Phó Nhiễm không nghĩ ra, Vưu gia không nghĩ ra, mà ngay cả Minh Thành Hữu cũng không thể hiểu nổi.
Chẳng lẽ đây là vì yêu sinh hận?
Minh Thành Hữu lấy lý do công ty bận việc nên thời gian đi bệnh viện ít dần. Theo lời dặn dò của hắn, mỗi ngày bác sĩ chính của Vưu Dữu sẽ thông báo tình hình cho hắn đúng giờ, cũng nhờ thế mà Minh Thành Hữu biết được
tình hình của cô có chuyển biến tốt, tạm thời thoát khỏi giai đoạn nguy
hiểm.
Không có gì bất ngờ xảy ra, khoảng ba ngày sau có thể tỉnh lại.
Đề phòng có chuyện bất trắc xảy ra, hắn cho Huống Tử ra mặt tìm một vị luật sư, sớm đến bệnh viện giải quyết việc này.
Sức khỏe của thím không tốt, mấy ngày nay đều ở nằm viện, Phó Nhiễm mang
theo nồi súp mà người giúp việc đã cẩn thận chuẩn bị cho đi vào phòng
bệnh, bàn tay mới chạm tới cánh cửa, bên trong tiếng nói kích động
truyền ra.
“Tại sao hắn không lộ diện? Hắn hại con gái của tôi thành ra như vậy, hắn lại không đến nói được một câu sao?”
“Ông đừng kích động, có lời gì nói cùng tôi cũng
Phó Nhiễm đi vào phòng bệnh, chú kéo cô đến bên cạnh nói qua loa đại khái ý tứ đối phương.
“Ông nói cho tôi biết, rốt cuộc hắn là ai?”
Thím mặc quần áo bệnh nhân ngồi ở mép giường, đối diện vị luật sư tầm 40 tuổi.
“Không thể nào, ý của chúng ta tương đối rõ ràng, tiền chữa trị cho con gái
của bà, kể cả những trị liệu sau này cùng với phí tổn thất tinh thần,
chúng tôi sẽ đưa cho không kém một xu. Nhưng điều kiện quan trọng nhất
là các người phải bảo đảm không được tố cáo, làm chuyện này cứ thế qua
đi.”
“Nói cách khác, hắn thừa nhận cưỡng bức và làm hại em gái tôi?”
Luật sư khẽ nhíu mày, giống như lơ đễnh.
“Xin chú ý lời nói của cô, không phải là cưỡng bức, mà là tự nguyện phát
sinh quan hệ tình dục. Các người nên biết, chuyện này cho dù báo cảnh
sát cũng rất khó làm cho rõ ràng. Hiện tại vấn đề quan trọng nhất cần
giải quyết chính là số tiền thuốc thang khổng lồ này. Chỗ này là 100
vạn, nếu như các người chịu cam đoan, chúng tôi sẽ đưa thêm một trăm vạn nữa.”
Thời gian không đến một tuần lễ, để lo viện phí cho Vưu
Dữu tiêu tốn toàn bộ tiền để dành của Vưu gia. Số tiền tiếp theo phải lo rất lớn, đến bọn họ cũng không dám tưởng tượng tới.
Gương mặt
Phó Nhiễm không chút thay đổi nhìn về phía tờ chi phiếu, cô cầm ở trong
tay hận không thể trực tiếp nện vào mặt vị luật sư kia, chỉ có lý trí
làm cô đem chi phiếu vứt trả lại.
“Chúng tôi không cần tiền, gặp nhau trên tòa án.”
“Chuyện này mà vỡ lở ra cũng không có lợi đối với các người, cho dù toà án thật sự phán xét, cũng tuyệt đối không có khả năng có khoản bồi thường hai
trăm vạn.”
“Một khi đã như vậy, làm sao ông sẽ cho rằng dễ chịu như vậy?”
“Không tin tưởng những lời này của tôi hay sao? Tôi tin là không cần phải nói
thẳng ra, tôi khuyên các người hãy chọn một con đường có lợi nhất với
mình đi.”
Luật sư nhặt tờ chi phiếu bị Phó Nhiễm ném xuống đất lên.
“Huống hồ điểm quan trọng nhất, bọn họ muốn giữ thanh danh, không có nghĩa là
lúc này một khi đã lên tòa đấu đá thật sự thất bại, chính xác là đến lúc đó, đừng nói 200 vạn mà ngay cả 20 vạn các người đừng mơ tưởng có
được!”
“Cút đi!”
Phó Nhiễm chỉ hướng cửa.
“Mở cửa đi ra ngoài!”
“…”
Phó Nhiễm đi theo sau lưng luật sư, đóng sầm cửa lại.
Quay đầu lại đi vào, chú cùng thím không nói một lời, một hồi lâu sau mới nghe thấy giọng thím khàn khàn.
“Tiểu Nhiễm, kỳ thật ông ta nói rất đúng.”
“Thím, vấn đề tiền nong không cần lo lắng.”
Phó Nhiễm lấy ra một sấp tiền từ trong túi xách.
“Chỗ này có 12 vạn, phòng làm việc của con làm ăn cũng không tệ lắm.”
Mặc dù là như muối bỏ biển, nhưng chi phí phẫu thuật thẩm mỹ sau này cũng có thể từ từ góp dần. Hiển nhiên chú thím đang do dự
“Tiểu Nhiễm, chuyện này truyền ra… Vưu Dữu còn có thể tiếp tục sống được không?”
“Đây là việc nhất định nó phải đối mặt, chỉ có đối mặt mới có thể tiếp tục,
chuyện này có thể che giấu, nhưng còn ý định huỷ mặt kia?”
“Nhưng ta thương con gái…”
Phó Nhiễm ra khỏi phòng bệnh, thấy Vưu Chiêu Phúc cùng Thẩm Tố Phân mang
theo Vưu Ứng Nhụy tới. Phó Nhiễm chào hỏi rồi chuẩn bị rời đi, Vưu Ứng
Nhụy quay lại đóng cửa phòng bệnh, ba chân bốn cẳng chạy tới hướng Phó
Nhiễm.
“Chuyện của Vưu gia không thể tưởng tượng được là cô thực sự quan tâm.”
“Nó là em gái tôi.”
Một chân Vưu Ứng Nhụy nâng lên dựa vào vách tường màu trắng.
“Chỉ sợ lúc này cô đang chạy vạy khắp nơi vay tiền đi?”
Phó Nhiễm khẽ nhếch môi.
“Chẳng lẽ cô không lo lắng cho nó sao?”
“Cô đừng quên, nó liên tục gọi cô là chị, dù là có huyết thống thực sự cũng không bù được tình cảm từ nhỏ của các người. Có thể giúp, tự nhiên tôi
sẽ hỗ trợ, nhưng tuyệt đối sẽ không miễn cưỡng, tình hình trong nhà cô
cũng thấy đấy. Mỗi người góp một hai vạn còn có thể, nhiều hơn nữa mà
nói cũng không được.”
“Tôi không đem hi vọng uỷ thác chỗ mấy người.”
Phó Nhiễm biết rõ tính tình Vưu Chiêu Phúc, dù là thực sự có tiền hắn cũng không thể dốc túi giúp đỡ.
“Nếu như tiền thật sự có thể vấn đề, cô cần gì làm cho mọi chuyện rối ren
thêm đây? Khả năng chuyện này bọn họ theo đến cùng cũng không có vấn đề
gì. Nhưng có người nguyện ý làm người vung tiền như rác đưa ra, mấu chốt là phải trị hết bệnh.”
Ánh mắt Phó Nhiễm nhìn về phía cuối hành lang.
“Cô nghe thấy người nọ nói rồi?”
“Tôi sẽ khuyên bọn họ tiếp nhận.”
Phó Nhiễm thu hồi tầm mắt.
“Tôi tin tưởng Vưu Dữu sẽ đồng ý cách làm của tôi.”
Vào bệnh viện phải chi tiền như nước, hơn nữa mấy ngày nay rất tốn kém.
Phó Nhiễm chậm rãi từ trong nhà đi ra, khóe miệng không tự giác kéo nhẹ ra
vẻ châm chọc, trong mắt cô hàm chứa một ánh nhìn thản nhiên.
Phạm Nhàn thấy cô rời đi.
Phó Tụng Đình từ thư phòng ra ngoài.
“Tiểu Nhiễm trở lại có việc gì thế?”
“Nó muốn mượn khoảng 10 vạn tiền.”
“Có phải xảy ra chuyện gì rồi hay không?”
Sắc mặt Phó Tụng Đình căng thẳng tiến lên, Phạm Nhàn ý bảo ông đừng vội.
“Nói là con gái của thím trước kia xảy ra chuyện.”
“Không có mười vạn sao? Không có cứ mở miệng nói với nó.”
“Haizz… ” Phạm Nhàn than thở.
“Không phải ông không hiểu, lúc trước Lý Vận Linh đã gọi điện thoại bảo chúng
ta đừng cho Tiểu Nhiễm tiền, nguyên nhân cụ thể là gì bà ấy cũng chưa
nói.”
“Ngược lại chế giễu, quản lý tới cả nhà chúng ta.”
“Ông cũng đừng nói bực bội, đi ăn cơm đi.”
Phó Tụng Đình bỏ tay Phạm Nhàn qua một bên.
“Các người cứ làm vậy đi, sớm muộn cũng khiến Tiểu Nhiễm nản lòng đối với cái nhà này.”
Phó Nhiễm thừa nhận, cô nghĩ sự tình đơn giản quá mức.
Trước kia Minh Thành Hữu đã hứa hẹn với cô, bằng bất cứ giá nào cũng sẽ chữa
trị cho Vưu Dữu, thậm chí vì chuyện phẫu tuật thẩm mỹ sau này cũng tìm
bệnh viện nổi danh nhất Hàn Quốc. Nhưng cho tới bây giờ, cô còn chưa kịp mở miệng với Minh Thành Hữu, Lý Vận Linh lại cắt đứt con đường của cô
trước.
Tiêu quản gia pha thêm trà cho Lý Vận Linh.
Phó Nhiễm ngồi ở trên ghế sa lon đối diện, Lý Vận Linh nâng ly trà lên, ánh mắt lướtt qua tách.
“Tiểu Nhiễm, nghe nói con gái chú con bị bệnh? Có thể giúp người khác tất
nhiên là chuyện tốt, nhưng là phải có chừng có mực, Minh gia chúng ta
không phải hội từ thiện. Con cũng không cần mang những chuyện nhỏ nhặt
này đến làm phiền Thành Hữu, gần đây công việc của nó rất bận rộn, biết
không?”
Cổ họng Phó nhiễm giống như bị bông chặn lại, mềm nhũn không trả lời được, chỉ có thể gật đầu.
Cô xoay sở tìm tiền chữ trị cho Vưu Dữu, trong lòng không yên đi ra khỏi
thang máy. Đột nhiên Phó Nhiễm thấy một bóng người đứng ở cửa phòng bệnh đặc biệt.
Cô thả chậm bước châ thấy bóng lưng là dáng vẻ một
thanh niên, vóc dáng rất cao, vóc người cao lớn, hắn lo lắng lưỡng lự
đứng ở cửa ra vào. Một bên ống quần còn có bùn bẩn trên mặt đất té qua,
đi bộ có chút khập khiễng, nghe thấy tiếng bước chân sau lưng, hắn cuống quít quay đầu.
Một thanh niên có gương mặt anh tuấn.
“Cậu—“
Trong trí nhớ Phó Nhiễm giống như có chút ấn tượng.
Lý Sâm không nghĩ tới sẽ đụng phải Phó Nhiễm, Minh Thành Hữu đã cố ý cho
hắn nhìn qua hình của Phó Nhiễm, tay chân hắn luống cuống tựa vào khung
cửa.
“Chị dâu.”