như hắn tưởng. Ánh mắt vẫn như trước nhìn thẳng vào hắn “Em đã nói
rồi, anh không có quyền quyết định. Con là của em.”

Bách Sanh cũng không dự định phản bác lời nó, nói cũng chẳng lợi gì,
sự bướng bỉnh của nó đâu phải hắn chưa từng biết. Giống như những khổ
tâm của hắn lúc này, ước chừng 30 năm nữa nó vẫn không hiểu được.

Bách Sanh đứng dậy trước mặt nó, bóng hắn như bao trùm cả người nó.
Tiểu Liêu nhìn không rõ được ngủ quan của hắn, đôi môi đẹp đẽ của hắn
chậm rãi phun ra 1 câu “Đừng chống cự vô ích, đứa bé này anh không cần.
Ngày mốt đi làm giải phẫu, ngoan ngoãn nghe lời.”

Lồng ngực Tiểu Liêu 1 chút cũng không thấy đau, hồ như so với tưởng
tượng của nó càng bình tĩnh hơn. Nó ngoan ngoãn gật đầu “Được.”

Bách Sanh hạ thùy mắt, Tiểu Liêu ngoan ngoãn tuân theo như vậy lại
càng khiến hắn thấy bất an hơn. Hắn ôm vai nó, nhỏ giọng trấn an “Tiểu
Liêu, nếu thích có em bé, chúng ta sau này còn nhiều cơ hội mà, đúng
không?”

Tiểu Liêu nghe thế chỉ cười cười, không nói thêm gì nữa.

Buổi tối, Bách Sanh rất dịu dàng, Tiểu Liêu cũng không cự tuyệt hắn.
Nó rất nghe lời, cho dù nó ghét nhất là làm từ phía sau, nhưng lần này
vẫn ngoan ngoãn nghe theo Bách Sanh. Ngược lại nó càng nghe lời hắn như
vậy hắn lại cảm thấy trống rỗng. Tại sao Tiểu Liêu lại ngoan ngoãn nghe
lời như vậy, hắn càng lúc càng lo lắng. Rõ ràng, Tiểu Liêu khi trên
giường đặc biệt khó thuần phục, nhưng sao lần này lại dễ dãi phối hợp
với hắn như vậy. Thậm chí đôi khi còn có ý khiêu khích hắn nữa chứ.

Bách Sanh khó chịu, nghiến răng nghiến lợi muốn mạnh mẽ trừng trị nó
nhưng lại sợ làm quá ngược lại khiến nó tổn thương. Tuy là hắn đã quyết
tâm không cần đứa bé, nhưng hắn không thể đạt đến cảnh giới cái gì cũng
không để tâm. Có lẽ, sâu thẳm trong con người hắn thật không phải ….
loại người máu lạnh. Hắn vừa muốn trút hết những tích tụ kím nén trong
lòng mình, vừa cố gắng để ý đến cảm nhận của nó. Cái loại tình cảnh vừa
nóng vừa lạnh này hành hạ hắn chết đi được, khiến hắn cảm nhận bản thân
mình như đa nhân cách.

Hắn từ phía sau, cắn vành tai nó. Gao gắt dán chặt lên da thịt nóng
bỏng của nó. Giống như muốn dùng những thứ này hứa hẹn với nó “Tiểu
Liêu, em đã đáp ứng lời anh, sẽ làm phẫu thuật đúng không?”

Tiểu Liêu nắm chặt ga giường hỗn loạn. Ngăn chặn dòng suy nghĩ vốn
muốn nuốt trôi nay càng thêm chua chát. Mặt cố gắng hé ra nụ cười đáp
hắn “Ờ.”

Bách Sanh như vẫn cảm thấy không đủ, siết chặt thắt lưng nó. Giống
như muốn đem thân thể nó nhập vào thân hắn “Tiểu Liêu, đừng rời xa anh.
Anh thật sự thật sự không thể không có em.”

“Bách Sanh ….” Tiểu Liêu mở mắt ra, tựa như người sắp chết bám được 1 gốc cây “Yêu em không, anh …. có yêu em không?”

Bách Sanh đưa tay siết chặt bờ vai nó, mọi hành động dường như dừng
lại. Nhẹ hôn vào sau gáy nó “Ngốc nghếch, chẳng lẽ em còn không hiểu tâm ý anh. Trừ em ra, ai cũng không thể tiến vào tim anh.”

Bách ở phía sau không thể nhìn thấy được, những giọt lệ trong suốt
của nó rơi xuống khóe miệng. Nó ngẩng đầu khiến vành tai của Bách Sanh
và tóc mai của nó chạm vào nhau “Bách Sanh, em rất yêu anh, rất yêu, rất yêu.”

Bách Sanh kéo nó để đối mặt với mình, hôn dịu dàng, như bao trùm tất
cả thâm tình yêu thương của hắn dành cho nó đang hiện hữu trong mỗi nụ
hôn này. Hắn hôn lên trái tim nó, cơ hồ muốn để lại dấu ấn của chính
mình lên nơi đó. Ngẩng đầu lên nhìn nó, trong đôi mắt sâu lắng này có
bao nhiêu lo sợ “Tiểu Liêu, chỗ này của em phải luôn dành cho anh.”

Tiểu Liêu mệt mỏi thiếp đi, nhưng Bách Sanh lại không hề cảm thấy
buồn ngủ. Nhìn người bên cạnh cảm thấy được yêu mà không thể đáp, lại
chấp mê không muốn dứt khoát. Cả đời này, hắn tự hào nhất chính là tình
yêu của Tiểu Liêu dành cho hắn. Thứ quý giá đáng trân trọng nhất cũng
chính là tình yêu của Tiểu Liêu. Thế này …. cứ coi như hắn đã trải qua 1 cuộc sống thật đáng giá.

Trước khi Bách Sanh ra cảng, Tiểu Liêu giúp hắn thắt cà vạt. Nó cuối
đầu bày ra bộ dáng chuyên chú suy nghĩ, chứ không hề giống đang thắt cà
vạt. Cứ như nó đang tiến hành thực hiện 1 nghi thức gì đó nghiêm túc
lắm. Nhìn nó Bách Sanh không khỏi buồn cười, trêu chọc nó “Dịch Tiểu
Liêu, em thắt có cà vạt mà hơn 10 phút, có phải không nỡ xa anh hay
không?”

Tiểu Liêu chớp nhẹ 2 hàng lông mi cong dài, miệng như ngấng đọng nụ
cười “Ờ, không nỡ.” Nó ngẩng đầu, ánh mắt cong cong trong đáng yêu vô
cùng “Hôn em đi.”

Bách Sanh nâng mặt nó, hôn lên 2 anh cánh hoa hồng phấn đó, luyến
tiếc không nỡ buông ra “Ngoan, đợi anh trở về. Anh sẽ cho em 1 bất ngờ.”

“Ờ.” Tiểu Liêu khập khiểng vươn lên nắm cà vạt hắn “Bách Sanh, em sẽ nhớ anh.”

Bách Sanh cọ nhẹ vào chóp mũi xinh xắn của nó. Cảm thấy nếu cứ níu
kéo như thế này với nó, hắn chắc sẽ không nỡ rời đi. Hắn nắm chặt tay
nó, ngón tay lơ đãng vuốt nhẹ chiếc nhẫn trên tay nó.

“Chờ anh quay lại, chúng ta phải mau đi đăng ký. Ba mẹ biết được nhất định sẽ rất vui.” Còn nữa, Tiểu Liêu mà nhìn thấy hắn mặt cảnh phục
xuất hiện trước mặt nó nhất định sẽ rất ngạc nhiên. Tiểu Liêu vừa sắc
lại còn hủ, ngày đó lúc nào cũng ồn ào bên tai hắn quân phục có bao
nhiêu soái khí. Nghĩ đến Tiểu Liêu có bao nhiêu vui mừng kinh ngạc, hắn
như được tiếp thêm 1 phần sức lực, trong lòng tràn đầy niềm tin. Trước
khi ra khỏi nhà hắn nói với Tiểu Liêu “Chờ anh.”

Hắn 23 tuổi, toàn tâm yêu nó. Nhưng lại không thể cho nó thứ tốt
nhất, dùng tình cảm thỏa đáng nhất để giữ lại nó bên mình. Để bảo vệ thứ tình cảm bất di bất dịch của hai người họ.

*

Đến bến cảng thì sắc trời cũng dần tối. Thời điểm Doãn Thịnh ngồi
trên du thuyền nhìn Bách Sanh mỉm cười. Bách Sanh cảm nhận được có gì đó không đúng … tựa như … có thứ gì đó nằm ngoài tầm kiểm soát của hắn.
Doãn Thịnh hếch mày “Sao nào, cậu không dám lên sao?”

Đột nhiên thay đổi địa điểm khiến Bách Sanh không ngờ đến, bên Mạc
Anh Minh cũng trở tay không kịp, chỉ có thể an bài cảnh sát đường biển
âm thầm hỗ trợ. Bách Sanh cũng không quá lo lắng, Doãn Thịnh không mang
theo nhiều người lắm. Cho nên Bách Sanh chỉ mang theo Lâm Duệ và Phương
Kiệt theo vào.

Mạc Anh Minh nói vào tai nghe, bảo Bách Sanh cố gắng kéo dài thời
gian, không được tùy tiện hành động. Bách Sanh cứ thế không chùn bước
thẳng lên du thuyền. 3 năm rồi, hắn đã không còn đủ kiên nhẫn để lại chờ thêm 3 năm nữa.

Doãn Thịnh cũng không manh động, chỉ đơn giản là đứng trên boong tàu
ngắm gió biển, nói lảm nhảm mấy thứ không liên quan với Bách Sanh. Đến
lúc này, Bách Sanh thật không nắm bắt được rốt cuộc trong hồ lô gã đang
chứa những con bài gì. Mãi đến khi sắc trời tối hẳn, gã mới mang Bách
Sanh đến khoang thuyền. Vừa đến khoang thuyền, Doãn Thịnh liền rút súng
chỉa thẳng vào huyệt thái dương của Bách Sanh. Bách Sanh vẫn bình tĩnh
lạnh lùng liếc nhìn hắn “Anh muốn gì?”

Doãn Thịnh nhếch khóe môi “Mặc kệ cậu có phải cảnh sát không, tôi cũng không thể buông tha cậu.”

“Là bởi vì chuyện 3 năm trước tôi đã đắc tội anh.” Bách Sanh cũng
không bất ngờ gì trước hành động của gã. Doãn Thịnh con người này, là
hạng người thế nào, hắn hiểu rất rõ.

Doãn Thịnh cau mũi cười quỹ dị “NO NO NO, tao đâu có nhỏ mọn như thế. Tao nghĩ chắc mày không biết, tao với ba mày quen biết đâu nhỉ?”

Ánh mắt Bách Sanh trở nên ảm đạm, Doãn Thịnh quen biết Dịch Phong. Nói vậy, từ lâu Doãn Thịnh đã bắt đầu nhắm vào hắn.

Doãn Thịnh nhìn thấy biểu hiện ngạc nhiên của Bách Sanh, trong lòng
khá vừa ý, gã di chuyển đến gần Bách Sanh hơn, súng càng ngày càng gần
sát trán hắn “Ông già thị trưởng mày cũng chẳng có gì tốt lành, hôm nay
tao giải quyết mày. Sau đó sẽ giao ra những thứ trong tay tao cho phóng
viên, tạp chí, toàn soạn …. mỗi nơi 1 bản. Tao muốn nhìn thấy lão ta và
Vinh Hưởng thân bại danh liệt mới cam.”

Bách Sanh không nói gì chỉ nhìn chằm gã đang kích động. Giờ phút này
không thích hợp để đối đầu cùng gã. Bách Sanh nói chuyện hết sức chú ý,
không muốn làm phật lòng gã “Anh có ý gì, ba tôi và Vinh Hưởng có thù gì với anh.”

Ánh mắt Doãn Thịnh trở nên lãnh khốc, sâu trong đôi mắt gian tà đó ẩn nhẫn 1 cỗ hận khí “Mày có biết là cái người cha luôn ra vẻ đạo mạo của
mày lúc còn trẻ cầm thú thế nào, HẢ?” Gã nói đến đây cơ hồ nghiến răng
ken két mà nói.

“Bây giờ, mỗi lần tao thấy lão ta ở trên ti vi tỏ ra bộ dạng thương
dân yêu nước, con mẹ nó thật kinh tởm. Còn ra vẻ như 1 đấng cứu thế.
Ngày trước, khi phá hoại gia đình người khác, sao 1 chút nhân tính cũng
không có.”

Bách Sanh nhíu mi, ánh mắt chăm chăm quan sát nòng súng tối tăm trước mặt. Doãn Thịnh dường như đang nhớ đến việc gì đó rất khó chịu, toàn
thân gã như đang ức chế mà rung rẩy. Bách Sanh như tìm thấy chút ánh
sáng, nhanh chóng nhấc chân đá bay khẩu súng trong tay gã.

Ánh mắt Doãn Thịnh bỗng biến hung ác, vung quyền hướng đến Bách Sanh. Thân hình của gã và Bách Sanh tương đối bằng nhau, hai người cùng lúc
tung quyền nhất thời khó phân cao thấp. Bách Sanh nắm chặt áo sơ mi gã,
tung cước đá tới vào bụng gã. Doãn Thịnh nhanh tay lẹ mắt đưa tay chống
lại động tác của hắn.

Doãn Thịnh phản đòn hạ vào sau lưng Bách Sanh 1 quyền, Bách Sanh cũng rất nhanh nắm chặt tay gã, trụ vai đẩy ngã gã.

Phản ứng của Doãn Thịnh rất nhanh, sau mấy hồi phân tranh. Bách Sanh cũng không nắm giữ được thế thượng phong.

Trong lúc này, thì bên ngoài cũng truyền đến tiếng súng, Bách Sanh
không biết là bên ngoài giờ này rốt cuộc là đang trong tình huống gì.
Nhưng bất luận thế nào, hôm nay hắn cũng không để Doãn Thịnh chạy thoát.

Bách Sanh túm lấy Doãn Thịnh đến cái bàn trên khoan thuyền, đấm đá
liên hồi. Doãn Thịnh bị mất trọng lực ngã xuống đất. Thoáng cái đảo mắt, Bách Sanh cả kinh. Súng đang bên cạnh gã, tốt nhất hắn nên từ từ hành
động.

Doãn Thịnh cười lạnh từ từ đứng dậy, chỉa súng vào Bách Sanh. Hắn cay độc phun ra 1 ngụm nước bọt dính đầy máu. “Hôm nay, tao muốn người Dịch gia chôn sống cũng tao. Nhưng mày đừng lo lắng, rất nhanh thôi sẽ có cả nhà họ Dịch, còn có cả nhà Vinh Hưởng sẽ cùng xuống làm bạn với mày.
Tao không bạc đãi mày đúng không.” Gã càng gở cười lớn, ngón tay nhúc
nhích chạm vào cò súng.

Bách Sanh thoáng kinh hoàng “ĐOÀNG” 1 tiếng súng vang lên, nhưng
không phải của Doãn Thịnh. Bách Sanh nhìn người đứng phía sau Doãn
Thịnh. Sự xuất hiện của “cô ấy”, thật nằm ngoài dự đoán của hắn.

Từ lúc quay về nhà Bách Sanh đã cảm thấy Tiểu Liêu có gì đó khan
khác, cứ nắm chặt tay hắn không chịu buông. Cứ như cái đuôi bám theo hắn từ phòng này đến phòng khác. Bách Sanh cảm thấy buồn cười cũng không
biết làm gì với nó, hình như lâu rồi nó không có những hành động như thế này. Giữa bọn họ không biết từ lúc nào lại có 1 khoảng cách vô hình,
Tiểu Liêu cũng lâu rồi không có tinh thần như vậy.

Tiểu Liêu bị hắn ôm trong lòng, cầm sách
bản tiếng anh, bảo Bách Sanh đọc cho nó nghe. Bách Sanh gối đầu lên vai nó, vòng qua người nó lật sách ra “Tiểu Liêu, thật muốn anh đọc nguyên
văn tiếng anh cho nghe sao?”

“Ờ.” Tiểu Liêu gật đầu, giọng nói nũng nịu “Bách Sanh đọc tiếng anh, nghe rất êm tai.”

Bách Sanh cười cười, cằm tựa ở vai nó nhẹ nhàng cọ cọ đến khi nó phát cười khanh khách mới thôi. Nghe thấy tiếng cười giòn tan của nó, trái
tim hắn trở nên bình yên biết bao. Hắn mở trang đầu tiên ra bắt đầu đọc. Tiếng Anh của Bách Sanh vẫn rất khá, phát âm rất chuẩn. Tiểu Liêu rất
thích nghe hắn đọc tiếng anh, giọng hắn lúc đó đặc biệt gợi cảm và thu
hút.

Bách Sanh càng đọc càng như trở về với những ngày trong quá khứ. Cảm
giác được người trong ngực không còn quấy phá nữa, hô hấp cũng bắt đầu
trở nên điều đặn. Hắn mới nhẹ nhàng đặt sách xuống bên cạnh. Đầu Tiểu
Liêu theo đó cũng lệch ra, tóc dài lộn xộn xõa lên mặt. Bách Sanh đưa
tay giúp nó vén lên, rồi ôm nó vào lòng, khóe miệng dường như mang theo ý cười. Hắn nhịn không được hôn lên tóc nó. Thật sự là 1 cuốn tiểu thuyết chán phèo.

Bách Sanh ôm xoay vòng nó lại, mà nó vẫn không động đậy. Ngửi được
mùi sữa đâu đó trên người nó, hướng xuống hít sâu 1 hơi. Ngày mai sẽ bắt đầu triển khai hành động, hắn thật sự không biết nên dùng tâm trạng thế nào để đối mặt với việc này, dùng tâm trạng thế nào để nói với nó câu “tạm biệt”.

Người nằm trong ngực mê man nói gì đó, thân mình không an phận nhúc
nhích. Bách Sanh để nó tùy ý cọ cọ trong ngực mình mà điều chỉnh tư thế. Không hề có ý muốn ôm nó về phòng ngủ. Cứ để hắn như thế này …. ôm nó
trong lòng.

Tiểu Liêu ngủ không ngon giấc, lòng ngực Bách Sanh thật ấm áp. Có
điều tư thế nửa nằm nửa ngồi này khiến nó không thoải mái lắm. Mơ màng
mở mắt ra, đèn bàn ở phòng khách tỏa ra 1 luồng sáng nhỏ đủ bao quanh 2
người họ. Nó nhìn phòng khách trước mặt lặng thinh, Bách Sanh gối cằm
trên đỉnh đầu nó nãy giờ mới nhẹ lên tiếng. Giọng nói có chút khàn khàn
tựa như xuất phát từ trong lồng ngực truyền ra “Tiểu Liêu, đồng ý với
anh 1 chuyện được không?”

“Không được.”

Bách Sanh sửng lại, nhoẻn miệng cười “Anh chưa nói chuyện gì mà em đã cự tuyệt rồi sao?”

“Ờ, cho nên đừng nói.”

Bách Sanh không nói tiếp nữa, trong lúc nhất thời cả 2 không biết làm sao đánh vỡ cục diện căng thẳng này. Tay Bách Sanh đang vòng trước
người nó từ từ di chuyển, vuốt ve bộ ngực nó. Thân thể Tiểu Liêu cứng
ngắc, nó không kiên nhẫn động đậy người “Bách Sanh, đang mệt.”

Bách Sanh ở bên tai nó khẽ thở dài “Em lại khó chịu cái gì, anh làm
gì khiến em không vui sao?” Tiểu Liêu luôn không biết che đậy cảm xúc,
cái kiểu ở chung thế này khiến hắn cảm thấy đau đầu, không biết nên làm
thế nào để thuyên giảm. Hắn không thể phỏng đoán được tâm tình người
khác. Đặc biệt là Tiểu Liêu, nó rõ ràng rất đơn thuần. Nhưng lại có lẽ
chính vì nó quá đơn thuần, thường khiến hắn không thể hiểu nổi rốt cuộc
nó đang muốn cái gì, khiến cho khoảng cách của người càng ngày càng xa.

Về việc đứa bé, về những điều bác sĩ nói với hắn. Hắn đã nghĩ hàng
trăm lý do thích đáng nhất để thoái thác cho bản thân. Nhưng mỗi khi
nhìn vào ánh mắt trong suốt của nó, mọi thứ điều như nghẹn lại ở yết
hầu, 1 chữ cũng không thốt nên nổi.

Tiểu Liêu là con nuôi, cho nên thái độ đối với tình thân của nó càng
mãnh liệt. Đặc biệt là đối với con của bọn họ, nó lại yêu thương hơn bất cứ thứ gì. Biểu hiện ngoan cố của nó khiến Bách Sanh không tưởng nổi.

Hắn thậm chí không dám nói với nó là bào thai trong bụng nó chính là 1 đôi song sinh. Nhưng có điều là …. Có thể đứa bé sẽ là 1 đứa trẻ dị
tật. Hắn không thể mở miệng bảo nó phá bỏ được. Nhưng xét theo phương
diện lý trí, hắn là đàn ông thì lý tính có phần mạnh hơn cảm tính. Hắn
không muốn đứa bé sau này chịu nhiều khổ sở. Càng sợ hãi hơn là ngộ nhỡ
lần này hắn thật có bất trắc gì, Tiểu Liêu lại mang theo 1 đứa nhỏ
giống hệt nó thì phải phải xoay sở thế nào. Cho nên hắn lựa chọn phá đi. Hai đứa bé này, hắn không cần.

Tiểu Liêu cảm nhận được nhịp tim của người phía sau, chỉ là khoảng
cách gần như vậy tại sao vẫn không thể chạm tới. Nó cố gắng để tinh thần mình không suy sụp hơn nữa “Không có gì, vẫn rất thích Bách Sanh.”

Bách Sanh hạ thùy mắt, cảm giác xấu hổ khiến hắn không nói nên lời,
rất lâu mới mở miệng “Có phải em biết chuyện gì rồi không, tại sao không hỏi anh?”

Mí mắt Tiểu Liêu nhẹ rung, khóe miệng vươn lên nỗi chua sót “Hỏi chuyện gì, hỏi vì sao anh không cần đứa con của em sao?”

“….. Anh ….” Bách Sanh á khẩu không nói được gì, hắn phải nói thế nào đây, phải nói là đứa bé sau này có khả năng có trí lực thấp, còn có thể sẽ bị tàn tật. Bất luận là thế nào, nó cũng sẽ không chịu đựng nổi.

Tiểu Liêu đứng phật dậy, thoát khỏi vòng tay của hắn. Bách Sanh nhìn
thấy nó chuyển hướng, nét mặt thật sự bình tĩnh, không có gì gọi là phẫn nộ như hắn tưởng. Ánh mắt vẫn như trước nhìn thẳng vào hắn “Em đã nói
rồi, anh không có quyền quyết định. Con là của em.”

Bách Sanh cũng không dự định phản bác lời nó, nói cũng chẳng lợi gì,
sự bướng bỉnh của nó đâu phải hắn chưa từng biết. Giống như những khổ
tâm của hắn lúc này, ước chừng 30 năm nữa nó vẫn không hiểu được.

Bách Sanh đứng dậy trước mặt nó, bóng hắn như bao trùm cả người nó.
Tiểu Liêu nhìn không rõ được ngủ quan của hắn, đôi môi đẹp đẽ của hắn
chậm rãi phun ra 1 câu “Đừng chống cự vô ích, đứa bé này anh không cần.
Ngày mốt đi làm giải phẫu, ngoan ngoãn nghe lời.”

Lồng ngực Tiểu Liêu 1 chút cũng không thấy đau, hồ như so với tưởng
tượng của nó càng bình tĩnh hơn. Nó ngoan ngoãn gật đầu “Được.”

Bách Sanh hạ thùy mắt, Tiểu Liêu ngoan ngoãn tuân theo như vậy lại
càng khiến hắn thấy bất an hơn. Hắn ôm vai nó, nhỏ giọng trấn an “Tiểu
Liêu, nếu thích có em bé, chúng ta sau này còn nhiều cơ hội mà, đúng
không?”

Tiểu Liêu nghe thế chỉ cười cười, không nói thêm gì nữa.

Buổi tối, Bách Sanh rất dịu dàng, Tiểu Liêu cũng không cự tuyệt hắn.
Nó rất nghe lời, cho dù nó ghét nhất là làm từ phía sau, nhưng lần này
vẫn ngoan ngoãn nghe theo Bách Sanh. Ngược lại nó càng nghe lời hắn như
vậy hắn lại cảm thấy trống rỗng. Tại sao Tiểu Liêu lại ngoan ngoãn nghe
lời như vậy, hắn càng lúc càng lo lắng. Rõ ràng, Tiểu Liêu khi trên
giường đặc biệt khó thuần phục, nhưng sao lần này lại dễ dãi phối hợp
với hắn như vậy. Thậm chí đôi khi còn có ý khiêu khích hắn nữa chứ.

Bách Sanh khó chịu, nghiến răng nghiến lợi muốn mạnh mẽ trừng trị nó
nhưng lại sợ làm quá ngược lại khiến nó tổn thương. Tuy là hắn đã quyết
tâm không cần đứa bé, nhưng hắn không thể đạt đến cảnh giới cái gì cũng
không để tâm. Có lẽ, sâu thẳm trong con người hắn thật không phải ….
loại người máu lạnh. Hắn vừa muốn trút hết những tích tụ kím nén trong
lòng mình, vừa cố gắng để ý đến cảm nhận của nó. Cái loại tình cảnh vừa
nóng vừa lạnh này hành hạ hắn chết đi được, khiến hắn cảm nhận bản thân
mình như đa nhân cách.

Hắn từ phía sau, cắn vành tai nó. Gao gắt dán chặt lên da thịt nóng
bỏng của nó. Giống như muốn dùng những thứ này hứa hẹn với nó “Tiểu
Liêu, em đã đáp ứng lời anh, sẽ làm phẫu thuật đúng không?”

Tiểu Liêu nắm chặt ga giường hỗn loạn. Ngăn chặn dòng suy nghĩ vốn
muốn nuốt trôi nay càng thêm chua chát. Mặt cố gắng hé ra nụ cười đáp
hắn “Ờ.”

Bách Sanh như vẫn cảm thấy không đủ, siết chặt thắt lưng nó. Giống
như muốn đem thân thể nó nhập vào thân hắn “Tiểu Liêu, đừng rời xa anh.
Anh thật sự thật sự không thể không có em.”

“Bách Sanh ….” Tiểu Liêu mở mắt ra, tựa như người sắp chết bám được 1 gốc cây “Yêu em không, anh …. có yêu em không?”

Bách Sanh đưa tay siết chặt bờ vai nó, mọi hành động dường như dừng
lại. Nhẹ hôn vào sau gáy nó “Ngốc nghếch, chẳng lẽ em còn không hiểu tâm ý anh. Trừ em ra, ai cũng không thể tiến vào tim anh.”

Bách ở phía sau không thể nhìn thấy được, những giọt lệ trong suốt
của nó rơi xuống khóe miệng. Nó ngẩng đầu khiến vành tai của Bách Sanh
và tóc mai của nó chạm vào nhau “Bách Sanh, em rất yêu anh, rất yêu, rất yêu.”

Bách Sanh kéo nó để đối mặt với mình, hôn dịu dàng, như bao trùm tất
cả thâm tình yêu thương của hắn dành cho nó đang hiện hữu trong mỗi nụ
hôn này. Hắn hôn lên trái tim nó, cơ hồ muốn để lại dấu ấn của chính
mình lên nơi đó. Ngẩng đầu lên nhìn nó, trong đôi mắt sâu lắng này có
bao nhiêu lo sợ “Tiểu Liêu, chỗ này của em phải luôn dành cho anh.”

Tiểu Liêu mệt mỏi thiếp đi, nhưng Bách Sanh lại không hề cảm thấy
buồn ngủ. Nhìn người bên cạnh cảm thấy được yêu mà không thể đáp, lại
chấp mê không muốn dứt khoát. Cả đời này, hắn tự hào nhất chính là tình
yêu của Tiểu Liêu dành cho hắn. Thứ quý giá đáng trân trọng nhất cũng
chính là tình yêu của Tiểu Liêu. Thế này …. cứ coi như hắn đã trải qua 1 cuộc sống thật đáng giá.

Trước khi Bách Sanh ra cảng, Tiểu Liêu giúp hắn thắt cà vạt. Nó cuối
đầu bày ra bộ dáng chuyên chú suy nghĩ, chứ không hề giống đang thắt cà
vạt. Cứ như nó đang tiến hành thực hiện 1 nghi thức gì đó nghiêm túc
lắm. Nhìn nó Bách Sanh không khỏi buồn cười, trêu chọc nó “Dịch Tiểu
Liêu, em thắt có cà vạt mà hơn 10 phút, có phải không nỡ xa anh hay
không?”

Tiểu Liêu chớp nhẹ 2 hàng lông mi cong dài, miệng như ngấng đọng nụ
cười “Ờ, không nỡ.” Nó ngẩng đầu, ánh mắt cong cong trong đáng yêu vô
cùng “Hôn em đi.”

Bách Sanh nâng mặt nó, hôn lên 2 anh cánh hoa hồng phấn đó, luyến
tiếc không nỡ buông ra “Ngoan, đợi anh trở về. Anh sẽ cho em 1 bất ngờ.”

“Ờ.” Tiểu Liêu khập khiểng vươn lên nắm cà vạt hắn “Bách Sanh, em sẽ nhớ anh.”

Bách Sanh cọ nhẹ vào chóp mũi xinh xắn của nó. Cảm thấy nếu cứ níu
kéo như thế này với nó, hắn chắc sẽ không nỡ rời đi. Hắn nắm chặt tay
nó, ngón tay lơ đãng vuốt nhẹ chiếc nhẫn trên tay nó.

“Chờ anh quay lại, chúng ta phải mau đi đăng ký. Ba mẹ biết được nhất định sẽ rất vui.” Còn nữa, Tiểu Liêu mà nhìn thấy hắn mặt cảnh phục
xuất hiện trước mặt nó nhất định sẽ rất ngạc nhiên. Tiểu Liêu vừa sắc
lại còn hủ, ngày đó lúc nào cũng ồn ào bên tai hắn quân phục có bao
nhiêu soái khí. Nghĩ đến Tiểu Liêu có bao nhiêu vui mừng kinh ngạc, hắn
như được tiếp thêm 1 phần sức lực, trong lòng tràn đầy niềm tin. Trước
khi ra khỏi nhà hắn nói với Tiểu Liêu “Chờ anh.”

Hắn 23 tuổi, toàn tâm yêu nó. Nhưng lại không thể cho nó thứ tốt
nhất, dùng tình cảm thỏa đáng nhất để giữ lại nó bên mình. Để bảo vệ thứ tình cảm bất di bất dịch của hai người họ.

*

Đến bến cảng thì sắc trời cũng dần tối. Thời điểm Doãn Thịnh ngồi
trên du thuyền nhìn Bách Sanh mỉm cười. Bách Sanh cảm nhận được có gì đó không đúng … tựa như … có thứ gì đó nằm ngoài tầm kiểm soát của hắn.
Doãn Thịnh hếch mày “Sao nào, cậu không dám lên sao?”

Đột nhiên thay đổi địa điểm khiến Bách Sanh không ngờ đến, bên Mạc
Anh Minh cũng trở tay không kịp, chỉ có thể an bài cảnh sát đường biển
âm thầm hỗ trợ. Bách Sanh cũng không quá lo lắng, Doãn Thịnh không mang
theo nhiều người lắm. Cho nên Bách Sanh chỉ mang theo Lâm Duệ và Phương
Kiệt theo vào.

Mạc Anh Minh nói vào tai nghe, bảo Bách Sanh cố gắng kéo dài thời
gian, không được tùy tiện hành động. Bách Sanh cứ thế không chùn bước
thẳng lên du thuyền. 3 năm rồi, hắn đã không còn đủ kiên nhẫn để lại chờ thêm 3 năm nữa.

Doãn Thịnh cũng không manh động, chỉ đơn giản là đứng trên boong tàu
ngắm gió biển, nói lảm nhảm mấy thứ không liên quan với Bách Sanh. Đến
lúc này, Bách Sanh thật không nắm bắt được rốt cuộc trong hồ lô gã đang
chứa những con bài gì. Mãi đến khi sắc trời tối hẳn, gã mới mang Bách
Sanh đến khoang thuyền. Vừa đến khoang thuyền, Doãn Thịnh liền rút súng
chỉa thẳng vào huyệt thái dương của Bách Sanh. Bách Sanh vẫn bình tĩnh
lạnh lùng liếc nhìn hắn “Anh muốn gì?”

Doãn Thịnh nhếch khóe môi “Mặc kệ cậu có phải cảnh sát không, tôi cũng không thể buông tha cậu.”

“Là bởi vì chuyện 3 năm trước tôi đã đắc tội anh.” Bách Sanh cũng
không bất ngờ gì trước hành động của gã. Doãn Thịnh con người này, là
hạng người thế nào, hắn hiểu rất rõ.

Doãn Thịnh cau mũi cười quỹ dị “NO NO NO, tao đâu có nhỏ mọn như thế. Tao nghĩ chắc mày không biết, tao với ba mày quen biết đâu nhỉ?”

Ánh mắt Bách Sanh trở nên ảm đạm, Doãn Thịnh quen biết Dịch Phong. Nói vậy, từ lâu Doãn Thịnh đã bắt đầu nhắm vào hắn.

Doãn Thịnh nhìn thấy biểu hiện ngạc nhiên của Bách Sanh, trong lòng
khá vừa ý, gã di chuyển đến gần Bách Sanh hơn, súng càng ngày càng gần
sát trán hắn “Ông già thị trưởng mày cũng chẳng có gì tốt lành, hôm nay
tao giải quyết mày. Sau đó sẽ giao ra những thứ trong tay tao cho phóng
viên, tạp chí, toàn soạn …. mỗi nơi 1 bản. Tao muốn nhìn thấy lão ta và
Vinh Hưởng thân bại danh liệt mới cam.”

Bách Sanh không nói gì chỉ nhìn chằm gã đang kích động. Giờ phút này
không thích hợp để đối đầu cùng gã. Bách Sanh nói chuyện hết sức chú ý,
không muốn làm phật lòng gã “Anh có ý gì, ba tôi và Vinh Hưởng có thù gì với anh.”

Ánh mắt Doãn Thịnh trở nên lãnh khốc, sâu trong đôi mắt gian tà đó ẩn nhẫn 1 cỗ hận khí “Mày có biết là cái người cha luôn ra vẻ đạo mạo của
mày lúc còn trẻ cầm thú thế nào, HẢ?” Gã nói đến đây cơ hồ nghiến răng
ken két mà nói.

“Bây giờ, mỗi lần tao thấy lão ta ở trên ti vi tỏ ra bộ dạng thương
dân yêu nước, con mẹ nó thật kinh tởm. Còn ra vẻ như 1 đấng cứu thế.
Ngày trước, khi phá hoại gia đình người khác, sao 1 chút nhân tính cũng
không có.”

Bách Sanh nhíu mi, ánh mắt chăm chăm quan sát nòng súng tối tăm trước mặt. Doãn Thịnh dường như đang nhớ đến việc gì đó rất khó chịu, toàn
thân gã như đang ức chế mà rung rẩy. Bách Sanh như tìm thấy chút ánh
sáng, nhanh chóng nhấc chân đá bay khẩu súng trong tay gã.

Ánh mắt Doãn Thịnh bỗng biến hung ác, vung quyền hướng đến Bách Sanh. Thân hình của gã và Bách Sanh tương đối bằng nhau, hai người cùng lúc
tung quyền nhất thời khó phân cao thấp. Bách Sanh nắm chặt áo sơ mi gã,
tung cước đá tới vào bụng gã. Doãn Thịnh nhanh tay lẹ mắt đưa tay chống
lại động tác của hắn.

Doãn Thịnh phản đòn hạ vào sau lưng Bách Sanh 1 quyền, Bách Sanh cũng rất nhanh nắm chặt tay gã, trụ vai đẩy ngã gã.

Phản ứng của Doãn Thịnh rất nhanh, sau mấy hồi phân tranh. Bách Sanh cũng không nắm giữ được thế thượng phong.

Trong lúc này, thì bên ngoài cũng truyền đến tiếng súng, Bách Sanh
không biết là bên ngoài giờ này rốt cuộc là đang trong tình huống gì.
Nhưng bất luận thế nào, hôm nay hắn cũng không để Doãn Thịnh chạy thoát.

Bách Sanh túm lấy Doãn Thịnh đến cái bàn trên khoan thuyền, đấm đá
liên hồi. Doãn Thịnh bị mất trọng lực ngã xuống đất. Thoáng cái đảo mắt, Bách Sanh cả kinh. Súng đang bên cạnh gã, tốt nhất hắn nên từ từ hành
động.

Doãn Thịnh cười lạnh từ từ đứng dậy, chỉa súng vào Bách Sanh. Hắn cay độc phun ra 1 ngụm nước bọt dính đầy máu. “Hôm nay, tao muốn người Dịch gia chôn sống cũng tao. Nhưng mày đừng lo lắng, rất nhanh thôi sẽ có cả nhà họ Dịch, còn có cả nhà Vinh Hưởng sẽ cùng xuống làm bạn với mày.
Tao không bạc đãi mày đúng không.” Gã càng gở cười lớn, ngón tay nhúc
nhích chạm vào cò súng.

Bách Sanh thoáng kinh hoàng “ĐOÀNG” 1 tiếng súng vang lên, nhưng
không phải của Doãn Thịnh. Bách Sanh nhìn người đứng phía sau Doãn
Thịnh. Sự xuất hiện của “cô ấy”, thật nằm ngoài dự đoán của hắn.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.