Quái nhân đến cách Hồ Điệp cô nương hai trượng thì dừng lại, từ hai lỗ hở của chiếc khăn che kín mặt phát ra hao đạo mục quang sắc lạnh, hung ác chiếu vào mặt Hồ Điệp cô nương.
Đứng nhìn như vậy một lúc, hắn mới lên tiếng :
– Tiểu nương tử! Ngươi tên họ là gì?
– Hồ Điệp cô nương!
– Cái đó thì lão phu biết rồi. Ta chỉ hỏi danh tính thật của ngươi.
Hồ Điệp cô nương nói :
– Thật giả gì thì cũng chỉ là cái tên đó thôi.
Quái nhân hỏi tiếp :
– Xuất thân lai lịch?
Hồ Điệp cô nương cười đáp :
– Cứ cho là từ Hồ Điệp phái đi!
Quái nhân đanh giọng :
– Nha đầu! Ngươi tốt nhất là đừng có giỡn mặt lão phu như vậy, hãy trả lời một cách nghiêm túc và trung thực mọi điều mà lão phu hỏi. Việc đó đối với ngươi hết sức quan trọng, chớ nên hiểu lầm…
Hồ Điệp cô nương nói :
– Xuất thân lai lịch đối với ta đương nhiên là rất quan trọng. Nhưng có cho ngươi biết hay không lại là chuyện khác. Còn các hạ nói hiểu lầm, không biết có ý gì?
Quái nhân cười “hắc hắc” mấy tiếng, tiến thêm hai bước nói :
– Tiểu nương tử! Lão phu nửa đời hành khứ giang hồ, hiểu người biết việc không phải là ít. Ta khuyên cô nương là hãy suy nghĩ cho cẩn thận để sau này khỏi hối tiếc…
Hồ Điệp cô nương ngắt lời :
– Cái đó thì ta tự biết nên làm gì, không cần ngươi lo giúp!
Cô ta lấy lại giọng bỡn cợt trước đây :
– Lẽ ra các hạ nên giới thiệu sư thừa môn phái mình trước, mới hỏi xuất thân lai lịch người khác sau, như thế mới công bằng chứ?
Tuy giọng nói giỡn cợt nhưng ý tứ lại rất sắc sảo, pha chút châm biếm.
Quái nhân bỗng rền lên đầy đe dọa :
– Ngươi nhất định không chịu báo lai lịch phải không?
Hồ Điệp cô nương vẫn bình tĩnh :
– Các hạ nói trước đã!
Quái nhân rít qua kẽ răng :
– Ngươi sẽ hối hận!
– Các hạ đã dùng từ “hối hận” tới hai lần rồi đấy! Vậy thì ta cũng xin nhắc lại, xưa nay ta chưa bao giờ hối hận!
– Rất tốt! Nói thế là đủ. Nếu có bất cứ chuyện gì phát sinh thì ngươi cũng chỉ nên tự trách mình, chớ trách lão phu không báo trước.
Dứt lời từ từ bước tới.
Hắn đi rất chậm rãi, mỗi bước dường như ngầm chứa sát cơ.
Hồ Điệp cô nương miệng vẫn tươi cười, nét mặt bình thản, làm như không để ý gì đến dáng hùng hổ của quái nhân báo hiệu cho một cuộc tấn công khốc liệt.
Hai đối thủ không nói gì, nhưng sự im lặng thật là đáng sợ.
Ngay đến cả Hoàng Thiên Vũ không thấy gì nhưng vẫn cảm nhận được sự căng thẳng đó.
Chàng không nén nổi dướn mình lên định quan sát, nhưng một lần nữa lại bị Bành đại cô ấn nằm xuống như cũ.
Hồ Điệp cô nương vẫn không có vẻ gì tỏ ra chuẩn bị đối phó với cường địch khiến cho người ta càng thấy nhân vật này có gì đó vô cùng bí hiểm.
Đối diện với địch nhân, trong trường hợp chưa biết rõ thực lực của đối phương mà cô ta ung dung tự tại như thế, chứng tỏ bản thân cô ta có bản lĩnh phi thường hoặc có lực lượng trợ giúp rất đáng tin cậy.
Cự ly giữa song phương chỉ còn sáu bảy thước, đã ở vào vị trí xuất thủ.
Quái nhân chợt dừng lại không tiến lên nữa.
Hồ Điệp cô nương mấp máy môi định nói gì thì quái nhân bất ngờ đưa cả hai tay đẩy ra phát chưởng.
Động tác của hắn vô cùng thần tốc, không nghe tiếng chưởng phong phát ra, chỉ thấy Hồ Điệp cô nương kêu lên một tiếng, bị đánh bật lui ba bước ngã phệt đít xuống đất, vừa đúng đặt lưng vào một phiến đá.
Nụ cười trên mặt cô ta biến mất.
Hoàng Thiên Vũ không nghe được gì nhưng hình như đoán là đã có biến cố nào đó phát sinh, liền hỏi :
– Xảy ra chuyện gì vậy?
Bành đại cô bình thản đáp :
– Không có gì, chỉ mới bắt đầu động thủ.
Rõ ràng bà ta đã thấy rõ chủ nhân mình bị trúng chưởng ngã xuống, vậy mà không có vẻ gì lo lắng, chẳng hiểu nguyên do tại sao?
Hoàng Thiên Vũ lại hỏi :
– Tình hình thế nào?
Bành đại cô trả lời :
– Mới vào cuộc. Chưa dự đoán được kết cục.
– Thân thủ đối phương thế nào?
– Không kém.
Hoàng Thiên Vũ không hỏi nữa, ngưng thần lắng nghe.
Trong hiện trường, Hồ Điệp cô nương vẫn ngồi dựa lưng vào phiến đá không thấy cử động.
Điều kỳ lạ là quái nhân không thừa thắng xông tới khống chế đối phương mà cứ đứng nguyên tại chỗ.
Hồ Điệp cô nương hỏi :
– Các hạ vừa thi triển đó là âm công Xúc Vật Phản Chấn phải không?
Quái nhân đáp :
– Không sai! Xem ra ngươi cũng có chút kiến thức đấy!
Hồ Điệp cô nương hỏi tiếp :
– Không chỉ thế, ngươi còn ngầm phát phi châm kèm theo chưởng lực để ám toán bổn cô nương nữa.
Quái nhân cười to một tràng nói :
– Hô hô hô… Tiểu nương tử! Ngươi quả thật là người rất tinh tường! Lão phu không phủ nhận!
– Các hạ không định giết ta sao?
Quái nhân vẫn đứng nguyên hỏi :
– Làm sao có thể hủy đi một mỹ nhân tuyệt sắc như vậy được?
Giọng hắn trở nên dâm tà, đôi mắt ánh lên dục vọng.
Hồ Điệp cô nương nói :
– Ta chợt nghĩ ra một việc…
– Việc gì?
– Kình Thiên Kiếm trúng độc, đó chính là kiệt tác của ngươi. Sau đó ngươi tạo ra nhiều biến cố khác rồi cho người mách mối dẫn tới đây. Những chuỗi sự kiện đó được tiến hành bởi nhiều người, vạch ra rất tinh vi. Bước cuối cùng của âm mưu là ngươi mạo xưng Thiên Huyền công tử để hại Kình Thiên Kiếm. Không sai chứ?
Lúc này cô ta đã lấy lại dáng vẻ bình thường, nét mặt rất tươi tỉnh.
Quái nhân đáp :
– Ngươi thông minh đấy! Đúng thế, lão phu thừa nhận.
Hoàng Thiên Vũ nghe rõ từng lời cuộc đối thoại.
Chàng thấy huyết mạch trong người sôi lên. “Hừ” một tiếng, mắt hằn lên sát cơ trông rất đáng sợ.
Như vậy có thể tin chắc rằng tên này chính là kẻ chủ mưu trong việc hãm hại chàng, bao gồm cả việc gây ra vụ thảm án của Đồ Tử Yến ở Đăng Phong, bí mật đầu độc rồi tìm cách dụ chàng tới đây…
Một lần nữa, chàng lại nhổm người lên.
Bành đại cô giữ lại nói :
– Đừng động! Còn chưa đến thời cơ hạ thủ đâu. Công tử hãy kiên nhẫn chờ thêm một lúc.
Hoàng Thiên Vũ đành nằm xuống hỏi :
– Đối phương mặt mũi thế nào?
Bành đại cô đáp :
– Trùm kín mặt không thấy rõ.
Trong hiện trường, tiếng Hồ Điệp cô nương hỏi :
– Các hạ đưa hết tâm cơ để mưu hại Kình Thiên Kiếm với mục đích gì?
Quái nhân đáp :
– Nói với ngươi cũng không hại gì. Lão phu cần hắn thân bại danh liệt, gia môn bị hủy, sư thừa bị võ lâm nguyền rửa, bản thân hắn sống không bằng chết.
Giọng hắn trở nên độc địa, chứng tỏ nội tâm đang trào dâng một mối hận thù vô bờ bến.
Hồ Điệp cô nương hỏi :
– Giữa các ngươi có mối thâm cừu đại hận gì sâu sắc lắm hay sao?
– Đương nhiên!
– Các hạ có thể cho biết không?
– Rồi sẽ đến lúc ngươi biết rõ.
Hoàng Thiên Vũ nghe nói mà rúng động cả tâm thần.
Lão nhân kia là ai? Có cừu hận gì với chàng?
Chàng lại liên tưởng đến Dịch Trường Phong.
Hiển nhiên thiếu niên tuấn tú có khuôn mặt giống hệt chàng đó cũng là đồng bọn với tên giả mạo Thiên Huyền công tử này.
Bây giờ có thể khẳng định đến tám chín phần thủ phậm gây ra vụ thảm án huyết sát Đồ Tử Yến là Dịch Trường Phong, giết Giang Tứ Châu và Cam Bất Phàm, cũng chính hắn là một thành viên thực hiện nhiều âm mưu khác.
Căn cứ vào lời lão nhân kia vừa thú nhận thì Dịch Trường Phong chỉ là người nghe lệnh mà thôi, kẻ chủ mưu chính là lão nhân bịt mặt này.
Ngoài ra, Lam Thạch Sinh và Bạch y thiếu nữ thì chàng chưa xác định được ý đồ và lai lịch.
Chàng nhớ lại câu nói khó hiểu của Bạch phát lão nhân cùng đi với Lam Thạch Sinh: “Hoàng quy hoàng tuyền, thời tiếu ngạo giang hồ không xa nữa.”. Câu đó có ý gì? Chữ Hoàng đâu câu có phải là muốn ám chỉ chàng không?
Nếu họ đã mong chàng chết thì vì sao chính Lam Thạch Sinh lại xuất thủ cứu mạng chàng trong hoàn cảnh chàng bị trói chờ làm vật tế?
Còn Bạch y thiếu nữ, cô ta tiết lộ cho chàng về Dịch Trường Phong, đó là sự giúp đõ vô tư hay có ý đồ?
Nay cô ta xuất hiện ở đây nhằm mục đích gì?
Càng nghĩ, Hoàng Thiên Vũ càng thấy mơ hồ khó hiểu.
Trong hiện trường, cuộc đối thoại lại tiếp tục.
Hồ Điệp cô nương hỏi :
– Các hạ vừa dùng thủ đoạn gì đối phó với Kình Thiên Kiếm?
Lão quái nhân đáp :
– Ngươi yên tâm đi, hắn không chết được đâu! Bởi vì hắn không được chết một cách thanh thản. Nếu vậy thì lão phu đã lấy mạng hắn từ lâu. Lão phu để hắn tiếp tục sống, chịu hết mọi nỗi thống khổ của chốn trần gian, thân tàn ma dại, mất hết thần trí, bị người đời nguyền rủa. Bởi vì nếu chết đi, mọi chuyện sẽ chấm dứt, mất hết thú vị. Lão phu cần hắn phải trả giá, trả giá đắt gấp trăm ngàn lần.
Hắn nói liền một hơi, giọng oán độc, sau đó cất một tràng cười man rợ.
Chỉ riêng thủ đoạn ác độc mà hắn vừa nói ra cũng đủ làm người ta phải phát run.
Hồ Điệp cô nương hỏi :
– Như vậy có quá tàn nhẫn không?
Lão quái nhân đáp :
– Hắc hắc! Trong ngôn từ của lão phu không có hai từ “tàn nhẫn”!
Lặng đi một lúc.
Hồ Điệp cô nương cố gặng hỏi :
– Ta có thể biết giữa các ngươi có thâm cừu đại hận gì mà các hạ thù hận Kình Thiên Kiếm đến thế không?
– Cái đó thì hiện giờ ta chưa nói được, nhưng…
Tới đó hắn dừng lại.
Hồ Điệp cô nương hỏi :
– Nhưng sao?
– Cũng có thể đến lúc cánh bướm sặc sỡ ngươi tàn tạ, lúc đó lão phu sẽ nói cho ngươi biết.
Chợt một tiếng rú thảm vang lên cắt đứt câu nói của lão quái nhân.
Có thể nghe được đó là tiếng của nữ nhân.
Hồ Điệp cô nương chợt biến sắc.
Hoàng Thiên Vũ kinh hãi thốt lên :
– Hồng Cẩm…
Phải, Hồng Cẩm vừa phát hiện thấy Bạch y thiếu nữ liền chạy đi. Hiện ở đây địch nhân đang bố trí cạm bẫy, nhiều khả năng là nàng đã gặp chuyện lành ít dữ nhiều…
Bành đại cô nói :
– Công tử cứ nằm nguyên, để tôi đi dò xem có chuyện gì…
Dứt lời băng mình đi ngay.
Sau khi Bành đại cô đi khuất, có một nhân ảnh xuất hiện từ trong đám loạn thạch tiến về phía Hoàng Thiên Vũ.
Chàng tuy không thấy người nhưng phát hiện ra tiếng bước chân, liền nằm nghiêng dựa lưng vào phiến đá, vận công chờ đợi.
Người đó tiến rất thận trọng, tới cách hẻm đá hơn một trượng thì dừng lại đưa mắt quan sát.
Hoàng Thiên Vũ nằm nghiêng, vẫn làm ra vẻ hôn mê bất tỉnh nhưng hé mắt quan sát đối phương.
Khi nhận ra người kia, lòng chàng bỗng rúng động, hai mắt mở to, hơi thở ngừng lại giống như vừa trông thấy một thứ quái vật nào rất đáng sợ.
Không phải vì người kia kỳ hình dị tướng gì, trái lại còn rất anh nhi tuấn tú, khuôn mặt giống hệt chàng…
Giống đến từng nét, cả cách ăn mặc và tác phong cũng không chút sai biệt, chính là một Kình Thiên Kiếm Hoàng Thiên Vũ thứ hai…
Chỉ rúng động trong khoảng khắc, chàng trấn tĩnh lại ngay, đồng thời cảm thấy máu trong người sôi lên.
Người đó chắc hẳn là Dịch Trường Phong, kẻ đã vu hãm chàng vào tuyệt lộ, bị Võ minh, Lạc Dương đệ nhất thế gia truy bắt như con sói cùng đường, bị toàn thể võ lâm phỉ nhổ, suýt bị Trương Nhược Huyền giết chết.
Hoàng Thiên Vũ cố sức giữ bình tĩnh nằm bất động như trước, mặc dù chỉ muốn vung kiếm xông ra…
Dịch Trường Phong lên tiếng :
– Hoàng Thiên Vũ! Ngươi rất ngạc nhiên, đúng không?
Hoàng Thiên Vũ không đáp.
Dịch Trường Phong tiếp :
– Bây giờ ta đưa ngươi đến một nơi. Ba ngày sau, Kình Thiên Kiếm sẽ biến thành một tên ma đầu háo sắc, giết người không gớm tay, bị toàn thể võ lâm kinh hoàng và nguyền rủa. Cuối cùng đến cả sư phụ ngươi từng là võ lâm Minh chủ cũng gợi lên cho mọi người sự kinh tởm. Tất cả sẽ thấy rằng sự mất tích của hắn là đại phúc cho võ lâm…
Hắn dừng một lúc như để Hoàng Thiên Vũ cảm nhận hết sự ác độc tột cùng trong âm mưu đó, mới tiếp giọng :
– Kịch bản như vậy là quá hoàn hảo, hô hô hô…
Hoàng Thiên Vũ vẫn không lên tiếng nhưng răng nghiến chặt, tự nhủ: “Phải giết hắn!”
Dịch Trường Phong hỏi :
– Hoàng Thiên Vũ! Ngươi giả vờ hay không nói được? Theo ta biết thì ngươi chỉ mê thất thần trí, sau đó lại bị Hồ Điệp cô nương điểm huyệt đạo để khỏi hành động điên cuồng mà thôi…
Hoàng Thiên Vũ bỗng cất tiếng hỏi :
– Ngươi là Dịch Trường Phong?
– Không sai!
– Ta với ngươi có cừu hận gì?
– Đương nhiên có!
– Hãy nói xem.
– Bây giờ chưa đến lúc.
Hắn dừng một lát lại nói :
– Người ta bảo rằng chúng ta rất giống nhau, nay mới thấy đúng là như thế.
Tuy mặt hắn không lộ ra chút biểu cảm gì, nhưng ánh mắt trông lại rất linh hoạt.
Hoàng Thiên Vũ cố hết sức mới nén cho nỗi căm hận khỏi bùng lên, cất giọng bình tĩnh hỏi :
– Dịch Trường Phong! Người ta phạm vào một tội ác nào đó tất phải trả giá. Ngươi nói có đúng không?
Dịch Trường Phong thừa nhận :
– Hoàn toàn đúng!
– Vậy thì đã đến lúc ngươi phải trả giá.
Lời vừa dứt đã lao vọt tới, Hàn Anh kiếm rời khỏi vỏ vung lên, động tác nhanh như tia chớp…
Hoàng Thiên Vũ dồn hết lòng căm thù vào cuộc công kích này, nếu có người chứng kiến tất phải kinh tâm động phách.
Dịch Trường Phong vốn cho rằng Hoàng Thiên Vũ đã bị khống chế huyệt đạo, nếu không, dù ăn phải gan hùm hắn cũng không dám tới đây.
Khi thấy chàng lao tới, chợt nhận ra mình đã phạm phải sai lầm chết người thì tất cả đều đã muộn!
Thậm chí một ý nghĩ phản kháng cũng không kịp, hắn đứng đờ người ra, mắt mở to hết cỡ đầy kinh hoàng nhìn cái chết của mình ẩn chứa trong mũi kiếm và vẻ mặt đầy thù hận của đối phương…
Một tiếng rú thảm vang lên ngắn ngủi.
Hàn Anh kiếm cắm ngập vào ngực Dịch Trường Phong xuyên ra tận hậu tâm nhưng hắn vẫn chưa chết ngay, thều thào nói :
– Hoàng… ngươi… ta…
Hắn cố sức nhưng máu trào ra miệng, không nói tiếp được nữa, không ai hiểu hắn định nói gì.
Vừa thốt ra được ba tiếng thì người đã nhũn đi, đôi mắt dại dần nhưng vẫn giữ nguyên sự kinh hoàng.
Hoàng Thiên Vũ rút kiếm ra, hai vòi máu phun lên cả trước ngực lẫn sau lưng Dịch Trường Phong.
Chàng lau kiếm vào bộ y phục tinh tươm của hắn, lẩm bẩm :
– Lẽ ra mình không nên giết hắn mới phải… Trong lúc nóng giận đã làm mất đi manh mối… Hơn nữa còn rất nhiều việc cần hắn làm nhân chứng.
Chợt nhớ tới kẻ đứng sau lưng Dịch Trường Phong sai khiến hắn tiến hành mọi âm mưu, chàng vội lao đi…
Chừng như hai ngươi ở hiện trường vẫn chưa biết sự việc vừa diễn ra, vẫn tiếp tục cuộc đối thoại.
Lão quái nhân mở to mắt nhìn Hồ Điệp cô nương hỏi :
– Trong chưởng ngươi có độc sao?
Giọng hắn chợt run lên.
Hồ Điệp cô nương cười đáp :
– Cũng như nhau cả thôi!
Lão quái nhân nghiến răng nói :
– Lão phu đã lầm…
Dứt lời băng mình chạy đi.
Hồ Điệp cô nương đứng lên quát :
– Ngươi định chuồn sao?
Lời chưa dứt đã lao theo.
Vừa lúc đó thì Hoàng Thiên Vũ cũng vừa tới.
Nói gì chàng cũng không để đối phương chạy thoát nên ra sức truy đuổi.
Nhưng chàng đến muộn mất một bước, chỉ thấy hai nhân ảnh thấp thoáng trong đám loạn thạch rồi lao vào rừng mất hút.
Hoàng Thiên Vũ ra sức đuổi theo.
Hồ Điệp cô nương cũng không chịu bỏ cuộc, cả ba người triển khai hết khinh công lao đi như gió.
Hoàng Thiên Vũ cách xa tới năm sáu trượng, khi tới được rừng thì không thấy hai người phía trước đâu nữa.
Trong rừng rậm đầy dây leo chằng chịt, tầm nhìn bị che khuất, chỉ nghe tiếng động phía trước mà đuổi theo.
Quái nhân rất thông thạo địa hình nơi đây, vì thế có rất nhiều lợi thế, chẳng bao lâu đã thoát khỏi sự đuổi bám của Hồ Điệp cô nương.
Cô ta đành dừng lại.
Lát sau thì Hoàng Thiên Vũ cũng vừa tới hỏi :
– Thế nào?
Hồ Điệp cô nương lắc đầu :
– Tên này thông thuộc địa hình, len lỏi như chuột không sao đuổi nổi.
Hoàng Thiên Vũ buông tiếng thở dài.
Kẻ chủ mưu đã chạy thoát, nhân chứng duy nhất có thể từ đó mà lần ra manh mối thì đã bị chàng lỡ tay giết đi, biết làm sao để tìm được hắn?
Hồ Điệp cô nương nhẹ giọng :
– Có lẽ cũng chưa đến nỗi thất vọng…
Hoàng Thiên Vũ chợt hỏi :
– Cô nương biết hắn là ai không?
Hồ Điệp cô nương lắc đầu :
– Không biết…
Chàng rầu giọng :
– Thế thì còn nói làm gì… giá như bắt được hắn thì có thể kết thúc vụ công án đó được rồi.
Hồ Điệp cô nương hỏi :
– Vì sao?
– Vì hắn chính là kẻ chủ mưu. Dịch Trường Phong chỉ là công cụ trong tay hắn, làm theo kế hoạch vạch sẵn.
– Vậy thì tốt! Hòa thượng còn chạy được nhưng chùa chạy đâu? Chỉ cần bắt Dịch Trường Phong là tra tìm được tên giả mạo Thiên Huyền công tử.
Hoàng Thiên Vũ rầu giọng :
– Tiếc rằng tại hạ đã giết hắn…
Hồ Điệp cô nương kinh ngạc kêu lên :
– Đại hiệp đã giết hắn? Lúc nào vậy?
– Vừa mới đây thôi!
Chàng chỉ tay ngược về phía đầm, nói thêm :
– Thi thể hắn còn nằm ở đó.
Hồ Điệp cô nương gấp giọng :
– Chúng ta đi thôi!
Hai người rời khỏi khu rừng quay lại hẻm đá nơi Hoàng Thiên Vũ vừa ẩn thân.
Tử thi vẫn nằm nguyên chỗ cũ trong vũng máu.
Hồ Điệp cô nương đến gần, dùng chân lật mặt lên xem một lúc rồi quay lại hỏi giọng nghi hoặc :
– Làm sao Hoàng đại hiệp biết rằng hắn là Dịch Trường Phong, đại thiếu gia của Trạng Nguyên phủ?
Hoàng Thiên Vũ đáp :
– Bởi vì…
Chàng vừa thốt lên được hai tiếng, chợt đưa mắt nhìn tử thi.
Đột nhiên lời chàng nghẹn lại trong cổ, mặt biến sắc.
Hồ Điệp cô nương nhìn Hoàng Thiên Vũ, thấy chàng kinh dị tột bậc như vậy không biết xảy ra chuyện gì, ngạc nhiên hỏi :
– Hoàng đại hiệp! Sao thế?
Hoàng Thiên Vũ không đáp, lại lẩm bẩm :
– Không thể thế được!
Hồ Điệp cô nương ngơ ngác hỏi :
– Cái gì không thể?
Hoàng Thiên Vũ đến quan sát tử thi lần nữa rồi lắc đầu nói :
– Vừa rồi tại hạ giết không phải là hắn.
Quả nhiên người chết là một hán tử mặt mũi hung ác, tuy y phục hoàn toàn giống như Dịch Trường Phong nhưng diện mạo khác hẳn.
Quả là chuyện khó tin.
Hoàng Thiên Vũ sững sờ nói :
– Vừa rồi ta giết là Dịch Trường Phong, tại sao chỉ qua một lúc…
Hồ Điệp cô nương nói :
– Hoàng đại hiệp hãy kể lại việc phát sinh như thế nào?
Hoàng Thiên Vũ kể lại đầu đuôi một lượt.
Hồ Điệp cô nương nghe xong kinh ngạc lắc đầu, lẩm bẩm :
– Lạ thật…
Cô ta không nghĩ rằng Hoàng Thiên Vũ dựng chuyện vì trông bộ dạng chàng rất ngạc nhiên, càng không tin chàng đã trông lầm.
Hoàng Thiên Vũ cũng thấy sự việc rất kỳ quái, nhưng người chết trước mắt không phải là Dịch Trường Phong.
Một lúc sau, Hồ Điệp cô nương lại hỏi :
– Hoàng đại hiệp đã gặp Dịch Trường Phong rồi sao?
Hoàng Thiên Vũ lắc đầu :
– Chưa.
– Vậy thì sao khẳng định hắn là Dịch Trường Phong?
– Vì hắn rất giống tại hạ. Hơn nữa chính hắn đã thừa nhận. Kể cả việc gây án trước đây và mọi âm mưu để hãm hại tại hạ, vì thế nhất thời không nén được…
Hồ Điệp cô nương nhíu mày hỏi :
– Những vì sao chỉ sau một lúc hắn lại biến dạng đi như thế? Nhất là một xác chết… Hay có ma quỷ gì?
Hoàng Thiên Vũ nghiến răng nói :
– Tại hạ không tin có quỷ, nhất định sẽ tra rõ việc này.
Một nhân ảnh lướt tới gần, chính là Hồng Cẩm.
Nàng nhận ra ngay tử thi liền cúi xuống nhìn rồi hỏi :
– Chẳng lẽ đây là tên giả mạo Thiên Huyền công tử?
Hoàng Thiên Vũ lắc đầu :
– Không phải!
– Vậy hắn là ai?
Hoàng Thiên Vũ nói :
– Không biết là ai nhưng chắc là đồng bọn với nhau cả.
Chàng không nói đến việc tử thi bị đánh tráo, lại hỏi :
– Muội đuổi theo Bạch y thiếu nữ kết quả ra sao?
Hồng Cẩm đáp :
– Muội phát hiện thấy nó liền truy theo. Nhưng yêu nữ đó chạy quá nhanh, dù muội đã vận hết thân pháp nhưng không sao đuổi kịp, càng lúc càng bị bỏ xa đành quay lại, lát sau nghe thấy tiếng kêu…
Hoàng Thiên Vũ ngắt lời :
– Đúng rồi! Hình như đó là tiếng kêu của nữ nhân, thế mà ta cứ tưởng… Bành đại cô đã đi xem chuyện gì, vẫn chưa trở lại.
Hồng Cẩm nói :
– Đó chính là kế điệu hổ ly sơn của chúng, ngay cả việc xuất hiện của Bạch y thiếu nữ cũng thế.
Hoàng Thiên Vũ hỏi :
– Sao muội bây giờ mới tới đây?
– Tiểu muội chạy tới nơi phát ra tiếng hú tìm mãi nhưng không phát hiện được gì, chợt thấy chính nha đầu bận bạch y thấp thoáng gần đó liền đuổi theo, không ngờ ở đây lại phát sinh biến cố.
Tới đó lại thở dài.
Hoàng Thiên Vũ biết nàng không đuổi kịp đối phương nên không hỏi mà chỉ nói :
– Bạch y thiếu nữ đó vốn hoạt động ở Lạc Dương. Nay theo chúng ta đến đây nhất định có mục đích.
Hồ Điệp cô nương nói :
– Đương nhiên mục đích nhằm vào Hoàng đại hiệp rồi. Tôi dám cam đoan rằng ả là đồng bọn với tên vừa giả mạo Thiên Huyền công tử.
Hoàng Thiên Vũ trầm ngâm nói :
– Rất ít khả năng. Nếu vậy thì tại sao chính cô ta lưu ý với tại hạ nên theo dõi Dịch Trường Phong, bắt đầu điều tra từ manh mối đó?
Hồ Điệp cô nương nói :
– Đại hiệp nghĩ sai rồi! Cô ta cố tình lộ ra manh mối đó để đưa mồi vào miệng cọp. Đó chính là ý đồ của chúng.