– Bộ tư lệnh quân khu?
Chung Ly Thiên hoàn toàn không hiểu chuyện gì, cũng không biết chuyện gì xảy ra.
Nhìn hai thiếu tá quân đội trước mắt, trong lòng Chung Ly Thiên có chút tâm thần bất định, không biết đây là chuyện tốt hay là chuyện xấu đây?
Tuy quan hệ giữa Chung Ly gia cùng quân đội cực nhỏ, thế nhưng đang ở trong thủ đô, thực sự cũng có quen biết vài quan viên cấp sở hay cục, tuy không được bao nhiêu công dụng nhưng cũng không tính là không có quan hệ.
– Có thể hỏi thăm một chút là chuyện gì không?
Chung Ly Thiên hỏi.
Vẻ mặt hai thiếu tá nghiêm túc, giống như người khác thiếu tiền bọn hắn, nghe được câu hỏi của Chung Ly Thiên vẫn không chút phản ứng chỉ đáp: nguồn TruyenFull.vn
– Không biết, chúng tôi chỉ phụng mệnh làm việc!
Từ chỗ bọn họ nhất định sẽ không hỏi được gì, Chung Ly Thiên cũng đành phải thôi.
Kỳ thật trong lòng của ông cũng cảm thấy thật khó chịu.
Trước kia khi trong nhà vô sự, hết thảy đều thật an an ổn ổn, hiện tại gặp khó khăn kết quả đầu trâu mặt ngựa nào cũng trồi lên mặt nước, giống như không đem Chung Ly gia đè sập xuống sẽ không chịu bỏ qua.
Cứ đến đây đi, dứt khoát đem gia đình này đè sập hết, như vậy cũng sẽ không có người tiếp tục nhớ thương nữa!
Chung Ly Thiên có chút phẫn uất nghĩ đến, nhưng ông lại không có cách nào không để ý tới người ta, dù sao cũng là người của quân đội ra mặt tìm mình, hơn nữa còn là quan quân trong bộ tư lệnh quân khu.
Có thể mệnh lệnh hai thiếu tá đồng thời ra mặt đến mời người, tuyệt đối không phải là tiểu nhân vật.
Đi ra tới cửa, Chung Ly Thiên thấy được hai chiếc xe của quân đội, quả nhiên trên xe mang biển số của bộ tư lệnh quân khu, hơn nữa nhìn thứ tự biển số cũng nằm gần phía trước, mặc dù Chung Ly Thiên không hiểu rõ tinh tường danh sách sắp xếp xe trong quân đội, nhưng ông hiểu được xe này cũng không phải người thường có thể có được.
Lúc Chung Ly Thiên đang ở trong công ty bị người của quân đội mang đi.
Chuyện này lập tức đưa tới sóng to gió lớn bên trong công ty.
– Vì sao lão bản lại bị người của quân đội mang đi, rốt cục đã xảy ra chuyện gì?
– Gần đây tài chính trong công ty xảy ra chút vấn đề, có phải vì vậy hay không?
– Quân đội rất ít nhúng tay vào sự vụ địa phương, chẳng lẽ lão bản liên lụy tới sự kiện nào lừa gạt quân đội?
– Không thể nào đâu, có lẽ do sự tình khác…
Công ty bất động sản Thiên Vũ của Chung Ly Thiên có thật nhiều nhân viên, tổng bộ tại thủ đô có tới hơn trăm người, đó là chỉ tính viên chức trong tiêu thụ cùng quản lý, còn chưa tính cả các nhân viên bên dưới.
Mọi người xì xầm bàn tán, lời đồn đã bắt đầu bay đầy trời, vốn công ty Thiên Vũ đang trong thời buổi rối loạn ngay lập tức lộ ra cảm giác lung lay sắp đổ, giống như tòa lầu cao nghiêng ngả, tan đàn xẻ nghé.
– Cái gì, bị người của quân đội mang đi? Điều này sao có thể?
Vợ của Chung Ly Thiên, Quách Hải Dong nghe được công nhân báo tin về nhà, trên mặt tràn đầy vẻ khiếp sợ.
Bà tự nhiên rất rõ ràng Chung Ly Thiên không có quan hệ giao tiếp gì với quân đội, nhưng không hiểu rõ trong công việc kinh doanh chẳng lẽ cũng có liên quan hay sao?
Ngược lại Chung Ly Dư đang ở nhà hỗ trợ thu thập hành lý nghe được tin, trong lòng chợt động, chẳng lẽ bên Diệp Khai đã động thủ? Bằng không mà nói như thế nào cũng không tới phiên người của quân đội xuất hiện tại công ty Thiên Vũ, dù sao Chung Ly Thiên không có giao tiếp gì với quân đội, căn bản không thể kéo được quan hệ gì.
– Mẹ, đừng quá lo lắng, có lẽ không có chuyện gì đâu!
Nói thì nói vậy nhưng Chung Ly Dư cũng không cách nào xác định chân tướng sự tình rốt cục là gì, nàng có thể làm chỉ là an ủi Quách Hải Dong mà thôi.
– Ai, mẹ có lo lắng cũng không có tác dụng gì, chuyện lần này đối với trong nhà mà nói là một khe sâu không cách nào vượt qua, sư ngDiệp của Chung Ly gia chỉ sợ là sẽ vỡ thôi!
Tuy Quách Hải Dong không hiểu rõ vì sao người của quân đội muốn dẫn đi Chung Ly Thiên, nhưng có một điểm bà hiểu thật rõ ràng, công ty Thiên Vũ xác thực gặp phải đại nguy cơ thật lớn.
Đồng dạng Chung Ly Thiên cũng đang hoàn toàn không hiểu ra sao, bị người của quân đội đưa tới bộ tư lệnh quân khu.
Ngồi bên trong xe nhìn quân nhân đang lui tới, trong nội tâm Chung Ly Thiên không chút nào bình tĩnh.
Trải qua vài trạm gác kiểm tra, rốt cục xe chạy vào, cuối cùng ngừng lại trước một dãy kiến trúc phía trước, là một tòa lầu ba tầng nho nhỏ.
Chung Ly Thiên liếc mắt nhìn qua, thấy được tấm biển trắng chữ đen: Bộ hậu cần quân khu.
– Thế nào lại là nơi này?
Chung Ly Thiên cảm thấy có chút kỳ quái.
Rất nhanh, Chung Ly Thiên theo hai gã thiếu tá dẫn dắt đi tới ngoài một phòng làm việc lớn trên lầu hai.
Chung Ly Thiên nhìn thoáng qua tấm biển trên cửa phòng: văn phòng bộ trưởng.
– Báo cáo, Chung tiên sinh đã đến!
Một thiếu tá gõ cửa lớn tiếng nói.
– Mời vào!
Bên trong truyền ra thanh âm một người trung niên.
Cửa mở ra, Chung Ly Thiên thoáng do dự một chút, theo sự dẫn dắt của một gã quan quân trẻ tuổi đi vào.
Không gian bên trong văn phòng thật lớn, đoán chừng phải trên trăm thước vuông, ngoài ra còn có phòng xép, nhìn có vẻ trống trải, một mặt tường dựa theo hướng bắc cơ hồ bày đầy tủ sắt, bên trên dán đầy hình ảnh, hiển nhiên là địa phương gởi tư liệu.
Ở mặt tường phía đông là một chiếc bàn làm việc lớn dài hơn hai thước, trên bàn được thu thập rất sạch sẽ, bên dưới tấm kính lót còn có chút ít ảnh chụp cùng bảng ghi chép giờ giấc, trên mặt bàn có bốn bộ máy điện thoại màu đỏ, thoạt nhìn có chút bắt mắt ấn tượng.
Sau bàn công tác là một sĩ quan quân đội trung niên gần bốn mươi tuổi, thoạt nhìn có vẻ hơi gầy gò rắn chắc, sắc mặt lại trắng nõn, tràn đầy vui vẻ, Chung Ly Thiên nhìn qua liền phát hiện quân hàm trên bả vai hắn là hai gạch bốn sao, nguyên lai là một vị đại tá.
– Chào Chung Ly tiên sinh, mời ngồi!
Đại tá bắt tay với Chung Ly Thiên, sau đó ra dấu mời ông ngồi xuống, lúc này mới tự giới thiệu mình:
– Tôi là Diệp Tổ Đình, phó bộ trưởng Bộ hậu cần quân khu!
– Chào Diệp bộ trưởng!
Chung Ly Thiên gật nhẹ đầu, chào hỏi.
Bộ trưởng Bộ hậu cần quân khu hẳn phải có quân hàm thiếu tướng, phó chức thường là đại tá, như vậy cũng nằm trong nhận thức của Chung Ly Thiên, nhưng nhìn vị Diệp phó bộ trưởng này ngồi trong văn phòng, lại cảm thấy có chút kỳ quái.
– Lý bộ trưởng Bộ hậu cần quân khu đã điều đi rồi, tôi tạm thời chủ trì công tác nơi này.
Diệp Tổ Đình nhìn Chung Ly Thiên, giải thích:
– Lần này mời Chung Ly tiên sinh tới đây là cần bàn chuyện hạng mục bất động sản tây thành của công ty Thiên Vũ các vị!
Chung Ly Thiên nghe được mà không hiểu ra sao, không biết vì sao người của quân đội lại đột nhiên nhắc tới chuyện này?
– Hạng mục bất động sản của công ty Thiên Vũ có quan hệ gì với quân đội sao?
Chung Ly Thiên có chút kinh ngạc hỏi.
– Trước kia đương nhiên không có vấn đề gì, nhưng hiện tại thì có quan hệ.
Diệp Tổ Đình mỉm cười, sau đó trịnh trọng nói với Chung Ly Thiên:
– Chung Ly tiên sinh, hiện tại tôi đại biểu Bộ hậu cầu quân khu chính thức thông tri với ông, bởi vì quân sự cần dùng, hạng mục bất động sản tây thành của công ty Thiên Vũ từ bây giờ trở đi chính thức được quân đội trưng dụng!