Bầu trời u ám, quầng mây đen như muốn vạch ra vết thương của mình, quan sát nhân gian từ vị trí cao ngất.
Cổ họng nóng ran, khô khốc, không thể phát ra âm thanh, một lúc sau, khi
mở miệng thì giọng nói vẫn hơi khàn, “Nhược Ngưng, anh…”
“Em chỉ muốn anh nói thật một câu, chỉ một câu thôi!” Hai mắt Nhược Ngưng
đỏ hoe, một chút hồng hào trên mặt cũng dần biến mất, cô ấy bình tĩnh
nhìn tôi rồi hỏi lại một lần nữa, “Rốt cuộc thì quan hệ giữa anh và
Trương Nghiên là gì?”
Ngày kết hôn, tôi cảm thấy nửa cuộc đời của mình đã thật viên mãn, tôi và
Nhược Ngưng đã là một. Nhưng hôm nay, cuối cùng thì tôi cũng đi nhầm
bước rồi, thế giới của tôi, bầu trời của tôi, đã sắp tan biến. Tôi rất
hoảng sợ, tình yêu và hạnh phúc gia đình có lẽ sẽ vỡ tan chỉ vì câu nói
này, có lẽ sẽ không thể lành lại được.
Nhưng, trước ánh nhìn của Nhược Ngưng, tôi không thể nói dối nửa câu, vì vậy,
tôi nói: “Hồi ở nước ngoài bọn anh yêu nhau, cũng từng…sống chung…”
Tôi còn chưa kịp nói xong, Nhược Ngưng đã đau khổ nhắm mắt lại. Nhìn cô ấy
khóc, lòng tôi đau quặn, lặng im chốc lát, tôi đưa tay muốn ôm cô ấy.
Cô ấy làm như bị điện giật, vô thức rụt lại, nghiêng người tránh tay tôi rồi nức nở nói: “Đừng chạm vào em!”
Tay của tôi cứng nhắc dừng giữa không trung, mãi lâu mà vẫn không suy nghĩ
được gì. Hít sâu mấy lần, tôi nói: “Nhược Ngưng, không phải như em nghĩ
đâu, em nghe anh giải thích đi.”
“Anh biết không, Nghị Phàm, có lẽ cái điều tồi tệ không phải là ngoại tình,
mà là bị phát hiện. Sao anh không che giấu kỹ một chút?” Gương mặt thùy
mị quen thuộc bỗng hiện vẻ sắc bén xa lạ, “Nhà có một cánh cửa, anh bước chân ra tức là đã tự động bỏ cuộc rồi. Đừng ảo tưởng sẽ giải vây được
cho mình, làm như thế sẽ chỉ khiến em càng hận anh thôi.” Cô ấy quay đầu đi, đôi mắt rưng rưng nhìn ra ngoài cửa sổ. Ánh mắt đau thương đó phá
nát tim tôi, “ầm” một tiếng, tan thành muôn vàn mảnh nhỏ.
Con sóng dữ kéo đến ào ào, hết lượt này đến lượt khác, bao vây kín tôi. Tôi tóm được tay cô ấy, nắm thật chặt, “Nhược Ngưng, không hề có chuyện
ngoại tình gì hết, anh thật sự không làm thế, tất cả là quá khứ rồi, anh với cô ấy không phát sinh gì cả.” Tôi khổ sở lên tiếng, nhưng cũng biết mọi lời nói lúc này đều vô hiệu.
Một lúc sau, bên tai tôi truyền đến tiếng thở dài nặng nề của cô ấy, nặng đến nỗi như có thể phá tan cái lạnh trời đông.
“Định chờ lễ đính hôn của Nhan Nhan xong, em sẽ cùng anh đến bệnh viện kiểm tra, chỉ sợ mình mừng hụt. Ai ngờ lại là chậm một bước.” Cô ấy nở nụ cười khó hiểu, cười thê
lương, cười chua chát.
“Em mang thai, nghĩ rằng anh sẽ vui…Nhưng con không còn nữa, không còn
nữa, giọt máu không còn nữa…” Nụ cười trên mặt cô ấy vẫn chưa tắt,
nước mắt lại rơi, nhỏ xuống mu bàn tay.
“Nhược Ngưng!” Đầu óc tôi trống rỗng, trong lòng thầm tự trách mình, bao nhiêu lời lẽ cứ như đang quẩn quanh trong đầu.
Cô ấy muốn cho tôi một bất ngờ, nhưng tôi lại cho cô ấy một trời tai họa.
Bàn tay mảnh khảnh vuốt ve bụng, cô ấy khẽ cười, nụ cười đẹp như hoa bách
hợp nở sau mưa, thanh lệ mà lại hờ hững. Cô ấy lầm thầm nói, “Không có
tình yêu thì sẽ không bị thương tổn, không hứa hẹn thì không thất vọng.
Lời thề vốn là lời lẽ hư vô, tất cả đều là giả, là mơ…Tan rồi, cuối
cùng thì cũng tan rồi…”
Cô ấy thì thầm rất khẽ, mà cô ấy cũng không nghe thấy tiếng tôi gọi, giọng nói buồn bã tuyệt vọng. Tôi khàn giọng nói: “Nhược Ngưng, xin em tin
anh, mặc dù có một đoạn tình cảm như thế, nhưng đó là lúc anh chưa gặp
em. Anh thật sự không hề phản bội cuộc hôn nhân của mình. Sau khi chia
tay, anh và cô ấy không hề liên lạc, không hề, anh chỉ yêu em thôi…”
Cô ấy giãy khỏi vòng tay tôi, cắn môi nhìn tôi, cuối cùng chất vấn: “Nghị Phàm, anh nói cho em biết thế nào mới là phản bội?”
Đối mặt với lời chất vấn của cô ấy, tôi tỉnh táo lại ngay lập tức. Tim tôi
đang có vô số lỗ thủng, máu đỏ chảy không ngừng. Đột nhiên, tôi không
biết nên trả lời thế nào, chỉ biết thu cánh tay lại, giữ chặt nỗi bi
thương.
Đúng vậy, thế nào mới gọi là phản bội? Tôi có tư cách nói không phản bội sao?
Cô ấy im lặng quay về phòng, tôi buồn bã rời đi.
Đêm đó, tôi uống rất nhiều rượu, nhưng càng uống lại càng tỉnh. Trong làn
khói mờ, tôi như nhìn thấy gương mặt tươi cười của Nhược Ngưng, nhưng,
sau một giây rụi bỏ điếu thuốc, chỉ còn lại ánh mắt lạnh lùng của cô ấy. Tôi nhắm mắt lại, tôi không đủ dũng khí để nhìn nữa.
“Nếu như anh yêu cô ấy, bất luận thế nào cũng đừng bỏ cuộc. Tôi đã bỏ cuộc
một lần, vì bảo vệ cái danh mà buông tay Nhan Nhan, tôi đã mất đi tất
cả, ngay cả chút ấm áp cuối cùng cũng không còn.” Ngồi đối diện tôi, Hàn Nặc ngửa cổ uống cạn ly rượu. Tôi biết cái cảm giác nóng cháy cổ đó,
như thể có một ngọn lửa lao vào ruột gan.
Nhìn vẻ mặt cậu ta, có vẻ mất mát, đau khổ, hỗn loạn, nhưng có một loại tâm tình hiện rõ nhất, đó là – hối hận.
“Nhan Nhan nói cô ấy tin chắc Ôn Hành Viễn là người cuối cùng của cô ấy, lúc
đó, tôi rất muốn hỏi cô ấy rằng có thể cho tôi một cơ hội hay không, bởi vì tôi cũng muốn là người cuối cùng của cô ấy…” Cười tự giễu, cậu ta
nói tiếp: “Không thể!”
“Nghị Phàm, anh nói xem cả đời dài không?” Tuy là câu hỏi, nhưng lại không
cần tôi trả lời, Hàn Nặc tự nói: “Rất dài, rất dài, tôi cũng không biết
phải đi tiếp con đường này thế nào nữa. Tôi muốn nắm tay cô ấy, tôi muốn có cô ấy bên cạnh…” Quay mặt đi, ánh mắt cậu ta nhìn vào một khoảng
không vô định, cậu ta tiếp tục: “Mà thật ra cả đời cũng rất ngắn, không
biết đến lúc nào, tim ngừng đập, nhắm mắt lại, tất cả đã là quá khứ, đã
là kết thúc, hoàn toàn không xảy ra gì nữa, đến lúc đó thì con người
cũng biến mất. Anh nói xem, tôi trơ mắt nhìn cô ấy đi xa bảy nghìn dặm
mà không lời níu kéo, tôi còn tư cách gì mà nói yêu cô ấy? Anh đừng để
mình hối hận, đừng nhìn cô ấy bỏ đi.”
Đây là lần đầu tiên Hàn Nặc uống nhiều như vậy. Tửu lượng của cậu ta cũng
không tốt, lúc ra về, bóng lưng cậu ta thẳng tắp, nhuốm đầy vẻ cô đơn.
Đêm hôm đó, lần đầu tiên tôi chủ động đến tìm Trương Nghiên. Lúc mở cửa,
tôi có thể nhìn thấy vẻ kinh ngạc và vui sướng của cô ấy.
Đưa tập tài liệu trong tay cho cô ấy, tôi bình tĩnh nói: “Thủ tục làm xong
rồi, có thể đi bất kỳ lúc nào.” Không cần biết có phải việc nhờ tôi hỗ
trợ em gái cô ấy ra nước ngoài chỉ là cái cớ hay không, hôm nay cũng sẽ
là lần cuối cùng chúng tôi gặp nhau.
Nước mắt lưng tròng, cô ấy không đưa tay nhận mà chỉ nhìn tôi.
Thở dài, tôi nói: “Trương Nghiên, chuyện giữa chúng ta đã là quá khứ rồi.
Trước đây vì cả hai chúng ta đều cô đơn, bây giờ cũng không có tình yêu, đừng lãng phí thời gian với anh nữa, người anh yêu là Nhược Ngưng.”
“Tại sao?” Cô ấy nghẹn ngào, bàn tay lạnh toát đặt lên tay tôi.
Rút tay ra, đặt tập tài liệu vào tay cô ấy, tôi cười: “Nếu như em muốn một
lý do, câu trả lời của anh vẫn thế, người anh yêu là Nhược Ngưng, vợ
anh.”
“Nhưng cô ta không hề tin anh. Sau khi ra viện, cô ta cũng không về nhà đúng
không?” Cô ấy khóc, hai mắt đẫm lệ, “Hai người ở riêng rồi!” Ngữ khí
chắc nịch.
“Đấy chỉ là tạm thời! Anh sẽ để cô ấy biết anh yêu cô ấy nhiều như thế nào!
Anh sẽ chứng minh.” Tôi kiên quyết nói, nhưng trong lòng cũng rất mơ hồ. Tôi còn có cơ hội không? Tôi thật sự có thể cứu vãn tình hình, làm cho
Nhược Ngưng tin tưởng mà cùng tôi tiếp tục cuộc hôn nhân này không?
Tôi không biết! Thật sự không biết!
Nhưng, tôi muốn thử!
Cô ấy nhắm mắt lại, một giọt nước mắt nhỏ xuống đất, rồi cô ấy nói: “Tại sao không yêu em, em rất yêu anh mà!”
“Xin lỗi, anh không giúp em được.” Tôi thở dài, có vài lời thật sự không
muốn nói ra nhưng rốt cuộc lại buột miệng, “Đừng nói em yêu anh, nếu như em thật sự yêu anh thì sẽ không lấy danh nghĩa công việc để hẹn gặp anh ở nhà hàng Holy Land, chỗ đó chỉ cách viện thiết kế đúng một đoạn
đường, chắc chắn rất nhiều người quen có thể nhìn thấy. Nếu em yêu anh,
sẽ không cố ý khóa trái văn phòng lại, cũng không thể bị rách bộ lễ phục đúng lúc thế được để rồi năn nỉ anh đưa em đi thay đồ.” Có điều tôi
biết quá muộn rồi, còn tưởng mọi người xung quanh đều đã trưởng thành,
sẽ không chơi trò chơi nhàm chán này.
“Nếu em không yêu anh, sao em có thể hao tổn tâm sức như thế chứ? Nghị Phàm, tại sao cứ cách xa em cả nghìn dặm, em có chỗ nào kém Quý Nhược Ngưng?
Cô ta mạnh mẽ hơn em? Hay chỉ vì cô ta là con gái viện trưởng viện thiết kế, còn em chỉ là đứa con gái tầm thường? Em không hiểu.”
“Việc anh yêu cô ấy và việc cô ấy là con gái của ai không liên quan đến nhau, anh yêu cô ấy vì cô ấy là Quý Nhược Ngưng, đơn giản thế thôi.” Lời nói
này tôi vẫn giấu mãi trong tim, “Trong lòng anh, cô ấy là tốt nhất!” Sự
dịu dàng của cô ấy, giọng nói nhỏ nhẹ của cô ấy, đã in sâu trong lòng
tôi từ lâu.
Đêm đổ mưa tầm tã, tôi không mang ô, cứ thong thả đi trong mưa, mỗi bước đi là mỗi lần tim nhói đau. Tôi vô thức đi đến khu nhà Nhược Ngưng đang ở, ngẩng đầu nhìn khung cửa sổ có ánh đèn ấm áp, tôi chìm trong nỗi đau
khổ.
“Nhược Ngưng, anh xin lỗi! Đối với sự truy đuổi của Trương Nghiên, anh thừa
nhận là từng dao động, nhưng với em, anh thật sự không thể mất em!” Có
một dòng nước chảy xuống từ khóe mắt, tôi không biết đó là nước mắt của
mình hay là giọt mưa đêm lạnh giá.
Bất giác vuốt ve chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út, tim tôi chợt buốt nhói.
Đứng mãi trong mưa, lòng tôi chỉ còn lại nỗi tuyệt vọng.
Nhược Ngưng, anh sẽ không buông tay, xin em cho anh cơ hội.
Cuộc sống vẫn cứ trôi. Hằng ngày, tôi đều đưa thuốc bổ đến cho cô ấy, biết
cô ấy không muốn nhìn thấy tôi, tôi đành đổ thuốc vào bình giữ nhiệt,
đặt trước cửa, nhấn chuông rồi rời đi luôn. Tôi đến viện thiết kế đón cô ấy tan ca, cô ấy không hề muốn lên xe, thậm chí còn coi tôi như người
vô hình, nhưng tôi vẫn kiên trì. Song, khi tôi nhìn thấy cô ấy ngồi lên
xe của An Tử Vi, tôi điên cuồng nhấn chân ga, dùng tốc độ một trăm hai
mươi lao tới nhà cô ấy. Châm một điếu thuốc, tôi ngồi xổm trước cửa hút
hết điếu này đến điếu khác, cho đến khi cô ấy trở về, trái tim tôi vẫn
quặn thắt.
“Nhược Ngưng, đừng tàn nhẫn như vậy, đừng cố ý ở gần An Tử Vi, anh…không
chịu được!” Tôi cố áp chế giọng nói khàn khàn, lắng nghe kĩ, sẽ thấy
được sự yếu đuối bất lực. Lúc này, tôi mới ý thức được mình yêu Nhược
Ngưng thế nào, tình yêu ấy giống như không khí tôi hít thở vậy. Chúng
tôi không trải qua tình yêu oanh liệt đầy sóng gió, chỉ ngọt ngào êm đềm như nước chảy. Từng nghĩ rằng như vậy sẽ buồn chán, sẽ miên man, bởi đó là thứ dễ dàng có được. Tôi vẫn may mắn vì không phạm phải sai lầm
nghiêm trọng, nếu không đã vĩnh viễn mất đi tư cách làm chỗ dựa cho cô
ấy rồi. Cô ấy rất thuần khiết, trái tim trong sáng đó không chấp nhận
nửa hạt cát. Nếu tôi đi sai một bước, chắc chắn sẽ bị phán “tử hình”,
vĩnh viễn không quay lại được.
Không để tâm đến sự giãy giụa của cô ấy, tôi ôm ghì cô ấy vào lòng, vùi mặt
vào cổ cô ấy, hít lấy hương thơm thanh nhã quen thuộc. Một lúc sau, tôi
mới lên tiếng, “Anh xé đơn ly hôn rồi, anh không đồng ý.” Hít sâu một
hơi, tôi kiên định nói tiếp, “Nhược Ngưng, là anh sai, nhưng anh yêu
em!”
Nhược Ngưng khóc, nước mắt thấm ướt áo tôi, cuối cùng, hai bàn tay đè trước ngực tôi cũng buông xuống.
Tôi ngửa mặt nén nước mắt, ôm chặt cô ấy vào lòng. Nhược Ngưng tựa đầu vào
ngực tôi, hơi ấm trên người tôi có thể truyền cho cô ấy. Cô ấy đưa tay
bấu chặt cánh tay tôi, “Tại sao hả, Đường Nghị Phàm? Tại sao anh cứ phải dây dưa không rõ với cô ta? Anh có biết như vậy là làm tổn thương em,
tổn thương cuộc hôn nhân của mình không? Anh muốn em quay lại thế nào
đây?”
Tim tôi vỡ nát, rốt cuộc thì nước mắt cũng chảy ra. Tôi ôm chặt cô ấy,
nghẹn giọng nói: “Anh khốn nạn, anh không phải người, Nhược Ngưng, anh
xin lỗi! Tha thứ cho anh đi, cho anh một cơ hội, đừng quyết định nhanh
như thế, anh yêu em!”
Ngày đó, tôi liên tục nói xin lỗi. Nhược Ngưng không nói là sẽ tha thứ, sau
khi khóc mệt rồi, cô ấy thiếp đi. Tôi bế cô ấy về giường, ngồi bên cạnh
cho đến bình minh.
Ngày Hành Viễn và Si Nhan đi đăng ký, lúc bước ra khỏi phòng thay đồ, hai
mắt cô ấy đỏ hoe. Tôi ôm cô ấy, nhưng không thể mở lời an ủi.
“Em muốn về nhà!” Trên đường đưa Nhược Ngưng về, ánh mắt cô ấy vẫn hướng ra ngoài cửa sổ, giọng nói không chút cảm xúc.
Tim tôi giật thót, bàn tay nắm vô lăng hơi run. Dừng xe lại, tôi cầm tay cô ấy, nhẹ nhàng gọi, “Nhược Ngưng!”
“Em rất sợ, sợ Nhan Nhan cứ thế mà đi!” Nhược Ngưng khóc, nghẹn ngào nói: “Anh nói xem tại
sao lại như vậy, em còn tưởng chuyện bốn năm trước đã là kinh khủng nhất rồi, tại sao hạnh phúc ngay trước mắt mà vẫn thiếu một bước? Tại sao?”
Tôi ôm cô ấy vào lòng, khẽ vuốt tóc cô ấy, “Đừng sợ, Nhược Ngưng, sẽ ổn cả
thôi, ổn cả thôi.” Cảm thấy cô ấy nắm lấy vạt áo mình, tôi càng ôm cô ấy chặt hơn, “Mình về nhà, có anh ở cạnh em đây!”
Nhược Ngưng gật đầu, chậm rãi đưa tay ôm tôi.
Đưa cô ấy đi thu dọn đồ đạc, lúc về đến nhà, tôi tự tay xếp quần áo của cô ấy vào chỗ cũ.
Đến bữa tối, cô ấy ăn rất ít, cũng không nói câu nào. Nhưng chỉ cần cô ấy
đồng ý trở về, tôi không còn dám đòi hỏi gì thêm. Vì vậy, tôi ôm cô ấy
về phòng ngủ, hôn lên trán cô ấy, tắt đèn rồi đi sang phòng cho khách.
Trong khoảng thời gian Nhược Ngưng không ở nhà, tôi đều ngủ bên đó.
“Nghị Phàm…” Giọng nói Nhược Ngưng rất khẽ, vừa lúc tôi định khép cửa, cô ấy gọi tôi.
Từ lúc ở riêng đến nay, đây là lần đầu tiên cô ấy chủ động nói chuyện với tôi.
Tôi đứng yên tại chỗ, một lát sau mới đi đến cạnh giường, chần chừ đưa tay xoa má cô ấy và khẽ hỏi: “Sao thế?”
Cô ấy chỉ nhìn tôi chứ không nói một lời, sau đó rút tay ra, cởi bỏ cúc áo sơ mi của tôi.
“Nhược Ngưng?”
“Ôm em đi, Nghị Phàm!”
“Nhược Ngưng!”
“Yêu em! Tới yêu em đi!”
Vừa nói xong, cô ấy cũng cởi bỏ được cúc áo cuối cùng, rồi nhẹ nhàng hôn lên ngực tôi.
Bỗng chốc tôi đã hiểu, siết chặt cánh tay ôm cô ấy, cuống quýt hôn lên môi cô ấy.
“Nghị Phàm…” Cô ấy gọi tôi, càng khiến tôi vui sướng.
“Nhược Ngưng, anh yêu em!” Cố gắng kìm chế dục vọng muốn bùng phát, tôi tì
trán lên trán cô ấy, trịnh trọng hứa, “Mình sẽ mãi không xa nhau, mãi
mãi không rời xa!”
“Vâng!” Cô ấy đáp lại, bàn tay mảnh dẻ tự tháo đai áo ngủ, làn da ửng hồng. Cô
ấy kéo tay tôi đặt lên ngực, “Yêu em đi, Nghị Phàm!”
Hơi thở của tôi đã dần nặng nề, tôi đưa tay cởi bỏ áo ngủ của cô ấy, đặt cô ấy nằm xuống giường. Trong nháy mắt đè lên người cô ấy, tôi khàn giọng
hỏi: “Nhược Ngưng, tha thứ cho anh được không? Chúng ta bắt đầu lại một
lần nữa!”
Cô ấy nhìn tôi, khẽ gật đầu, rồi lập tức nhổm người hôn tôi, “Chúng ta bắt đầu lại một lần nữa!”
Hai mắt tôi ươn ướt, nhưng tôi lại mỉm cười và hôn cô ấy, bao nhiêu tình
cảm tích tụ trong lòng giờ đã được bùng nổ dữ dội. Tôi nhẹ nhàng vuốt ve từng tấc da thịt cô ấy, đặt nụ hôn khắp mình cô ấy như muốn ghi lại ấn
ký của riêng tôi, làm cho nó mãi không mờ đi được…
…
Cuộc ân ái mãnh liệt khiến trán cô ấy ướt mồ hôi. Tôi ôm cô ấy vào lòng, khẽ thì thầm, “Nhược Ngưng! Cảm ơn em đã tha thứ cho anh! Yêu là một quyển
sách chân thật, sau bài học suýt nữa mất em, anh sẽ quý trọng, sẽ yêu em thật nhiều.”
Nhược Ngưng ậm ừ một tiếng, ôm thắt lưng tôi. Có một giọt nước mắt nhỏ xuống cánh tay tôi, sau đó, cô ấy mỉm cười.
Sau cơn sóng gió, tất cả lại trở về chỗ cũ. Khi tôi nắm tay cô ấy đến sân
bay tiễn Hành Viễn, cô ấy vùi đầu vào ngực tôi, khóc nức nở.
Nắm chặt tay Hành Viễn, tôi kiên định nói: “Đừng bao giờ nói từ bỏ!”
Hành Viễn cũng nắm tay tôi, cười chua xót nhưng đầy tự tin, “Tin mình đi, mình có thể đưa hai bảo bối của mình trở về.”
Hành Viễn đưa Si Nhan bay qua đại dương đến miền mơ ước. Vì vợ yêu của cậu
ấy, vì đứa con sắp chào đời, cậu ấy tìm mọi cách, chỉ vì muốn kéo dài
tình yêu.
Sự kiên trì của cậu ấy, sự cố chấp của cậu ấy, khiến tôi rung động.
Tôi ôm Nhược Ngưng, ngẩng đầu nhìn về phía chân trời. Tôi sẽ làm cho tình
yêu này được viên mãn, cũng vì tình yêu còn đang trong gió táp mưa sa
của người anh em, tôi bỗng rơi lệ…