– Ngồi xuống nói chuyện.
Lão giả cười phất phất tay, ý bảo Diệp Khai đi theo sâu vào trong đình viện.
Qua gian giữa của đình viện, vượt qua một chỗ hòn non bộ thì không gian thoáng đãng, trên có cổ thụ che bóng, dưới có gió mát phơ phất, giữa là tiếng suối róc rách chỗ hành lang gấp khúc, quả nhiên là một chốn thư thái.
Chỉ thấy trong hành lang gấp khúc có một cái bàn vuông nhỏ, bên trên để sẵn ấm trà đang đun, khói trắng bốc lên nghi ngút.
Cô gái đang nửa quỳ đun trà chính là người mà Diệp Khai quen biết đã lâu.
– Tạ phó bí thư……
Diệp Khai thấy đúng là Tạ Quân Ngọc, lắp bắp kinh hãi:
– Sao cô lại ở chỗ này?
Phát hiện này quả thật làm cho Diệp Khai chấn động, hắn sao nghĩ đến Tạ Quân Ngọc đáng ra phải ở bên chỗ tân khu Thánh Vương lại đột nhiên xuất hiện trong kinh thành, ở ngay chỗ thần bí này.
Tạ Quân Ngọc lườm hắn:
– Sao tôi không thể ở đây? Tôi vốn chính là từ nơi này đi ra.
Diệp Khai nghe vậy lập tức nhìn lão giả, suy đoán quan hệ trong đó.
Theo tuổi mà xem thì cha và con gái nhất định không có khả năng, ông cháu còn kém không nhiều lắm.
Chỉ là nhìn sự kính trọng của Lâm Uy Tướng quân đối với lão giả cũng như cảm thụ của bản thân thì dù vị lão giả này làm tổ phụ của Tạ Quân Ngọc cũng lớn hơn, vậy ông ta là ai?
– Đại sư phụ, nếm thử vân vụ trà con mang từ Giang Trung về.
Diệp Khai đang trầm tư thì Tạ Quân Ngọc đã đun xong trà, hai tay dâng đến trước mặt lão giả.
Lão giả đưa tay tiếp lấy chén trà, uống một ngụm, nhắm mắt cảm nhận dư vị một hồi nói:
– Đây không phải phong cách của con ah, bất quá thủ pháp chế trà đã tiến nhập nhất lưu, đợi một thời gian, không khó trở thành đại sư chế trà một phương.
Cái này cũng có thể?! Diệp Khai mở to hai mắt nhìn, trong lòng tự nhủ hai người các ngươi không phải cố ý ra vẻ cao thâm gạt ta chứ?
Đúng lúc này, Tạ Quân Ngọc cũng đưa cho Diệp Khai một ly trà.
Diệp Khai học lão giả bưng lên uống một hơi cạn sạch, lập tức cảm thấy trà quá nóng, gần như khiến hắn bị bỏng họng.
Chỉ là cảm giác này qua đi rất nhanh, sau đó là cảm giác thanh mát khiến tâm linh thư thái.
– Quả nhiên là trà ngon.
Diệp Khai không tự chủ được thở dài nói.
Diệp Khai cũng không phải chưa uống qua Vân vụ trà, chỉ là chưa từng có hiệu quả như vậy.
Vân vụ trà thuộc về trà xanh, bình thường chờ cho sương xuống mới hái rồi sao theo tiêu chuẩn nghiêm ngặt, búp trà đều đặn rất đẹp.
Vân vụ trà nổi danh có Lư Sơn vân vụ trà, Vân Thai son vân vụ trà.
Lư Sơn vân vụ trà xanh biếc, hương như U Lan, vị đậm đặc thuần tiên thoải mái, sau khi hái hơ khô trên thẻ tre, qua chín lần sao mới thành phẩm.
Vân vụ trà không chỉ có hương vị nồng đậm, mùi thơm ngát, hơn nữa có thể trợ giúp tiêu hóa, sát trùng giải độc, có công hiệu phòng ngừa viêm dạ dày.
Khí hậu vùng núi Giang Trung có khác với Lư Sơn, cho nên vân vụ trà ở đó cũng có vị khác, khí thanh linh nhiều hơn, hàn tính càng lớn, cho nên Tạ Quân Ngọc phải đun sôi, hơn nữa cần uống một hơi cạn sạch.
Nếu lđợi đến lúc nước nguội đi thì không còn cảm nhận được vị trà.
– Tiền bối tới tìm tôi, không chỉ là vì uống trà a?
Diệp Khai cuối cùng mở miệng.
Hắn biết rõ, lão đầu nhi nhàn rỗi nhưng hắn không thể nên hỏi thẳng vào vấn đề.
– Thưởng thức trà như nhân sinh, chậm rãi phẩm, mới có hương vị.
Lão giả cười nhìn xem Diệp Khai.
Diệp Khai trong lòng tự nhủ ngươi không nóng nảy, ta mới gấp, vì vậy kiên trì:
– Việc như đun lửa, lửa nhỏ lửa to đều có, tôi giờ là dùng lửa to.
– Dục tất bất đạt.
Lão giả cười nói.
– Nên ngừng không ngừng cũng không được.
Diệp Khai phản bác.
Hai người đấu qua vài câu, Diệp Khai lại hỏi:
– Đại sư phụ định dạy gì hay sao?
– Đại sư phụ chỉ nhìn không dạy.
Tạ Quân Ngọc đáp thay:
– Diệp chủ nhiệm cũng đừng gấp, dù Diệp lão gia tử ở chỗ này cũng phải tôn xưng đại sư phụ một tiếng tiền bối.
Diệp Khai sau khi nghe, cũng không cho rằng Tạ Quân Ngọc nói ngoa.
Vị đại sư này có thể có không gian độc lập trong đại nội, bản thân cũng không phải là người bình thường, nhất là từ khi tiếp xúc đến nay hắn cảm nhận được rất nhiều chỗ kỳ quái , gần như có thể kết luận, vị này là ẩn sĩ cao nhân rồi.
Tuy nhìn qua chỉ chừng sáu bảy mươi tuổi nhưng ai bảo người ta không phải có thuật trú nhan?
Từ công phu của Tạ Quân Ngọc có thể nhìn thấy vị đại sư tuyệt đối không phải ăn chay.
Nói thật, trước kia Diệp Khai vừa gặp Tạ Quân Ngọc thì dù hai bên đối lập nhưng cũng không biết thân thủ của nàng, chỉ cảm thấy nàng tuổi còn trẻ nhưng đã trở thành phó tổng đội trưởng hình sự của cục cảnh sát kinh thành thì chắc là có tài năng.
Sau đó hắn nhìn thấy Tạ Quân Ngọc trong cục cảnh vệ thì mới biết nàng xác thực bất phàm, bởi vì người bình thường căn bản tiến vào đại nội đã khó, huống hồ làm thủ lĩnh trong cục cảnh vệ.
Tiếp đó, lúc hắn thấy Tạ Quân Ngọc ở Giang Trung thì biết nàng xác thực là cao thủ.
Tạ Quân Ngọc còn trẻ như vậy nhưng thân thủ bất phàm, sư phụ của nàng là ai? Diệp Khai một mực suy đoán vấn đề này, cho đến hôm nay gặp được vị lão giả này thì mới hiểu quả nhiên trong cục cảnh vệ có cao nhân tọa trấn.
Tuy hắn cũng không thể đủ xác định, vị lão giả này là ân sư mà Tạ Quân Ngọc thụ nghiệp nhưng chí ít có một điểm có thể nhìn ra được, Tạ Quân Ngọc đối với lão giả tôn trọng, ít nhất là tôn trọng giữa thầy trò.
– Đại sư phụ tới tìm tôi, đến tột cùng có gì chỉ giáo?
Diệp Khai nhìn xem lão giả hỏi.
– Nhìn xem tư chất của ngươi, ngộ tính, định lực, căn cốt.
Đại sư phụ vẫn vừa cười vừa nói, tựa hồ như nói chuyện với bằng hữu cũ.
Diệp Khai sau khi nghe lại tràn đầy lòng cảnh giác.
Tư chất, ngộ tính, định lực, căn cốt, đây là muốn làm gì? Thu đồ đệ đệ sao?
Vấn đề là Diệp Khai không cần làm cái này ah!
Coi như là luyện thành bổn sự như Tạ Quân Ngọc cũng chỉ hơn người thường một chút mà thôi, võ công cao cũng sợ dao phay, da thịt rắn chắc cũng một phán đạn là toi mạng. Xã hội giờ chú trong công nghệ cao, thuần túy cơ bắp không ổn.
Theo như Diệp Khai xem, đầu nhập công phu thu lại tiền lời rất kém, ít nhất đối với hắn mà nói.
Bởi vậy Diệp Khai cũng rất quyết đoán :
– Đa tạ đại sư hậu ái, vãn bối cũng không có ý định xuất gia, bạn gái của tôi rất nhiều, các nàng cũng không hy vọng tôi khám phá hồng trần, hiểu rõ cuộc đời ảo huyền, cho nên hảo ý của đại sư, tôi cũng cũng chỉ có tâm lĩnh, về phần ý định xuất gia tuyệt không thể đáp ứng.
Nghe Diệp Khai nói xong, đại sư phụ tựa hồ là đã nghe được chuyện gì buồn cười, lập tức cất tiếng cười to rồi mới hỏi:
– Tiểu Diệp, ngươi cảm thấy ta giống như một hòa thượng sao?
– Cái này cũng khó mà nói, hòa thượng tóc dài cũng có.
Diệp Khai tuy không dám đắc tội vị thần sư phụ bí đại này, nhưng trêu chọc một đôi lời không ảnh hưởng toàn cục:
– bất quá đại sư phụ ít nhất cũng như một đạo sĩ.
Lão giả vẫn tươi cười sáng, khoát tay nói:
– Ta không phải tăng cũng chẳng đạo, chẳng qua là cái người giữ cửa mà thôi, thủ vệ cho đại nội mà thôi.
– Người giữ cửa?
Diệp Khai có chút kinh ngạc.
Chưa từng có nghe nói qua đại nội còn có người giữ cửa, ít nhất hắn cho rằng những người giữ cửa đại nội là đám cảnh vệ kia.
Mà vị đại sư phụ này trong miệng Tạ Quân Ngọc lại là người giữ cửa của đại nội, chuyện này thật khiến Diệp Khai mơ hồ.
– Xin thứ cho vãn bối ngu muội, thật sự là lĩnh hội không được thiên cơ đại sư phụ, tôi thấy sắc trời đã tối, chúng ta hay để ngày khác trò chuyện?
Diệp Khai cảm thấy ở chỗ này rất nguy hiểm, bởi vì hắn hoàn toàn không biết được suy nghĩ đối phương, vẫn nên rút đi sớm cho thỏa đáng.
Tạ Quân Ngọc lại nói:
– Diệp chủ nhiệm vội vàng như vậy làm cái gì, tôi chạy từ Giang Trung tới là để pha cho anh ba chén trà, còn hai chén sao vội vàng rời đi?
Diệp Khai lập tức lắc đầu nói:
– Tạ phó bí thư, trà cô giá cao qua, ngẫu nhiên uống một chén coi như số phận, ba chén thì không biết tính sao?
– Nước trà mà thôi, cũng không phải độc dược, anh cũng quá không phóng khoáng đi à nha?
Tạ Quân Ngọc cười cười nói.
Diệp Khai đang muốn nói chuyện, đã thấy lão giả lại mở miệng:
– Tốt rồi, Tiểu Ngọc không nên hồ đồ.
Sau đó ông nói với Diệp Khai:
– Kỳ thật, ta tìm cậu tới là đưa lợi.
– Ah?
Diệp Khai nhìn lão giả, lại nhìn Tạ Quân Ngọc, thật sự thì không cách nào tin tưởng, một già một trẻ này lại đem lợi cho mình
Hoặc là có ý đồ bọn họ không cách nào nói rõ ? Diệp Khai cảm giác tóc gáy trên cổ dựng ngược lên!!.