Nếu như buổi học thứ nhất sau khi tỏ tình thất bại, Thư Tình dựa vào Tống Dư để vượt qua, vậy thì buổi thứ hai, buổi thứ ba, một ngày nào đó cô sẽ không tìm được cớ làm bia đỡ đạn, mạnh mẽ đụng phải họng súng.
Cái vấn đề này cô rất nghiêm túc suy nghĩ cặn kẽ, cuối cùng không đưa ra được kết luận.
Cách hôm chuẩn bị có tiết học của Cố Chi, cô không nghĩ ra biện pháp nào, đành phải tiện tay sách lược trốn tránh không hề có kỹ sảo —— mở điện thoại ra gửi tin nhắn cho Tống Dư, “Tối mai sau lớp tiếng Pháp, cùng đi phố ăn vặt không?”.
Vì sao tìm hắn mà không tìm Tần Khả Vi hoặc Dư Trì Sâm, bởi vì cô cảm thấy Cố Chi và hai người đó quá quen thuộc, nếu là Tống Dư, có thể Cố Chi sẽ không cắt đứt cuộc nói chuyện giữa hai người, đơn độc tìm cô nói chuyện.
Vì vậy trong tiết học buổi thứ hai, Thư Tình vẫn nghiêm khắc thực hiện chính sách không “người” trong mắt, người này không ai khác chính là Cố Chi rồi.
Từ trước tới nay lên lớp, cô đều chuyên chú nhìn anh trên bục giảng, không biết vì chỗ ngồi của cô quá rõ ràng hay là cặp mắt sáng ngời kia quá nóng, rất khó làm người ta coi thường sự tồn tại của cô.
Nhưng mà hôm nay chợt giảm bớt một ánh mắt như vậy, Cố Chi cảm thấy không được bình tĩnh.
Được một nửa buổi học, anh nói: “Mời một bạn đọc nội dung trên sách”.
Nếu như chỉ đích danh muốn gọi Thư Tình, khó tránh khỏi quá mức cố ý, vì vậy anh không để ý quét mắt một vòng: “Năm người hàng thứ nhất, từng người đứng dậy”.
Người thứ nhất bắt đầu lắp ba lắp bắp, Tần Khả Vi nhìn chằm chằm Thư Tình một cái, cũng đứng lên để làm nhiệm vụ, bởi vì sợ Thư Tình sẽ khẩn trương, cô còn cố ý đọc sai mấy từ, tránh cho một lát nữa Thư Tình thất thường, đối lập quá mức rõ ràng.
Ai ngờ sự lo lắng của cô hoàn toàn là dư thừa, Thư Tình đứng thẳng dậy, cầm sách đọc vô cùng lưu loát đoạn văn của mình.
Đang chuẩn bị ngồi xuống thì nghe Cố Chi từ tốn nói một câu: “Chờ một chút”.
Cái mông còn chưa dính xuống chỗ ngồi, cô cứng ngắc đứng ở đó, sau đó lại đứng thẳng lên, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào sách.
“Có mấy liên từ bị quên, đọc lại cùng tôi một lần”.
Cố Chi vẫn hết sức kiên nhẫn giúp cô đọc lại, đến chỗ phức tạp nhất anh còn dạy lại mấy lần.
Thư Tình cảm thấy mình đọc rất tốt, không tốt hơn hai lần trước chút nào, tại sao thầy lại không buông tha cho cô?
Nhưng cũng không thể nói thẳng, chỉ đành đọc sát theo.
Sau một lúc, người trên bục giảng dường như bất đắc dĩ, đành hết sức kiên nhẫn nói: “Hình dáng miệng lúc phát âm không đúng, nhìn tôi đọc một lần”.
… …..
Vì vậy, thầy Cố đạt được mục đích.
Thư Tình cứng ngắc ngẩng đầu lên, nhìn thấy anh yên lặng nhìn cô, sau đó đọc lên câu đó: “Tu n’ as pas l’ air d’ aller bien”.
(Nhìn em không được tốt lắm)
Sau đó là câu tiếp theo: “ ‘est pas de ta faute”.
(Đó không phải là lỗi của em)
Cô biết, trên thực tế, những lời nói đó là như thế này:
Nhìn em không được tốt lắm —— bởi vì tỏ tình thất bại, nên không còn mặt mũi.
Đó không phải là lỗi của em —— bởi vì thích một người không phải là lỗi.
Thư Tình như bị sét đánh, yên lặng đứng đó, trong nháy mắt, tất cả mọi người trong phòng đều biến mất, chỉ còn lại ánh mắt sâu thẳm của anh, nhìn như có thiên ngôn vạn ngữ.
Sức ép đó dường như ép vỡ cô, muốn cô liều lĩnh giải quyết.
Suýt nữa cô đã bật thốt lên: “Nếu như đã cự tuyệt em, có thể đừng đối tốt với em như thế được không? Ít nhất trong lúc em cố gắng khôi phục lại vẻ thong dong trước kia, thầy chỉ cần ở đó là được rồi, đừng cười với em, đừng an ủi em”.
Cô không thể tưởng tượng nổi trên cõi đời này lại có người tốt như vậy, ngay cả vì thẳng thắn từ chối người khác mà lòng mang áy náy, lại ôn nhu quan tâm, đem hết khả năng an ủi cô một chút.
Điều này còn làm cô càng xấu hổ hơn, tiếc nuối hơn.
Nói xong hai câu này, vẻ mặt Thư Tình trầm mặc, rốt cuộc anh cũng để cho cô ngồi xuống.
Sau đó, Thư Tình hoàn toàn không biết mình trôi qua như thế nào, cô cảm giác như ngồi trên đống lửa cho tới cuối tiết học, Tống Dư đúng hẹn đến, cười híp mắt đưa tay quơ quơ trước mặt cô, “Vì một bữa ăn đến phố ăn vặt của cậu, mà cả cơm tối tớ cũng không ăn”.
Thư Tình như trút được gánh nặng, cầm túi sách lên, nói với Tần Khả Vi một câu: “Đi trước đây, cậu trở về trước đi”.
“Này!”. Tần Khả Vi đứng lên gọi cô, nhưng Thư Tình lại giống như chạy nạn, nhanh chóng kéo Tống Dư chạy ra khỏi phòng học.
Sắc mặt người nào đó trên bục giảng lạnh xuống, ddlqd trong đôi mắt là cảm xúc sâu không lường được, ngay cả nhiệt độ trong phòng cũng giảm xuống trong nháy mắt.
Tần Khả Vi lặng lẽ dọn dẹp túi sách, sau đó thấp giọng nói một câu: “Thầy Cố, hẹn gặp lại!”.
Sau lưng truyền đến âm thanh đáp lại của anh, hai lqd chữ “gặp lại” nghe giống như là “vĩnh biệt”, khiến người ta rợn cả tóc gáy.
*
Tống Dư đẩy bát cơm thị tới trước mặt Thư Tình, “Cơm đây rồi, đừng ngẩn người nữa”.
Thư Tình như vừa tỉnh lại từ trong mộng, a một tiếng, vội vàng cầm đũa.
Không để ý bới bới vài hạt cơm, cô nghe thấy Tống Dư bất đắc dĩ nói: “Mặc dù tớ biết cậu cậu gọi tớ đến phố ăn vặt cũng có một chút không muốn, nhưng dù sao cũng phải cho tớ ít mặt mũi, đừng có trầm mặc như vậy. Dù sao cứ thử đàn gảy tai trâu một chút, không chừng cậu sẽ phát hiện được đầu bò cũng phân biệt được âm thanh”.
Thư Tình bật cười, “Nào dám đem bạch mã chê bai lqd thành con bò”.
Tống Dư như có thâm ý, cười với cô, “Không gặp được Bá Nhạc, thiên lý mã cũng thành con bò”.
Trên người cậu như có một tia sáng của tuổi trẻ, cái dũng cảm đó giống cô như đúc, đôi mắt cười cong cong ôn nhu nhìn cô, giống như không che giấu được tâm tình đó.
Thư Tình sửng sốt, đôi đũa trong tay rơi xuống bàn.
Tống Dư vội vàng đổi cho cô một đôi đũa sạch, nói giỡn, “Sao thế, tớ đẹp đến nỗi dọa cậu cầm không vững đôi đũa hả?”.
Thậm chí cậu còn giả vờ soi vào thùng nước để chén bẩn, “Mặc dù không phải là trích tiên hạ phàm trên trời, nhưng dù sao cũng là một đóa “lê hoa áp hải đường”, không cần phải như vậy chứ”.
Nếu là bình thường, nhất định Thư Tình sẽ cười, nhưng bây giờ ngay cả một nụ cười cô cũng không thể.
Bởi vì cô nhận ra được, trong ánh mắt Tống Dư có lqd một chút vượt qua tình bạn, thậm chí có chút giống như ánh mắt lúc cô nhìn Cố Chi.
Bữa cơm này qua quít mà vô vị, cô cảm giác mình đã biến khéo thành vụng rồi.
*
Sau đó một đoạn thời gian, Thư Tình ngày càng gian nan, Cố Chi càng lúc càng khó chịu đựng.
Đầu tiên, Thư Tình là cán bộ lớp nên mỗi lqd tuần phải đến phòng trợ lý sinh viên trực, cộng thêm thường chạy đến phòng làm việc đóng các loại tài liệu, trong tình huống đó sẽ gặp được không ít thầy cô giáo.
Nhiều lần Cố Chi vừa tới phòng làm việc, đã nhìn thấy ở cuối hành lang có người mới xuất hiện lại vèo biến mất, nghĩ đến là chạy thêm một vòng, đợi đến khi anh không có ở đó thì trở lại.
Có mấy lần ngồi đối diện với cửa phòng làm ddlqd việc, lúc ngẩng đầu nhìn máy tính, sẽ nhận ra được ở cửa có người xẹt qua với tốc độ ánh sáng, đến khi anh nhìn thì người đó đã biến mất ở cửa.
Điều kỳ quái nhất là có lần anh đến phòng làm việc cầm danh sách lớp tiếng Pháp, vừa vặn gặp Thư Tình đang trực. Anh không thấy rõ người ngồi sau máy tính là ai, gõ cửa một cái, nói: “Tôi tới lấy tài liệu của lớp 3”.
Người ngồi sau máy tính ngây người hai giây, sau đó lấy trong ngăn kéo tài liệu anh cần, ngay cả mặt cũng không lộ ra, duỗi tay ra ngoài.
Anh bước từng bước tới bàn, lại không hề đưa tay lấy tài liệu.
“Thư Tình”. Giọng nói của anh hơi lạnh, bàn tay lqd đang giơ giữa không trung rõ ràng hơi run lên, sắc mặt của anh trong nháy mắt tối lại gấp mười lần.
Anh là sài lang hổ báo sao?
Trong không khí giằng co như vậy, người ngồi sau máy tính chợt đứng lên, “Ngại quá, thầy Cố, em đi vệ sinh!”.
Cô qua quít đưa tài liệu trong tay cho anh rồi vội vàng chạy ra khỏi phòng. Tốc độ đó đâu chỉ là muốn đi vệ sinh, chính là phản ứng sinh lý khi bàng quang sắp đứt.
Trong phòng làm việc chỉ còn người đang giơ tay cầm bản danh sách, mặt không thay đổi đi tới trước máy tính, quét mắt nhìn.
Trên trang web đang mở có vấn đề như sau:
“Làm sao để giảm bớt cơ hội gặp gỡ khi ở cùng một nơi?”.
Phía dưới có những câu trả lời sau:
1, Đồng nghiệp? Từ chức thôi!
2, Là thiếu nợ không trả, LZ (chủ topic), chẳng lẽ bạn không biết có câu gọi là “Vay tiền không trả, cả nhà chết hết”?
3, Là một anh trai bệnh thần kinh, không muốn gặp mặt hay là thiếu nợ không trả?
……
Trong đó có một câu như vậy: Nếu như quả thật bởi vì mâu thuẫn không muốn gặp, sau này giả bộ không nhìn thấy, gặp thoáng qua cũng được, không cẩn thận nhìn nhau cũng được, coi như không có gì dời ánh mắt đi là được. Thời gian lâu dài, đối phương tự nhiên sẽ hiểu, một ngày nào đó quen rồi, gặp nhau hoặc không thấy cũng không khác biệt.
Ngón tay Cố Chi khẽ động, những tài liệu kia bay lả tả, tờ giấy trắng tán loạn trên đất.
Ánh mắt của anh dừng lại ở câu đó, “gặp nhau hoặc không thấy cũng không có gì khác biệt”, đáy lòng như có một nơi mềm mại như bị cái gì đâm trúng, một chất lỏng ươn ướt mà nóng bỏng chảy ra, mang theo một cảm giác đau đớn.
Cô thật sự đã quyết định rồi sao?
Tỏ tình không thành công mang lại cho cô sự chấn động vậy sao, lúng túng đến nỗi cô chỉ muốn trở thành người xa lạ với anh, từ đó coi như gặp thoáng qua cũng làm bộ không biết?
Cố Chi ngồi xổm xuống, bình tĩnh nhặt những tờ giấy trên đất, trước mắt chợt hiện lên rất nhiều cảnh tượng.
Cô bé ở cuối hành lang cứu con rùa nhỏ bị anh hiểu lầm, cô bé trong buổi đêm đỏ mắt ôm con rùa nhỏ ngã bệnh tới tìm anh, cô bé ngồi trong phòng bệnh sắc mặt tái nhợt, còn có cô bé trong đêm yên tĩnh muốn an ủi anh, cũng không biết là bộ dạng vắt hết óc tìm câu chữ có bao nhiêu tức cười, bao nhiêu khả ái.
Tất cả đều là cô.
Tất cả đều là vẻ mặt sinh động nhiều thay đổi của cô, bất kể ở tình huống nào, đều là bộ dạng thẳng thắn trước sau như một.
Anh vẫn tin rằng mình đang bảo vệ cô, nhưng khi Thư Tình dũng cảm lại biến thành người trốn tránh hôm nay, thậm chí bộ dạng bất an thì anh bắt đầu hoài nghi, anh từ chối có thật sự là đang bảo vệ cô hay không.
Bởi vì bộ dạng lúc này của cô hoàn toàn chính là bị tổn thương khó có thể khôi phục lại được, giống như con rùa cô nuôi, chỉ biết rúc vào vỏ để trốn tránh hết thảy.
*
Vừa kết thúc tiết học tiếng Pháp, lần này Cố Chi đi rất nhanh, gần như là tiếng chuông vừa vang lên, hai chữ “tan lớp” vừa ra khỏi miệng, anh đã cầm bài kiểm tra ra khỏi phòng học.
Vì không muốn gặp anh ở dưới bãi đỗ xe, đúng như anh đoán, Thư Tình ở lại phòng học khoảng 10 phút, cho đến khi mọi người đi hết, ngay cả Tần Khả Vi cũng bị cô đuổi đi, lúc này cô mới cầm sách đi xuống lầu.
Chỉ tiếc khi cô từ từ đi ra khỏi cửa chính của giảng đường thì thấy xa xa người kia đang đứng cạnh chiếc Volvo màu đen, không nhúc nhích, giống như đang đợi người.
Cả giảng đường không người, cô sẽ không ngốc đến nỗi không biết anh đang đợi ai, chỉ đành cúi đầu giả bộ không nhìn thấy, sau đó tăng nhanh bước chân đi trên đường nhỏ.
Chỉ tiếc ——
“Thư Tình”. Giọng nói trầm thấp vang lên phá vỡ sự yên tĩnh buổi tối, chạm vào màng nhĩ của cô.
Sau đó, anh không để ý cô trốn tránh, quả quyết mà mạnh tay kéo cô lên xe, sau đó cả đường trầm mặt lấy tốc độ đáng sợ lái xe ra khỏi trường học.
Chuyện rốt cuộc vẫn đi tới nước này, Cố Chi dồn cô đến bên vực thẳm, hoặc là nhảy xuống, hoặc là đợi lệnh tại chỗ.
Chờ đợi cô, là tan xương nát thịt hay là quanh co khúc khuỷu?
Cả trái tim treo giữa không trung, luống cuống trong bóng đêm mờ mịt lạnh lẽo.
Spoil: “Em ——”. Vừa mới nói được một từ, cô chợt bị anh kéo vào trong ngực, gò má dán lên áo khoác ngoài của anh, trên eo cũng có một bàn tay nóng bỏng hữu lực ôm lấy.