Khi chân chính yêu một ai đó, bạn chỉ muốn cùng họ đồng cam nhưng không muốn cùng họ cộng khổ.
——————-
Buổi tối vòng ngựa gỗ quay chậm chạp. Ánh đèn của chúng tỏa ra một ánh sáng màu mật ong, tạo nên ký ức nhỏ nhoi trong thế giới cổ tích này. Ngựa gỗ chưa bao giờ dừng chạy nhưng thật ra chúng chưa từng được tự do. Chúng chỉ xoay tròn tại chỗ, chỉ có thể tái diễn lại cảnh tượng trước mắt hết lần này đến lần khác. Nhưng tận đáy lòng Bùi Thi cũng nảy sinh ra một tâm nguyện không dám thốt lên lời: Cô nguyện lòng bị trói buộc trong thế giới cổ tích không thấy tương lai này, chỉ cần ở bên cạnh người đó.
Nhưng điều đó giống như được tiên nữ ban cho một ngày nhiệm màu, phép màu kia sẽ nhanh chóng phải kết thúc. Cô không muốn xuống ngựa gỗ và nói lời từ biệt với anh. Cho nên cô vỗ vỗ tay anh nói với giọng bình thường: “Đúng rồi, chuyện em muốn anh nhận lời….”
“Sau khi xuống hẵng nói chuyện này.” – Anh ngắt lời cô – “Nói chuyện khác đi.”
Xem ra anh cũng không muốn phá hỏng không khí hiện nay. Dường như anh không cảm thấy ở cạnh mình là một chuyện rất đau khổ. Tâm trạng Bùi Thi trở nên sáng sủa hơn một cách khó hiểu. Cô suy nghĩ một chút rồi tìm một chủ đề mà anh khá thích thú: “Gần đây công việc thuận lợi không?”
“Cạnh tranh đấu thầu xây dựng cao ốc xảy ra chút vấn đề, còn mấy chuyện khác cũng tạm.”
Trước kia khi cô còn làm ở Thịnh Hạ chưa bao giờ thấy anh gặp phải vấn đề trong việc cạnh tranh đấu thầu. Sao bây giờ lại xảy ra vấn đề chứ? Có điều cô không hỏi, chỉ chuyển đề tài: “Vậy đời sống tình cảm thì sao? Quen với Duyệt Duyệt suôn sẻ không?”
“Bình thường.” – Cô cảm thấy may mắn vì mình đưa lưng về phía anh, như vậy anh cũng không thấy được vẻ mặt cô – “Anh vui vẻ là tốt rồi.”
Cô không tìm đề tài nữa, anh cũng giữ im lặng kéo dài. Biểu hiện cả ngày nay của cô thật sự quá khác thường. Theo lý mà nói, kể từ sự việc say rượu lần đó cô phải không muốn gặp anh nữa mới đúng. Anh rất muốn giữ vững lý trí hỏi cô rốt cuộc cô dự định làm gì? Nhưng mà tốc độ chậm chạp của vòng quay ngựa gỗ đúng lúc lại thổi mái tóc dài của cô bay lên, phấtqua gương mặt anh. Trong phút chốc đầu óc anh trở nên đông đặc, anh bỗng có một sự xúc động muốn đè sợi tóc kia lại, đặt một nụ hôn nóng bỏng lên vành tai cô… May mà tia lý trí cuối cùng vẫn tồn tại, anh vội nhắm hai mắt lại, khẽ lắc đầu. Nhưng vừa khôi phục sự tỉnh táo một chút thì cô lại điều chỉnh tư thế ngồi tựa vào lòng anh.
So với vóc dáng của anh, dáng người cô có vẻ rất nhỏ nhắn, chỉ cần anh hơi dùng sức là cô sẽ bị anh ôm vào lòng có muốn vùng vẫy cũng không thoát được. Lông mi của anh run lên một cái, siết chặt tay vịn rồi lại thả lỏng ra.
— Đừng kích động, mày không thể kích động được.
Đúng lúc này một tiếng chuông điện thoại di động bỗng vang lên. Thấy cô lấy chiếc điện thoại từ túi váy jeans ra, anh thở phào nhẹ nhõm nhưng lại có một chút thất vọng khó hiểu.
Nhìn thấy chữ “Quang” trên màn ảnh, cô chần chờ một chút rồi nhấn nút im lặng, bỏ điện thoại lại trong túi. Nhưng mặc kệ cô không đếm xỉa thế nào, Sâm Xuyên Quang cũng không ngừng gọi đến. Cuối cùng cô không nhịn được nữa mới làm một động tác “suỵt” với Hạ Thừa Tư rồi nghe điện thoại của Sâm Xuyên Quang.
“Tiểu Thi, tại sao không nghe điện thoại? Anh rất lo lắng.”
“Thật xin lỗi mới vừa rồi không nghe thấy.”
“Em đang ở đâu?”
“Em…”
Cô nhìn xung quanh, nghĩ đến Hạ Thừa Tư đang ngồi phía sau nên rất lâu không thể thốt ra được một chữ. Cô thật sự không phải là người giỏi nói dối.
“Biết rồi, em đang ở công viên Hải Dương. Anh nghe thấy bên đó có nhạc xiếc cá heo.”
Cái nhạc đáng chết! Bùi Thi nhìn về phía chỗ xiếc cá heo xa xa, còn chưa nghĩ ra phải giải thích làm sao thì Sâm Xuyên Quang đã nói trước: “Em đang đi chung với bạn à?”
“À, ừ.”
Vốn cho rằng anh sẽ hỏi cô đi chung với ai, Bùi Thi đã chuẩn bị câu trả lời là “Đám bạn học cũ”, nào ngờ Sâm Xuyên Quang lại nói: “Vậy lúc nào thì trở về?”
“Lập tức về ngay thôi, bọn em đã chơi sắp xong rồi.”
“Vậy à. Giờ cũng trễ rồi anh đến đó đón em về.”
Bởi vì khẩn trương nên trái tim giật thót lên. Bùi Thi lắc đầu: “Không cần đâu, tự em trở về là được rồi.”
“Không sao, đúng lúc anh đang ở gần đây. Emchờ anh ở bên chỗ xiếc cá heo đi.”
Không đợi cô trả lời, anh đã cúp điện thoại. Lúc này vòng quay ngựa gỗ đã sớm dừng lại, Hạ Thừa Tư cũng đã xuống ngựa, đứng bên cạnh đợi cô. Cô không biết làm sao nhìn điện thoại đã ngắt, dáng vẻ u sầu: “Em phải đi rồi.”
“Nói đi, yêu cầu của em.”
“Yêu cầu?”
Anh chìa tay ra cho cô: “Điều kiện hòa giải ngoài tòa với Na Na.”
“Không phải anh đã làm được rồi sao?”
“… Có ý gì?”
“Đúng vậy, chính là ở bên em một ngày.” – Cô cười cười, đặt tay vào lòng bàn tay anh, nhảy xuống lưng ngựa dưới sự giúp đỡ của anh – “Hôm nay chơi rất vui, cám ơn anh.”
“Ở bên em một ngày?” – Anh kinh ngạc nhìn cô – “Đây chính là yêu cầu của em?”
“Còn nữa, anh đi theo em qua bên chỗ xiếc cá heo đi. Em phải ở đó chờ người đến.”
Cô đi thẳng xuống bậc thang, đi về phía kia. Nhưng mới đi được vài bước cổ tay đã bị người khác kéo lại. Cô nghi ngờ quay đầu lại, nhìn thấy cặp mắt Hạ Thừa Tư còn nghi ngờ hơn cả cô.
“Anh không hiểu ý của em.” – Anh dừng một chút rồi nghiêm túc nói – “Em còn nhớ anh đã làm chuyện gì với em không?”
“Nhớ chứ.”
“Thế em định như vậy là thôi sao?”
“Ừ.”
“Tại sao?”
Đột nhiên cô cảm thấy mình có rất nhiều lời muốn nói. Cô rất muốn tỏ lòng biết ơn với anh, muốn nói cho anh biết cô đã biết hết tất cả. Nhưng cô không muốn cố tình khơi gợi lại tình cảm đã qua của anh. Cho nên suy nghĩ thật lâu, cô chỉ khẽ nói: “Anh nhận được…”
Giờ khắc này một tiếng “Véo” bay vút lên, pháo hoa bên bờ sông bắn thẳng lên trời cao, rồi vang lên tiếng bùm bùm nổ tung, chiếu sáng đêm đen. Hai người họ đồng thời ngẩng đầu nhìn lại. Rồi sau đó là càng nhiều pháo hoa không ngừng bay thẳng lên trời, chúng nó nở rộ trong màn đêm rồi rơi xuống theo tiết tấu. Tựa như một bản samba Nam Mĩ càng lúc càng nhanh càng lúc càng sôi động, biến thành những đóa hoa nởrộ rực rỡ. Vòng quay ngựa gỗ, tàu lượn siêu tốc, Yun-night Speed, thủy cung… Tất cả trò chơi giải trí đều được chiếu sáng lập lòe, tô điểm công viên Hải Dương thành một pháo đài ma thuật đứng sừng sững trong núi cao rừng sâu.
Tuy pháo hoa rất đẹp nhưng khi rơi xuống lại là một cái chết cô đơn. Nhận ra anh đã chuyển ánh mắt rời khỏi pháo hoa sang sườn mặt của cô, cô cũng quay đầu lại nhìn anh chăm chú, nói ra lời còn lại: “Anh nhận được tin nhắn của em đúng không. Vậy anh cũng đã biết nguyên nhân rồi đó.”
“Nhưng lúc trước chúng ta…”
“Không sao đâu, anh không cần phải giải thích gì cả.” – Cô khẽ mỉm cười – “Em không cần anh giải thích, cũng không cần anh đáp lại. Anh chỉ cần biết nguyên nhân là được rồi.”
Khoảnh khắc pháo hoa sáng rực ngắn ngủi đã sớm che mờ trăng sao lấp lánh. Trongkhu rừng bao quanh công viên có một con chim tước vỗ cánh bay về tổ, lướt qua màn đêm không để lại dấu vết. Ánh mắt của cô đen láy và sáng ngời hơn bất cứ lúc nào, đồng thời nó cũng chở đầy ánh sáng rực rỡ nhất trên bầu trời. Nhưng cũng không lâu lắm, đôi mắt kia đã không nhìn anh nữa. Thấy cô quay người sang chỗ khác chỉ để lại bóng lưng, dường như rốt cuộc anh đã nghĩ thông suốt chuyện gì.
Dù sao bí mật nhỏ này căn bản là không có mấy ai biết.
Dù thế nào chuyện không nên xảy ra giữa bọn họ cũng đã sớm xảy ra. Tiếp tục sai nữa thì đã sao?
Chỉ cần mình không nói với cô ấy là được rồi.
Cuối cùng anh bước đến muốn kêu lên tên của cô, kéo cô lại. Nhưng anh còn chưa lên tiếng thì cô đã đột ngột dừng bước lại, vẫy vẫy tay với một người đứng trước cửa Thủy Cung: “Quang.”
Nhìn theo phía của cô, anh thấy được Sâm Xuyên Quang đang khoanh tay chờ đợi.
Giờ phút này Bùi Thi cảm giác chỉ có da đầu tê dại, thấp thỏm không yên. Cô nhìn thấy Sâm Xuyên Quang lạnh lùng nhìn ra phía sau cô một cái, nhưng nhanh chóng mỉm cười nhìn về phía cô giống như phía sau cô chẳng có bất cứ ai vậy. Đến giờ khắc này, pháo hoa cũng đã hết. Âm thanh huyên náo dần dần trở về yên tĩnh, pháo đài ma thuật xinh đẹp trong bóng tối cũng hóa thành một vùng tịch mịch.
“Hóa ra là đi chơi với anh Hạ.” – Sâm Xuyên Quang khoác lên vai Bùi Thi, ôm cô đi về phía Hạ Thừa Tư, gật đầu chào anh – “Hôm nay hai người nhất định chơi rất vui vẻ. Anh Hạ, tôi bảo tài xế đưa anh về nhé?”
“Không cần, tự tôi có xe.” – Hạ Thừa Tư cúi đầu nhìn Bùi Thi, phát hiện cô đã không dám nhìn anh nữa – “Bùi Thi, bây giờ em phải về sao?”
“Đúng vậy.”
Cô rũ mắt xuống, hoàn toàn chẳng cách nào nhìn thẳng vào bất cứ ai trong bọn họ cả.
“Vậy em muốn anh đưa em về hay là muốn cậu Sâm Xuyên?”
Cô nhắm mắt lại, cau mày nói: “Em… em đi về với Quang là được rồi ạ.”
“Cám ơn anh đã chăm sóc bạn gái tôi” – Cử chỉ của Sâm Xuyên Quang vẫn lịch sự như cũ, khóe môi cũng hơi nhoẻn lên nhưng trong mắt lại chẳng có nét cười – “Anh Hạ, sau này nếu anh cảm thấy trực tiếp liên lạc với Tiểu Thi không tiện có thể đến tìm tôi.”
Sâm Xuyên Quang đưa Bùi Thi sắc mặt tái nhợt rời đi. Bầu trời đêm mới vừa rồi còn nở rộ pháo hoa đã sớm biến thành một tấm vải rách màu xám tro vương mùi thuốc súng. Những du khách xem pháo hoa đã tản đến các lối ra rời khỏi công viên, bên ngoài nhanh chóng vang lên tiếng xe hơi chạy đi. Gió đêm lướt qua công viên rộng lớn, thổi rối tóc Hạ Thừa Tư. Mà thân hình anh lại đứng thẳng đó không nhúc nhích như là một pho tượng hoàn mỹ nhưngkhông có sự sống.
Mới vừa rồi rốt cuộc mình đã suy nghĩ gì? Lại muốn giành lấy Bùi Thi từ tay Sâm Xuyên Quang rồisau đó phải làm sao? Gạt cô hết tất cả ở bên nhau ư?
Anh không ngại ánh mắt người xung quanh. Nhưng sau này người khác biết được có thể cô còn thảm hơn Hạ Na bây giờ gấp vạn lần. Một nghệ sĩ violin nổi danh sao chịu được loại gièm pha này? Cô mãi mãi không thể chấp nhận được…
Nếu như Bùi Thi biết anh và cô có quan hệ huyết thống.
Nếu như cô biết anh là anh trai của cô.
Anh sẽ không quên khoảnh khắc mình nhận được kết quả kiểm tra DNA. Bác sĩ thấy anh vẫn thừ người nhìn kết quả xét nghiệm còn nhấn mạnh thêm một lần là xác suất kiểm tra DNA người thân là 99,99%. Cuối cùng còn trả hai sợi tóc xét nghiệm lại cho anh. Sau đó trong vòng ba ngày anh cứ nhìn kết quả trong tay mình hết lần này đến lần khác. Dù thế nào cũng không thể thuyết phục được mình chấp nhận sự thật này. Anh gọi điện thoại bác sĩ cố vấn, lên mạngtra cứu, đáp án nhận được đều giống nhau. Sau đó anh nghĩ lại tỷ lệ thành công của ca phẫu thuật cấy ghép gan kia, cuối cùng anh biết đây không phải là trùng hợp.
Sau đó, Bùi Thi gọi điện thoại cho anh, nói cho anh biết mình cũng không hối hận chuyện xảy ra đêm đó. Chỉ cần nhớ đến cuộc điện thoại kia anh đã cảm thấy ngực mình như bị tảng đá to đè ép không cách nào ngủ được. Có điều anh vẫn tin tưởng vào hiệu suất xử lý bất cứ việc gì của mình, bao gồm cả tình cảm. Anh thẳng thắn từ chối Bùi Thi qua một cuộc điện thoại, lại tìm người bạn gái mới với tốc độ nhanh nhất. Anh nghĩ từ đó tất cả cũng sẽ nhanh chóng trở lại quỹ đạo ban đầu. Về phần xuất thân thật sự của Bùi Thi anh cũng không có ý định nói cho bất cứ ai, cũng không muốn để cô biết. Anh không muốn cô phải gánh chịu điều tiếng đạo đức.
Tất cả những việc này đều nằm trong kế hoạch không chê vào đâu được của anh. Cho dù là chính anh cũng không thể vượt qua được.
Không biết bắt đầu từ lúc nào anh chỉ muốn cùng cô đồng cam lại không muốn cùng cô cộng khổ.
Hạ Thừa Tư nói cho Bùi Thi biết cạnh tranh đấu thầu của họ xảy ra chút vấn đề. Mấy ngày sau Bùi Thi lại nghe được tin này lần nữa.Thật ra vấn đề của họ không chỉ là một chút xíu. Liên tục một tuần lễ, cổ phiếu tập đoàn Thịnh Hạ đều rớt giá. Rất nhiều công ty lớn đều lục đục công khai hủy hợp tác với Thịnh Hạ. Chưa đến hai tuần lễ, công ty vẫn duy trì quan hệ hợp tác với tập đoàn Thịnh Hạ chỉ còn lại một mình Mori Japan. Hơn nữa hạng mục bọn họ quan hệ hợp tác là sản phẩm điện tử, cũng không liên quan gì đến lĩnh vực kinh doanh xưa nay của Thịnh Hạ. Lúc trước tập đoàn Thịnh Hạ gặp phải khó khăn lớn nhất không gì ngoài khủng hoảng tài chính. Đó là tai nạn kinh tế toàn cầu, nhân viên trong công ty đều biết rõ trong lòng, vì vậy không đến mức luống cuống tay chân. Nhưng nguy cơ lần này họ gặp phải lại là bị cô lập.
Làm người ngoài cuộc, Bùi Thi không nhìn ra vấn đề của họ đến tột cùng là ở đâu, chỉ hơi lo lắng lưu ý đến tất cả tin tức về Thịnh Hạ. Cô đọc một đoạn cuối cùng trên bài báo: “Cho đến nay công ty kinh doanh bất động sản có vốn quay vòng lớn nhất cũng là tập đoàn Thịnh Hạ. Đồng thời bọn họ chưa từng xảy ra tai tiếng gì, còn là công ty có vốn cao nhất. Trên phương diện đấu thầu cạnh tranh bọn họ luôn nhạy cảm, chuẩn bị đầy đủ, đa số chưa bao giờ thất bại, chỉ có một số ít là lý trí rút lui. Nhưng kể từ gần hai năm nay tập đoàn Thịnh Hạ dời thị trường trọng tâm đến Châu Âu, thị trường trong nước của bọn họ đã trở nên khá bị động, sắp tới lại xuất hiện tình hình trục trặc tài chính. Trong vòng ba tháng nay, tất cả gói thầu cạnh tranh mà Thịnh Hạ tham gia đều có giá rất cao không hợp lý.Giá cao nhất trong một lần cạnh tranh mới đây là 345%, Thịnh Hạ chỉ giơ thẻ ba lần,từ đó về sau đều là sân khấu của Giác Hưng và Golden Bill. Hiện tượng khác thường này đến tột cùng là Thịnh Hạ tự đại gây họa hay nguyên nhân xuất phát từ những công ty mới trỗi dậy khác, hoặc gặp phải kẻ địch mạnh đang ngấm ngầm thao túng? Làm một ông trùm bất động sản đứng đầu, cuối cùng Thịnh Hạ có thể vượt qua cửa ải khó khăn này hay không?”
Xem bài báo này xong, buổi tối hôm đó lúc dùng cơm, cô chỉ nghe thấy Sâm Xuyên Quang nhắc đến Golden Bill hai lần. Một là ở trong điện thoại, một là lúc căn dặn thuộc hạ làm việc. Sau khi anh đuổi thuộc hạ ra ngoài, lại xin lỗi gắp thức ăn cho cô: “Tiểu Thi, anh xin lỗi, mấy ngày qua hơi bận, luôn có người đến cắt ngang chúng ta.”
Bùi Thi hỏi thăm dò: “Em nghe anh nhắc đến Golden Bill… là công ty bất động sản mới nổi kia hay sao?”
“Phải”. Sâm Xuyên Quang đổi tư thế ngồi trên giường Tatami, nụ cười còn thanh khiết hơn cả hoa Ngọc Lan.
“Anh đang hợp tác với bọn họ sao?”
“Phải.”
“Gần đây Mori cũng định tiến quân vào lĩnh vực bất động sản rồi hả?”
“Không phải, chỉ là đầu tư vốn thôi.” Sâm Xuyên Quang cho mù tạt và nước tương, thong dong khuấy đều bằng đũa. “Chuyện này còn phải cám ơn sự giúp đỡ của Tiểu Thi.Nếu như không phải em giúp, chúng ta cũng sẽ không tìm được nhiều cơ hội tốt như vậy.”
Bùi Thi chẳng hiểu gì về lời nói này của Sâm Xuyên Quang. Nội dung cô giao dịch với Sâm Xuyên Đảo Trì Dã thật ra rất đơn giản: Ông ta giúp cô trên lĩnh vực violin, tạo cơ hội cho cô đến gần kẻ thù. Mà cô cần làm là vào Thịnh Hạ, giúp đỡ trong mối quan hệ hợp tác của Thịnh Hạ và Mori. Lúc đó cô cảm thấy giao dịch này cũng không khó lắm, cho nên đồng ý không chút do dự. Nhưng bây giờ nghĩ lại cẩn thận dường như có rất nhiều chỗ vô lý. Ví như chức vụ cô ở Thịnh Hạ là làm trợ lý cho Hạ Thừa Tư, cô chỉ có thể theo anh chạy khắp nơi giống như một người hầu. Mà trong hợp tác của Mori và Thịnh Hạ cô cũng chẳng có tác dụng gì lớn.
“Em không hiểu ý anh lắm… Em giúp được gì sao?”
“Sau này em sẽ biết.”
Cô biết nhà Sâm Xuyên luôn tính toán gây hại cho Hạ thị. Nhưng từ trước đến nay cô không hề nghĩ là đến mức độ thế nào. Trong khoảng thời gian này nhìn thấy tập đoàn Thịnh Hạ như một con quái vật lớn bị đánh trúng yếu điểm, tuy hai chân vẫn còn đứng vững nhưng trên thực tế đã lung lay. Cô dần dần bắt đầu cảm thấy bất an, vốn định hỏi Sâm Xuyên Quang nhiều một chút thì ngoài cửa lại vang lên tiếng thuộc hạ của anh: “Thiếu gia Sâm Xuyên!”
“Vào đi.” Sâm Xuyên Quang cau mày, ra vẻ hơi mất kiên nhẫn.
“Bên phía Golden Bill trả lời nếu như thiếu gia Sâm Xuyên còn muốn bọn họ tham gia cuộc cạnh tranh tiếp theo thì phải chia cho bọn họ thêm hai phần nữa.”
Sâm Xuyên Quang cầm lấy chén trà nho nhỏ, xoay vòng vòng trên đầu ngón tay thon dài: “… Bọn họ đang cò kè mặc cả với tôi à?”
Không ai dám trả lời những lời này, người bên ngoài chỉ nghiêm túc quỳ trên mặt đất. Sâm Xuyên Quang đặt chén trà xuống trước mặt Bùi Thi, rót cho cô một chút nước, thản nhiên nói: “Chiêu đãi chủ tịch của bọn họ cho tốt, sau đó tìm Giác Hưng nói chuyện đi.”
“Dạ!”
Cửa kéo đóng lại lần nữa, Bùi Thi quan sát vẻ mặt Sâm Xuyên Quang,cô phát hiện ra mình hoàn toàn không cách nào đoán được suy nghĩ của anh, chỉ có thể nói dè dặt: “Quang, anh nói chiêu đãi chủ tịch bọn họ là có ý gì?”
“Yên tâm đi, chỉ dạy dỗ hắn chút thôi, hắn sẽ không đau đớn nhiều.” Khóe mắt Sâm Xuyên Quang chứa nét cười ôn hòa, “Em quen anh đã lâu cũng biết được anh không có sở thích ngược đãi người khác mà.”
“Ồ, vậy à…”
Anh nghiêng đầu suy nghĩ một chút: “Không, ngoại trừ lúc trước dọa Hạ Na một lần… có thể đối với cô tiểu thư đỏng đảnh như cô ta mà nói thì đó được xem là ngược đãi.”
Tay Bùi Thi cầm lấy chén trà run lên: “Hạ Na? Anh đã làm gì cô ta?”
“Cũng không làm gì, chỉ bảo cô ta đừng dùng thủ đoạn hèn hạ để cạnh tranh với em thôi. Nếu không toàn thế giới cũng sẽ biết chuyện cô ta trộm nhạc… Đáng tiếc sau này chuyện vẫn bị Tiểu Khúc làm vỡ lở.” Sâm Xuyên Quang lắc đầu, “Tuy là trùng hợp, nhưng nhất định Hạ Na cho rằng anh không giữ chữ tín rồi.”
“Anh kêu cô ta không được cạnh tranh với em?”
Giờ phút này nhớ lại lần nữa, Bùi Thi nghĩ đến tình hình bán album cuối năm ngoái. Hạ Na và cô đều tự lăng xê nhau một phen, nhưng đến cuối cùng Hạ Na vẫn bị vây trong hoàn cảnh xấu. Đương lúc đó Hạ Na vốn định lên kế hoạch biểu diễn lưu động với Hàn Duyệt Duyệt, đến nửa chừng lại đột nhiên hủy bỏ, album cũng không thêm cho cửa hàng bán. Lúc đó cô còn tưởng rằng Hạ Na nhận thua, hoặc là tiêu thụ bên công ty nhạc có vấn đề,không ngờ là bởi vì….
Bùi Thi cảm thấy cô phát âm cũng có chút khó khăn, cô nói từng câu từng chữ: “Tại sao anh phải làm như vậy?”
“Em không cảm thấy lúc đó cô ta lợi dụng tên của cha em để lăng xê mình là rất quá đáng hay sao?”
“Đúng là rất quá đáng, nhưng em cũng lợi dụng anh trai của cô ta mà.” Bùi Thi bỗng đứng lên, lời nói hơi không mạch lạc, “Em và cô ta không có ai là quang minh lỗi lạc, sao anh lại….”
“Em lợi dụng Hạ Thừa Tư sao? Đó là anh ta cam tâm tình nguyện trao cho em.”
“Điều đó chỉ khiến em cảm thấy thảm hại hơn thôi!” Cô ôm đầu, thở dài một tiếng, “Tại sao lúc đó anh không hỏi ý kiến em? Sao bây giờ mới nói cho em biết?”
“Tiểu Thi em khoan hãy kích động đã. Ban đầu anh định vẫn gạt em. Nhưng lần trước không phải anh đã hứa với em rồi sao, sau này sẽ không giấu em bất cứ chuyện gì nữa hết.” Sâm Xuyên Quang cũng đứng lên theo, nhẹ nhàng ôm vai cô, vuốt lưng cô giống như trấn an một đứa trẻ, “Không việc gì rồi, chuyện này Hạ Na sai em không cần cảm thấy tự trách.”
Rốt cuộc Bùi Thi phát hiện cô càng hiểu rõ Sâm Xuyên Quang càng nhiều thì cực hạn nhẫn nại của cô cũng sẽ bị đột phá một lần. Vốn cho rằng sau chuyện Hạ Na dù gì cô cũng sẽ có được một khoảng thời gian để hòa hoãn. Nhưng buổi sáng hai ngày hôm sau cô mới biết được đó chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi. Bởi vì cô thấy được trên báo chí và tivi hai tin tức.
Tin thứ nhất: Giác Hưng đánh bại Thịnh Hạ trên cạnh tranh đấu thầu tại Berlin với một giá rất rẻ hoàn toàn không hợp lý. Trở thành kẻ địch mạnh nhất của Thịnh Hạ tại lĩnh vực bất động sản tại Châu Âu.
Tin thứ hai: Chủ tịch kiêm CEO Golden Bill bị nổ chết bởi rò rỉ khí gas.
Buổi tối lúc Hạ Minh Thành lên cơn đau tim, nếu như không phải ả tình nhân nói năng cay nghiệt còn sót lại một chút lương tri kêu xe cứu thương cho ông ta thì có lẽ ông ta sẽ trở thành chủ tịch tập đoàn nổi tiếng nhất vì “Chết dưới hoa mẫu đơn” rồi. Hẳn nhiên được cấp cứu kịp thời nên chuyện này không đến nỗi bị đăng báo. Nhưng trong vòng luẩn quẩn của đám chủ doanh nghiệp lại có thêm một câu chuyện hài hước. Khi chuyện này truyền đến lỗ tai đứa con thứ hai của Hạ Minh Thành đã biến thành phiên bản thế này: Lúc Hạ Minh Thành kích động nhất ở trên giường, cô tình nhân hai mươi bốn tuổi của ông vì ghen tuông nên nói ra một câu rất vớ vẩn “Nghe nói công ty của anh sắp đóng cửa rồi” khiến cơ tim ông tắc nghẽn, thở không nổi, lập tức hôn mê.
Hạ Thừa Tư mang nước trái cây vào phòng bệnh đã nhìn thấy Quách Di, Hạ Thừa Kiệt, Hạ Thừa Dật và Hạ Na đều vây quanh Hạ Minh Thành. Anh chỉ ôn hòa kêu lên một tiếng “Ba”. Sau đó đứng phía sau bọn họ, bắt đầu khách sáo hỏi thăm bệnh tình cha mình.
Hạ Minh Thành nằm trên giường, tay cắm ống truyền dịch, cơ thể co ro. Cởi bỏ ba lớp áo tây trang, thay quần áo bệnh nhân, hai gò má ông có vẻ càng hao gầy hơn bình thường. Mắt và đầu tóc cũng hiện ra màu xám tro, tất cả trí tuệ và hài hước giống như đều giấu trong nếp nhăn. Giờ khắc này ông có vẻ giống như một ông cụ sắp sửa bước vào quan tài. Nhưng nhìn thấy Hạ Thừa Tư đi vào, ông vẫn không cam chịu yếu thế ngồi thẳng dậy không nằm trên giường nữa. Về điểm này Hạ Thừa Tư vô cùng giống ông.
“Hạ Thừa Tư mày đang giả bộ cái gì hả?” – Khóe môi Hạ Minh Thành nhếch lên – “Mày hận tao không chịu chết sớm một chút nên đến xem sao tao chưa bị mày làm tức chết đúng không?”
Hạ Thừa Tư và Hạ Thừa Kiệt nói được một nửa, nghe thấy lời ông thì thoáng dừng lại. Anh không để ý, tiếp tục hỏi thăm bệnh tình của ông. Quách Di vội vàng đưa quả lê đã gọt đến cho Hạ Minh Thành: “Minh Thành, ông xem ông nói gì vậy chứ. A Tư thật ra đứa đau lòng ông nhất. Ông nói ít vài câu đi, mau ăn lê nào…”
Đáng tiếc quả lê còn chưa chạm đến môi ông đã bị ông hất đi. Quả lê lăn lông lốc trên sàn, tay Quách Di cầm dao cũng vì vậy mà bị cắt phải. Nghe thấy bà đau đến hít vào một hơi, Hạ Thừa Tư vội vàng đi qua kéo tay bà: “Mẹ, mẹ không sao chứ? Con đi tìm y tá xin băng cá nhân.”
“Bà ấy không chết được đâu.” – Hạ Minh Thành dựa thật mạnh vào đầu giường – “Cũng là cha mày sắp chết đây này, bây giờ mày có thể vui vẻ rồi!”
“Không có gì đâu con trai.” – Quách Di xua xua tay, ngồi lại bên cạnh Hạ Minh Thành, kiên nhẫn nói – “Công ty đâu phải chỉ có một mình Thừa Tư quản lý, còn có ông, Thừa Kiệt và người trong hội đồng quản trị đều có phần. Chuyện như vậy sao ông chỉ đổ thừa một mình nó?”
“Bà tự hỏi nó đi. Trong lòng nó rõ nhất. Thằng con này vừa bắt đầu nó cũng biết Mori hợp tác với chúng ta không có ý tốt. Nhưng nó vẫn tỉnh bơ ký hợp đồng. Nó muốn làm tôi tức chết mà!”
Rốt cuộc Hạ Thừa Tư không có ý định nhẫn nại nữa: “Hợp đồng đó ba và anh cả cũng xem, sao bây giờ xảy ra chuyện ngược lại đổ lên đầu con chứ?”
Nhìn thấy sắc mặt cha thay đổi, Hạ Na vội vàng chạy đến kéo tay áo Hạ Thừa Tư: “Anh hai, đừng nói nữa…”
“Mày còn dám mạnh miệng?” – Hạ Minh Thành suy yếu đến môi cũng khô nứt nhưng khí thế hoàn toàn không thua Hạ Thừa Tư đang đứng. Ông đề cao âm lượng tức giận nói – “Hiện tại ai hiểu rõ tình huống Thịnh Hạ nhất? Ai là tổng giám đốc điều hành Thịnh Hạ? Mày nhất định là đã trách tao khi còn bé đánh mày, cho nên muốn phản bội, muốn bán Thịnh Hạ đi đúng không? Nói cho mày biết, công ty ba mày khổ cực hơn nửa đời gầy dựng lên tuyệt đối sẽ không để mày làm hỏng đến vậy đâu!”
Trong mắt Hạ Thừa Tư hiện lên một vẻ khinh miệt: “Vậy sao, con lại muốn nhìn xem vị chủ tịch lúc công ty sắp đóng cửa còn ở trên giường ả tình nhân trẻ tuổi thì làm sao để giữ được nó.”
“Anh! Thôi đi!” – Hạ Thừa Dật vội vàng kéo tay anh nhưng không kịp. Nghe thấy ác ý trong lời nói con trai mình, Hạ Minh Thành trợn to mắt lên. Ông ta che ngực run rẩy chỉ vào Hạ Thừa Tư, mặt trắng như một tờ giấy – “Mày… mày là thằng bất hiếu…”
“Thừa Tư, sao em lại nói chuyện với ba như vậy? Em không thấy ba đã bệnh vậy rồi sao?”
Ngay cả anh cả luôn ôn hòa cũng tức giận. Nhưng trong lòng Hạ Thừa Tư chẳng mảy may áy náy. Nếu như Thịnh Hạ đóng cửa, có thể anh sẽ cảm thấy áy náy với cả đám nhân viên đông đúc trôi giạt khắp nơi, nhưng với Hạ Minh Thành….
Nhìn cha mình thở thoi thóp trên giường, một đám bác sĩ y tá lục đục xông vào cấp cứu, tâm trạng Hạ Thừa Tư bỗng trở nên phức tạp. Vốn cho rằng dù cha có chết anh cũng sẽ không rơi nửa giọt nước mắt. Nhưng nhìn bộ dáng hiện tại của cha, anh bỗng ý thức được người đàn ông từng vài lần oai phong một cõi này thật sự đã già.
Tất cả mọi người vây xung quanh Hạ Minh Thành, không ai để ý đến ánh mắt Hạ Thừa Tư ảm đạm quay người rời khỏi phòng bệnh. Anh ra ngồi ngoài hành lang, mười ngón tay đan chặt, nghiêng người về phía trước, cúi thấp đầu thẫn thờ nhìn mặt đất. Anh thật sự không hiểu tại sao cha đối xử tốt với tất cả con cái nhưng chỉ có anh là vô cùng tệ hại. Tệ đến mức giống như anh không phải con ruột ông vậy. Từ nhỏ đến lớn, trên phương diện nào anh cũng xuất sắc nhất, nhưng Hạ Minh Thành chưa bao giờ khen ngợi anh dù chỉ một lời. Hiện tại nháy mắt đã qua hơn nửa đời người, cha cũng chẳng buồn ngó ngàng đến anh. Anh lấy điện thoại di động ra, đầu óc trống rỗng nhìn tất cả chương trình có thể trò chuyện với người khác. Trong tin nhắn thì nhìn một đống tin nhắn công việc gửi đến, trên Vi Kênh thì đọc tới đọc lui câu nói “Thật ra người em thích là anh” của Bùi Thi. Anh lại còn mở một hộp thư công việc mà anh chưa từng dùng qua –
“Thiếu tổng đây là hộp mail VIP mới của công ty chúng ta, vừa dễ nhớ vừa may mắn, sau này có thể dùng nó làm mail để xử lý công việc.” – Lúc Ngạn Linh còn sống từng nói với anh như vậy. Nhưng bình thường anh làm việc đã quen dùng hộp thư cũ, chưa từng nghĩ đến muốn thử dùng cái mới. Làm sao anh cũng không nghĩ đến qua lâu như vậy mới mở hộp mail này ra thậm chí bên trong còn có ba lá mail chưa đọc.
Anh vừa mở ra xem, lâu nhất là tin chào mừng, tin thứ hai là Ngạn Linh gửi thư công việc, tin thứ ba cũng là Ngạn Linh gửi đến nhưng không có tiêu đề. Thời gian là ngày 27 tháng 12 năm ngoái.
— Là ngày cô ta xảy ra tai nạn.
Trong lá mail này có một tấm hình chụp giấy kết quả xét nghiệm con ruột bằng điện thoại. Nó được chụp trong điều kiện thiếu sáng nên chữ rất mờ. Trong mail cô ta không ghi thêm một chữ nào, nhưng nhìn sơ qua kết quả xét nghiệm này, thoáng chốc anh đã hiểu ra rất nhiều việc.
Hóa ra còn có một câu chuyện xưa như vậy.
Anh lại cẩn thận xem giấy xét nghiệm kia, nhìn chữ Hikari Morikawa cùng với tên tiếng Trung trong dấu ngoặc kép. Cuối cùnganh cầm lấy điện thoại di động, gọi một cú điện thoại bằng skype. Điện thoại reo vang chưa được vài tiếng thì một tiếng nói con gái quen thuộc vang lên: “Xin chào”
Tiếng dương cầm đầu bên kia chợt dừng lại, một tiếng nói đàn ông khác vang lên: “Tiểu Thi?”
Tiếng nói này rất trong trẻo, trẻ tuổi nhưng tốc độ rất chậm, giọng nói chính chắn. Lúc nói chuyện với Bùi Thi lại giống như tiếng thủ thỉ mang theo tiếng vọng du dương và yêu chiều. Không khó nghe được đó là tiếng của Sâm Xuyên Quang.
“Đợi đã, em nghe điện thoại.” – Bùi Thi nói những lời này với Sâm Xuyên Quang, rồi nói tiếp vào ống nghe – “Xin chào, cho hỏi tìm ai ạ?” – Nhưng bất kể cô alo bao nhiêu lần Hạ Thừa Tư cũng không trả lời. Cuối cùng cô khó hiểu cúp máy.
Hạ Thừa Tư vùi đầu vào hai lòng bàn tay. Hiện tại anh đang tức giận bất bình cái gì ở đây chứ? Thân thế Sâm Xuyên Quang quả thật chẳng vẻ vang gì. Nhưng mà anh ta và Bùi Thi có thể quang minh chính đại ở bên nhau. Cho dù để Bùi Thi biết thân thế của anh ta thì cô cũng không bài xích, cũng không có ai ngăn trở hai người họ ở bên nhau.
Kết quả là người không được cho phép đụng vào cô cũng chỉ có chính anh mà thôi.
Xem giấy xét nghiệm kia xong, như Hạ Thừa Tư đã dự liệu, không lâu sau cổ phiếu tập đoàn Thịnh Hạ đã đến thời điểm rớt xuống thấp giá nhất. Các báo chí kinh tế đều đồng thời đăng tải một tin tức nóng hổi: Mori Japan công khai ra giá trong thời gian sắp tới muốn mua lại 51% cổ phần của tập đoàn Thịnh Hạ.
Tin tức kia oanh động cả thị trường cổ phiếu – Một cú nuốt trọn “Vua” Thịnh Hạ là sự kiện mang tính lịch sử cỡ nào chứ? – Chỉ cần là người thấy hứng thú với kinh tế đều chú ý tiến độ tin tức này từng thời khắc.
Tất cả cổ đông tập đoàn Mori Japan đều từ chối phỏng vấn, chỉ tuyên bố sắp tới tổ chức một buổi tiệc lớn mang tên là “Tiệc mừng thọ bảy mươi tám tuổi của Sâm Xuyên Đảo Trì Dã”, trên thực tế là tổ chức cuộc họp báo thu mua Thịnh Hạ. Bọn họ phát thiệp mời, tất cả thành viên trong gia tộc Hạ thị đều là khách quý. Nhìn thấy tên Bùi Thi trong danh sách, lúc này Hạ Thừa Tư mới thấy may mắn là vì lúc trước không gọi điện thoại cho cô. Bởi vì những việc bao gồm như công ty cung ứng, hợp đồng, cơ mật thương nghiệp, cạnh tranh đấu thầu vân vân… Bất kể là thời gian hay thứ tự đều chỉ có thể bị tiết lộ từ chỗ cô. Có điều là dù nghĩ thế nào anh cũng cảm thấy Bùi Thi không phải là loại người như vậy. Quả thật xưa nay cô có thù phải trả, nhưng nếu người khác không làm hại cô, cô cũng sẽ không thể nào vô cớ làm hại người khác.
Nhưng bất kể thế nào cô cũng giống như đứng bên phía Sâm Xuyên Quang. Nhìn lời nhắn tỏ tình trên Vi Kênh giống như khói mù che mắt. Rốt cuộc cô hiểu được bao nhiêu? Đến cùng cô có biết sự việc này hay không? Trên phương diện này anh càng nghĩ càng hồ đồ.
Trong mấy ngày tiếp theo, Hạ Thừa Tư gần như là đều ăn ngủ ở công ty.
Trong nháy mắt đã đến buổi tiệc của nhà Sâm Xuyên. Địa điểm là một khách sạn xa hoa của Mori đầu tư, nó đứng sừng sững đối diện với cả dãy khách sạn khác, chỉ cần lãnh địa thuộc về nó đều trang trí đầy con đường lát đá suối chảy róc rách và cây chà nhân tạo. Băng qua đại sảnh rực rỡ ánh đèn chỉ lưa thưa vài người ăn vận chỉnh chu, người phục vụ kéo cánh cửa dày nặng nề cho Bùi Thi và Bùi Khúc. Người nơi này giống như phân chia vĩ tuyến ba mươi tám, tự động chia làm hai nhóm: Sâm Xuyên thị và Hạ thị. Bọn họ trao đổi với người nhóm mình, rất ít vi phạm.
Người đầu tiên nhìn thấy hai chị em Bùi Thi là Hạ Na. Cô ta đứng gần vị trí cửa nhất, đang trò chuyện với mấy cô gái cùng tuổi. Nhưng vừa nhìn thấy họ, cô ta đã cau chặt chân mày, làm ra vẻ nôn mửa, kéo tay đám chị em rời xa họ. Hành động này thật sự quá rõ ràng, khiến Bùi Thi muốn che giấu trước mặt Bùi Khúc cũng không làm được. Cô vỗ vỗ tay Bùi Khúc, ý bảo cậu đừng để ý, sau đó đi về phía Sâm Xuyên ở cuối sảnh tiệc.
“Tiểu Thi, em đã đến rồi.”
Sâm Xuyên Quang mặc một bộ vest trắng, điều này khiến cho làn da anh còn trắng hơn lúc bình thường. Dẫn đến việc Bùi Khúc vừa nhìn thấy anh đã kinh ngạc thốt lên: “Ôi, chị, chị mau nhìn xem, thiếu gia Sâm Xuyên giống như là bóng đèn huỳnh quang vậy.”
Biết rõ ràng Sâm Xuyên Quang không thích hai vẻ trắng nõn và mảnh mai đặc thù của mình, nhưng nghe thấy hình dung này, Bùi Thi vẫn không thể nào nhịn được cười phì ra tiếng. Sau đó cô vội vàng che miệng lại, sợ đả kích anh. Anh hơi ngượng ngùng, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn trầm tĩnh lại đưa cánh tay ra với Bùi Thi, ý bảo cô khoác vào. Sau khi cô làm theo, anh dẫn cô đến trước mặt Sâm Xuyên Đảo Trì Dã: “Ông ngoại.”
“Lão gia.” – Bùi Thi nở nụ cười với Sâm Xuyên Đảo Trì Dã.
Nhưng thái độ của Sâm Xuyên Đảo Trì Dã không giống với trước kia. Ông đứng trên bậc thang, chống gậy, mi mắt hơi rũ xuống, chẳng hề nhìn Bùi Thi lấy một cái: “Cuối cùng các người đã đến đông đủ.”
Thật ra Bùi Thi đến rất đúng giờ, nhưng những lời này rõ ràng là đang trách cô. Cô vốn chưa bao giờ sợ hãi nói chuyện với Sâm Xuyên Đảo Trì Dã. Nhưng hôm nay sống lưng lại thấy lành lạnh một cách khó hiểu. Cô chuyển sự chú ý muốn làm mình thả lỏng một chút, không ngờ lại nhìn thấy Hạ Thừa Tư cách đó không xa. Ngược lại với Sâm Xuyên Quang, anh mặc một bộ vest đen thẳng thớm, cravat, đồng hồ đeo tay và ghi măng sét đều chỉnh chu tỉ mỉ. Đôi giày da là kiểu Oxford được làm thủ công bóng loáng. Trang phục Hạ Thừa Tư luôn như thế, tuy cổ điển không thời trang nhưng rất có phong cách. Bùi Thi vẫn biết điều này nhưng cô luôn không nhạy cảm lắm với dáng vẻ bề ngoài của đàn ông. Cho nên dù đã làm việc với anh một thời gian dài, cùng lắm cô chỉ cảm thấy dáng vẻ anh cũng được mà thôi. Nhưng giờ khắc này, không biết có phải do trái tim mình thay đổi hay không. Nhìn thấy anh, cô cảm thấy quả thật anh đẹp trai chết đi được. Cho nên cũng lơ đãng nhìn thêm vài lần.
Chi tiết nhỏ này hoàn toàn không lọt khỏi mắt Sâm Xuyên Đảo Trì Dã. Nhưng ông không nói gì cả, chỉ căn dặn Sâm Xuyên Quang vài câu rồi để bọn họ tự do hoạt động. Lúc này Sâm Xuyên Quang cũng muốn tiếp đãi vài vị khách, Bùi Thi thì đi trở lại tìm Bùi Khúc. Nhưng vừa đi vài bước, hai bóng người đàn ông đã chặn đường cô.
“Anh hai, anh có thấy Na Na không?”
“Mới vừa rồi còn ở gần đây, bây giờ không biết đi đâu rồi.”
Là Kha Trạch và Hạ Thừa Tư. Kha Trạch cũng không nhìn thấy Bùi Thi, chỉ gật đầu với Hạ Thừa Tư rồi đi tìm Hạ Na tiếp. Nhưng sau khi anh ta bỏ đi không lâu thì Hạ Thừa Tư lại đi thẳng về phía cô: “Em đến rồi.”
Đây là chuyện Bùi Thi hoàn toàn không ngờ đến. Vậy mà anh lại chủ động chào hỏi cô. Cô lấy túi xuống khỏi vai trái, lại đeo lên vai phải, rồi chỉnh lại dây xích trên đó: “Đúng vậy. Hóa ra anh cũng đến đây.”
“Anh đã đến từ rất sớm rồi.” – Hạ Thừa Tư chặn một người phục vụ – “Em muốn đỏ hay trắng?”
“Đỏ.”
Anh cầm lấy ly rượu đỏ trong khay, sau đó đưa cho cô một ly: “Đỏ thích hợp với em.”
Bùi Thi chạm ly với anh, nhanh chóng chớp mắt vài cái, ngửa đầu uống một hớp. Hôm nay Hạ Thừa Tư xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao cử chỉ lại khác thường thế này? Cô nhận thấy rất nhiều ánh mắt đang chĩa về phía họ, nhưng trong lòng lại mong muốn trò chuyện thêm với anh vài câu. Đồng thời cô lại trở nên nhát gan hơn trước kia. Tuy biết anh đang nhìn cô, nhưng cô chẳng có can đảm nhìn lại anh. Mâu thuẫn cực kỳ, cô chỉ có thể uống thêm vài hớp rượu. Mà thái độ Hạ Thừa Tư thật sự chỉ như gặp một người bạn cũ, hỏi han lịch sự và không tỏ vẻ thân mật lắm: “Mấy ngày nay em bận chuyện gì?”
“Vẫn như cũ, luyện đàn, soạn nhạc…”
Cô còn muốn tìm đề tài tiếp nữa thì một tiếng nói khác đột nhiên chen vào.
“Tiểu Thi sao em lại chạy đến đây.” Sâm Xuyên Quang đi đến, chăm chú nhìn cô, không nhìn về phía Hạ Thừa Tư bên cạnh – “Nào, anh có bạn muốn giới thiệu cho em biết.”
Hạ Thừa Tư đứng nhích lên trước một chút, cố ý chen giữa hai người bọn họ: “Tôi và A Thi đang nói chuyện, chút nữa sẽ đưa cô ấy qua đó.”
Nghe thấy hai chữ “A Thi”, trái tim Bùi Thi thoáng ngừng đập. Rất hiển nhiên hành động ngày hôm nay của Hạ Thừa Tư không chỉ khiến Bùi Thi bất ngờ, thậm chí Sâm Xuyên Quang cũng phát giác được có gì đó không đúng. Anh giống như một người anh trai dịu dàng vuốt tóc Bùi Thi, nhưng gián tiếp tuyên bố cô thuộc quyền sở hữu của anh không hề nhượng bộ: “Chúng ta đi thôi.”
“A Thi, bây giờ em muốn đi sao?”
Tuy Hạ Thừa Tư không đụng vào cô, nhưng cách cô một khoảng rất gần. Hơn nữa tuy họ biết sự tồn tại lẫn nhau nhưng hoàn toàn không nhìn nhau lấy một cái. Bị hai người đàn ông cao hơn mình vây quanh như vậy, Bùi Thi cảm thấy vô cùng khó chịu. Cô cúi đầu nhìn đồng hồ, rồi lui về sau một chút: “Quang, tối em lại đến tìm anh. Em đi tìm Tiểu Khúc trước đã.”
Sau đó cô bỏ chạy trối chết. Rất may mắn là hai người kia cũng không đuổi theo. Nhưng tìm khắp ngõ ngách cũng không thấy bóng dáng Bùi Khúc đâu, cô chỉ có thể gọi điện thoại cho cậu. Nhưng điện thoại vừa chuyển, cô chỉ nghe thấy trên lầu có tiếng chuông điện thoại vang lên. Cô ngẩng đầu nhìn lên thấy quả nhiên Bùi Khúc ở lầu một.
Cùng lúc đó một tiếng kêu sợ hãi vang lên.
Ở trong góc cách cậu không xa, Hạ Na đột nhiên đứng dậy lui về phía sau một bước. Kết quả là người cô ta đụng vào bình sứ cổ trên lan can. Bình sứ lắc lư rơi ra khỏi lan can. Hạ Na vội đưa tay chụp lấy nhưng đã không kịp, nó đã rơi thẳng xuống.
Bùi Thi nhìn phương hướng bình sứ, lại nhìn nơi nó rơi xuống. Cô bỗng trợn to mắt. Bên dưới bình hoa kia là Hạ Thừa Tư và Sâm Xuyên Quang.
Bời vì tiếng kêu của Hạ Na đã có không ít người nhìn lên lầu hai. Cho nên cũng nhìn thấy bình hoa kia rơi xuống. Thấy nó sắp rơi trúng hai người bên dưới, bọn họ cũng không khỏi kêu lên một tiếng.
Tất cả đều giống như bị nhấn nút tạm dừng lại trở nên bất động. Bùi Thi xông qua theo bản năng, đẩy thật mạnh một người trong đó, đồng thời cũng đụng ngã người còn lại.
“Choảng!”
Tiếng vỡ tan tành vang lên, bình hoa đã vỡ.