“Là bà ta tự hứa hôn thì để bà ta cưới, tôi không yêu cô ta. Những gì khi sáng em nhìn thấy… chỉ là tôi muốn chọc tức em thôi.”
Tịnh Y trợn tròn hai mắt kinh ngạc ra nhìn anh, con người này quá là gian sảo rồi.
“Tịnh Y. Tôi muốn hỏi là em đã bao giờ yêu tôi chưa, dù chỉ một chút thôi cũng được. Em hãy nhìn thẳng vào mắt tôi để trả lời.”
Cô như chết lặng khi nghe anh hỏi cũng không biết nên nói gì. Yêu chứ, yêu anh đến chết đi sống lại, anh là thứ duy nhất và là hy vọng để cô có thể vượt dậy cố gắng chỉ cần thấy anh hạnh phúc là cô đủ mãn nguyện rồi. Lúc nghe tin Uyển Đình là vị hôn thê của Dục Thần cô thầm mong anh có thể được phúc hơn bất kì ai, chỉ là khi nghĩ đến hạnh phúc đó không có mình vẫn thấy rất đau sót trong lòng.
Thấy Tịnh Y im lặng luôn né tránh ánh mắt của anh Dục Thần mấp máy miệng cười khổ.
“Tịnh Y, dù em đã từng yêu tôi hay chưa thì sau này tôi cũng sẽ khiến em yêu tôi điên cuồng không thể nào thoát ra được.”
Anh đặt hai tay lên vai cô nhìn thẳng vào mắt cô mà nói sau đó quay đi. Tịnh Y cũng không biết nên làm gì đứng đó nhìn anh đi ra xe, trước khi mở cửa xe Dục Thần còn không quên tặng cô một nụ hôn gió.
“Tịnh Y, ngủ ngon.”
Lúc này còn đang buồn thấy anh làm những hành động này liền khiến cô bật cười. Tên tổng tài lạnh lùng cô gặp mấy ngày nay đâu rồi sao mới chốc lát lại biến thành như vậy.
……..……………
Những tuần sau đó Dục Thần quyết tâm theo đuổi lại Tịnh Y khiến cô phải yêu anh như cách mà anh điên cuồng yêu cô. Ngày nào anh cũng đến đưa đón Tịnh Y đi làm rồi lại chở cô về mặc dù cô đã kiên quyết từ chối nhưng anh lại hâm doạ cô cãi lời sếp nên tính vào việc bị trừ lương. Làm thư ký cho chủ tịch JA mà cô cứ ngỡ mình làm chủ tịch luôn cơ đấy, anh giao cho cô rất ít công việc và cũng toàn những công việc nhẹ nhàng làm những nhân viên làm cùng phòng với cô cũng phải ghen tị, bữa trưa anh luôn chuẩn bị thức ăn từ đầu bếp cao cấp nấu dành riêng cho cô hôm nào cũng lôi đầu Tịnh Y vào ăn cùng mình làm cô cảm thấy rất ngượng.
Hôm nay trong lúc làm việc Vĩ Thành bị anh gọi chạy ngược chạy xuôi đến nổi mồ hôi nhễ nhãi đến thở cũng thấy mệt. Sau khi hoàn thành hết anh đem tài liệu về báo cáo với Dục Thần.
“Dục tổng tôi làm xong hết rồi anh xem qua đi.”
“Đến SM kiểm tra thị trường đi.”
SM là trung tâm thương mại lớn nhất ở nước thuộc trướng của JA từ lúc ba anh còn sống cũng phải hơn 10 rồi. Vĩ Thành chưa kịp lau mồ hôi đã bị anh sai tiếp, phải nói là từ lúc anh có thư ký thì mọi việc trên dưới của thư ký đều đẩy qua cho Vĩ Thành làm anh ngao ngán.
“Dục tổng à, đây là công việc của thư ký mà sao anh cứ đưa tôi hết vậy.”
Tịnh Y vừa pha cà phê cho anh xong thì đẩy cửa bước vào nghe Vĩ Thành nói làm cô nhìn anh cũng ngại thật tự dưng công việc của mình bị chia ra cho Vĩ Thành như vậy.
“Một là cậu đi hai là cậu về quê trồng rau nuôi cá.”
Dục Thần nói không thèm nhìn lấy anh đến một cái làm Vĩ Thành rất ấm ức nhưng cũng đành nghe theo. Tịnh Y thấy vậy liền đặt cà phê xuống bàn rồi nói.
“Dục tổng à dù gì cũng là công việc của tôi hay để tôi đi đi.”
Dục Thần không nói gì chỉ ngước lên nhìn Vĩ Thành bằng đôi mắt vô cùng “trìu mến” làm anh lạnh sống lưng liền cuối chào chạy thẳng ra ngoài còn không quên khéo léo nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Tịnh Y cũng định đi thì bị anh kéo lại vòng tay qua ôm eo cô áp sắt vào người mình. Tư thế này cũng rất là ái muội rồi nha, người ngoài nhìn vào còn tưởng họ đang định hôn nhau.
“Anh… anh bỏ ra tôi còn nhiều việc phải làm lắm.”
Tịnh Y khó khăn đẩy anh ra nhưng kết quả thì sao mọi người cũng viết rồi đó. Sức như cô làm sao có thể chống cự với con người cao to kia.
“Tôi có một việc cho em, rất rảnh rỗi có muốn lằm không.”
Anh dùng ánh mắt gian tà nhìn cô vừa cười vừa nói. Hai khuông mặt phải nói là sát nhau làm tim cô không khỏi đập mạnh.
“Việc gì.”
Cô liếc mắt sang nhìn anh, phải nói ánh mắt anh hiện lên tia gian sảo thấy rõ làm cô không khỏi rùng mình.
“Nếu em không ngại có thể làm thiếu phu nhân nhà họ Dục. Ăn không ngồi rồi, cơm ngày 3 bữa đặt biệt mỗi đêm đều có “thịt tươi” hảo hạng để ăn.”