– Ta hỏi lại lần nữa. Chính xác thì ngươi là ai?
Nàng vì một lý do nào đó mà cảm thấy nam nhân trước mắt rất quen thuộc, như đã gặp ở đâu đó rồi.
– Tỷ tỷ, là cục cưng đây. Tỷ tỷ không nhận ra cục cưng sao?
Cục cưng? Hắn tự xưng là cục cưng? Đừng nói với nàng là…
– Ngươi là…Tiểu Ngọc?
Nam nhân đôi mắt long lanh, mím môi gật gật đầu.
Nàng mắt chữ A mồm chữ O, không tin nổi điều này là sự thật. Tiểu Ngọc đã biến thành người!
Nàng đặt khay đồ ăn lên bàn, nhìn Tiểu Thần vẫn đang run sợ trong lòng mình nói.
– Ngoan! Không sao rồi! Có mẫu thân ở đây, Tiểu Thần không cần phải sợ, hắn ta sẽ không làm hại chúng ta đâu. Mau đến ăn cơm đi!
Tiểu Thần nghe vậy không còn sợ hãi nữa, ngoan ngoãn ngồi vào bàn ăn.
Nàng lại quay sang Mao Ngọc.
– Mau kể cho ta nghe mọi chuyện.
– Cục cưng…
Mao Ngọc bỗng đứng dậy rồi khỏi giường làm cho chiếc chăn che đậy phần dưới rớt xuống.
Nàng ngẩn ra, nhìn vào cơ thể cường tráng đang hoàn toàn lộ ra trước mắt nàng. Nhận ra hành động khá là ‘sắc nữ’ của mình thì nàng đỏ mặt, vội quay đi.
– Khoan! Để sau hẵng nói! Đầu tiên phải tìm vài bộ y phục cho ngươi và nghĩ cách làm sao để giải thích chuyện này cho Dạ.
Nàng không phủ nhận, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy cơ thể của một nam nhân một cách rõ ràng như vậy, nàng cũng biết ngại a! Nàng vẫn còn rất trong sáng!
– Ừm!
Mao Ngọc không hiểu tại sao nàng lại tránh mặt nó, cứ nghĩ là nàng vì nó trở thành người nên đâm ra chán ghét nó. Nó lo sợ nhìn tấm lưng của nàng.
Chợt nhớ ra là mình có một bộ nam trang, nàng chạy về phía tủ lấy ra một bộ bạch y đưa về phía Mao Ngọc nhưng vẫn không dám nhìn thẳng vào nó.
– Mặc vào đi!
Nó ngây ngốc nhìn bộ y phục.
– Cục cưng không biết mặc.
– Hả?
Nàng ngạc nhiên nhìn Mao Ngọc rồi lại không may nhìn xuống cơ thể trần trụi kia, mặt nhanh chóng lại đỏ lên, lập tức quay đi.
Nàng quên mất Mao Ngọc không phải là con người, mấy bộ y phục này làm sao mà biết mặc. Nàng đành phải giúp nó thay.
Nàng lấy một dải lụa khá dày che mắt lại đến khi không nhìn được gì. Chợt có hai cánh tay đột ngột ôm lấy nàng từ phía sau.
Nàng giật thót mình. Càng thấy xấu hổ hơn khi hai cơ thể dính đang chặt vào nhau và trong số đó lại không mặc đồ.
– Tiểu…Tiểu Ngọc!? Ngươi…ngươi đang làm cái gì…?
Nàng muốn gỡ hai cánh tay quàng phía trước ra, nếu còn tiếp tục thì nàng sẽ phải tìm cái một hố để chui xuống mất. Hơn nữa Tiểu Thần lại đang ở bên cạnh.
– Tỷ tỷ! Tỷ Tỷ ghét cục cưng đến mức phải bịt mắt lại để không nhìn thấy cục cưng sao?
Thanh âm của Mao Ngọc nghẹn ngào chứa đầy uất ức.
Nó cố tình cọ vào má nàng, dù không thể nhìn thấy nhưng nàng có thể cảm thấy những giọt nước mắt của nó làm ướt má nàng.
Sao nam nhân nào cũng thích dùng chiêu trò rơi nước mắt với nàng vậy?
– Ta không có! Chỉ là quá bất ngờ nên không biết phản ứng ra sao thôi! Ta là đang định thay y phục hộ ngươi.
– Vậy là tỷ tỷ không có ghét cục cưng?
– Ừ!
Mao Ngọc cười vui sướng. Nhướng người từ phía sau hôn mạnh vào môi nàng một cái.
Nàng bất động. Có ý định sẽ dạy cho nó thích đáng nhưng nghĩ lại thì nó chỉ là một con thỏ nên đã bỏ qua để sau này từ từ dạy dỗ.
Nàng bịt mắt nên không thấy được nụ cười đắc thắng của Mao Ngọc.
Mặc đồ lên người Mao Ngọc đối với nàng chẳng khác gì đang ở trên chiến trường. Vì không nhìn thấy gì nên nàng phải mò mẫm mãi, đôi khi còn lỡ tay chạm phải những nơi không nên chạm.
Nàng cố gắng tăng tốc độ lện để nhanh thoát khỏi cái tình cảnh éo le này. Đúng là hành hạ người ta mà!
Chỉ là không biết điều này đang hành hạ nàng hay hành hạ Mao Ngọc!
Khi mặc đồ xong thì nàng cảm thấy như mình đã sống sót trở về an toàn, cởi bỏ dải lụa ra.
Nhìn Mao Ngọc lúc này trên người là bộ bạch y khiến nó còn đẹp hơn lúc đầu. Nàng có hơi chút ghen tỵ với nó, nếu nó là nữ nhân thì nàng chắc chắn phải giơ tay chào thua.
Tiểu Thần ăn xong để bát đũa lại hẳn hoi trên khay, tiện tay rút cây kiến ở gần đó đâm về phía Mao Ngọc.
– Tiểu Thần, con đang làm gì vậy? Mau dừng tay lại!
Tiểu Thần đâm kiếm tới tấp nhưng Mao Ngọc thân mình nhanh nhẹn né tránh lưới kiếm sắc bén đang quét tới. Nghe nàng nói Tiểu Thần mới dừng lại, chạy ra chỗ nàng.
– Tiểu Thần, nói cho ta nghe, tại sao lại làm như vậy?
Nàng ngồi xuống, bắt lấy hai cánh tay của Tiểu Thần.
– Hắn ta bắt nạt mẫu thân, con sẽ bảo vệ mẫu thân.
Ai~, cái đứa nhóc này! Làm nàng muốn tức cũng không được!
– Tiểu Thần, lần sau không được như thế nữa, biết chưa? Mẫu thân biết là con muốn bảo vệ cho mẫu thân nhưng nếu con có bị làm sao thì ta sẽ khóc đấy!
– Mẫu thân đừng khóc! Con biết lỗi rồi! Lần sau sẽ không dám tự ý hành động nữa.
Nàng mỉm cười, dịu dàng vuốt đầu Tiêu Thần. Nó đúng là một tiểu thiên sứ mà ông trời ban cho nàng!
Mao Ngọc bị gạt sang một bên thì giận dỗi, cúi xuống ôm nàng ngồi dậy.
– A! Ngươi buông ra!
Nàng vùng vẫy nhưng cái ôm này quá chặt, nàng không thể di chuyển dù chỉ là một tí. Nó khỏe hơn nhiều so với suy nghĩ của nàng.
Tiểu Thần ở bên cạnh không nhường một bước nào, tay nắm chặt lấy tay nàng không buông.
– Ngươi mau buông mẫu thân ra! Mẫu thân là của Tiểu Thần, không ai được phép giành với Tiểu Thần.
– Nhưng tỷ tỷ từng hứa với cục cưng là sẽ làm nương tử của cục cưng.
Mao Ngọc cũng không kém cạnh. Còn nàng đứng ở giữa hai người thì á khẩu. Nàng từng hứa như vậy thật nhưng đó chỉ là một lời hứa tùy tiện thôi, nàng không nghĩ lại thành ra như vậy.
Hu…hu…hu…Nàng tự chuốc họa vào thân rồi!
– Có hứa thì sao mà không hứa thì sao? Mẫu thân sẽ mãi chỉ thích một mình Tiểu Thần thôi!
Hai người, một cao một thấp lườm nguýt nhau, không ai chịu nhường ai. Sự xuất hiện này của Mao ngọc sẽ làm cuộc sống của nàng sôi động hơn đây.