Cẩm Vân Che, Mạch Thượng Sương

Quyển 1 - Chương 7



Tô Khinh Hồng ngồi trên ghế, cúi người bắt mạch cho Nguyễn Vô Song. Vừa mới chạm vào tay nàng, sắc mặt đã thay đổi. Trên mặt ông bày ra biểu tình khó tin, sau một lúc lâu cũng không nói gì. Chỉ ngừng lại một chút, rồi lại yên lặng lắng nghe.

Thật lâu sau, không khí gần như yên lặng trở lại. Thanh âm của Nguyễn Vô Song từ phía sau rèm truyền ra: “Tô thái y?” Tô Khinh Hồng lúc này mới buông tay, đứng dậy, khom người trả lời: “Nhị Vương phi, thần có một việc . . . có một việc muốn thỉnh giáo Vương phi . . .”

Nguyễn Vô Song cảm thấy có chuyện gì không bình thường, chậm rãi chống tay vào thắt lưng, đứng lên. Mặc Trúc đỡ lấy nàng, còn Mặc Lan thì cuốn mành lên. Tô Khinh Hồng cảm thấy có mùi hương là lạ thoảng lại đây, đầu càng cúi thấp hơn.

Nguyễn Vô Song thản nhiên nói: “Tô thái y, xin cứ hỏi?” Tô Khinh Hồng nhìn Mặc Trúc, Mặc Lan liếc mắt một cái, không có mở miệng. Nguyễn Vô Song hiểu ý tứ của ông, chỉ nói: “Tô bá bá, mời nói đi. Mặc Trúc và Mặc Lan không phải người ngoài, không cần phải kiêng kị!”

Tô Khinh Hồng lúc này mới mở lời hỏi: “Nhị Vương phi gần đây có dùng qua chút thuốc bổ nào của phiên bang tiến cống hoặc thảo dược nào không?” Nguyễn Vô Song hơi hơi nâng mắt, nhìn kỹ vẻ mặt của ông ta, cân nhắc ý tứ trong lời nói của ông ta, hơn nửa ngày mới chậm rãi lắc lắc đầu: “Không có!” Những loại thuốc bổ và thảo dược từ trước đến nay nàng dùng đều do ông ta mang tới, thứ nhất là để an thai, thứ hai là vì để cho bụng của mình không quá lớn cho nên không cần thiết phải phiền toái như vậy.

Tô Khinh Hồng nhíu nhíu mày, không thể lý giải được: “Vậy thì vì sao lại như thế này?” Nguyễn Vô Song quay đầu, ý bảo Mặc Trúc và Mặc Lan lui ra. Lúc này mới mở miệng nói: “Có chuyện gì sao?”

Tô Khinh Hồng bắt đầu nói: “Thần vừa mới bắt mạch cho Vương phi, phát hiện ra mạch tượng của Vương phi rất kỳ lạ. Nghĩ đến việc thần đã dùng dược để an bài, theo đạo lý mà nói, trung tuần tháng sau Vương phi sẽ lâm bồn. Nhưng mạch tượng lại cho thấy Vương phi sẽ sinh muộn thêm mấy ngày nữa.” Nguyễn Vô Song hiểu được ý tứ của ông, vốn nàng mượn y thuật của ông ta và thế lực trong thái y viện để che giấu ngày sinh thực sự của hài nhi. Tô Khinh Hồng dùng hết toàn bộ biện pháp, cũng chỉ có thể tuyên bố ra bên ngoài do nàng điều dưỡng tốt, nên sẽ sinh non vài ngày. Nhưng lúc này hội chẩn ra việc sinh muộn, thật ra đối với nàng lại là chuyện tốt. Như vậy cũng không lo lắng Bách Lý Hạo Triết sẽ nghi ngờ, cũng không phải nhọc lòng nghĩ cách tuyên bố ra bên ngoài việc sinh non. Dù sao theo y thuật, hài tử sinh non so với hài từ đủ ngày đủ tháng vẫn có sự khác biệt. Người có kinh nghiệm, nghe nói chỉ cần liếc mắt một cái có thể nhận ra.

Nhưng vì sao lại như vậy? Nguyễn Vô Song ngẩng đầu, vẫn thong dong như bình thường, ánh mặt lộ ra vẻ thăm dò nhìn Tô Khinh Hồng, giống như đang tìm đáp án. Tô Khinh Hồng thấp giọng nói: “Thần có nghe nói ở Tây Vực có một loại kỳ dược, có thể trì hoãn sự phát triển của thai nhi, mà không làm tổn hại đến hài tử . . . nhưng thần cũng chỉ nghe sư phụ vô tình nhắc tới vài chục năm trước. . . Nghe nói ở Tây Vực cũng cực hiếm, người có thể nhận biết lại không nhiều. Cho nên cụ thể là loại thảo dược gì, thần cũng chưa từng gặp qua.”

Nguyễn Vô Song gật gật đầu, đáy lòng lại kinh ngạc vô cùng. Hóa ra trên đời còn có một loại dược vật như vậy. Chỉ là chuyện này lại vô tình xảy ra với chính nàng? Vậy là có người cố ý làm? Nếu là cố ý, thì người đó tài giỏi đến mức nào, có thể qua được đội ngũ gác cổng thâm nghiêm của phủ Nhị hoàng tử để bỏ thuốc? Hiện tại, hai phe Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử xung khắc như nước với lửa, nếu muốn đột nhập vào phủ của Nhị hoàng tử, chỉ sợ còn khó hơn lên trời đi! Hơn nữa, nếu là có người hạ dược nàng, vậy sao không trực tiếp hạ độc Bách Lý Hạo Triết, như vậy có phải sẽ tốt hơn không.

Nàng áp chế những suy đoán trong lòng, hỏi: “Vậy loại thảo dược này có chỗ nào đặc biệt sao?” Tô Khinh Hồng suy tư thật lâu mới trả lời: “Thần cũng không biết cụ thể. Loại kỳ dược này, bình thường nếu không phải vẻ ngoài kỳ lạ, thì cũng là có mùi vị đặc thù . . . mùi vị loại kỳ dược này, hoàn toàn không giống với bất cứ thảo dược nào khác. Đây cũng là do sư phụ của vi thần năm đó nói qua mà thôi, trong một lần nói chuyện phiếm có vô tình đề cập đến . . . thần . . . cũng vì thế nên thần biết có loại dược này thôi . . . Còn lại . . . Còn lại . . . Nhị Vương phi thỉnh chớ trách tội lão thần!”

Bệnh tình của Cảnh Nhân đế càng ngày càng nghiêm trọng, triền miên nằm trên giường bệnh, đàn y thúc thủ vô sách – bó tay không có biện pháp. Nguyễn Vô Song theo Bách Lý Hạo Triết đến thăm hỏi, chỉ thấy hai má Cảnh Nhân đế hõm sâu, sắc mặt vàng như nến, toàn thân không có một chút sinh khí. Từ khi Nguyễn Vô Song mang thai, nàng hiếm khi tiến cung vấn an. Lần này đã là gần một tháng không tiến cung. Hiện tại vừa thấy, trong lòng cũng hiểu được, Cảnh Nhân đế sợ là thời gian không còn nhiều nữa.

Đã trở thành ông già không còn nhiều thời gian, trong tay nắm giữ quyền lực tối cao khiến toàn thiên hạ điên cuồng. Nàng ngẩng đầu nhìn sang Bách Lý Hạo Triết, mặt mày rủ xuống, thần sắc cung kính, nhìn không ra có gì khác thường. Nàng trong lòng nói không nên lời là cảm giác gì. Từ khi thành thân tới nay, hắn luôn thản nhiên, như gần như xa. Không có cố ý lấy lòng, cũng không lãnh đạm chỉ biết lo chuyện triều chính. Có lẽ cũng như những đôi phu thê khác, tương kính như tân. Chính là quyền lực trong tay hoàng thượng, đã cột hắn và nàng vào nhau, sống thì cùng sống, mà lui lại là vách núi sâu thẳm, chết không có chỗ chôn.

Một hồi các lễ nghi cung đình rắc rối qua đi, Cảnh Nhân đế chậm rãi mở mắt, ngón tay hơi hơi giật giật. Thị hầu bên cạnh là Sài công công lập tức hiểu được ý tứ, nói: “Nhị hoàng tử, Nhị Vương phi, Hoàng thựợng đã biết các vị đến thỉnh an. Thỉnh lui ra đi!” Bách Lý Hạo Triết theo nội thị rời khỏi Thừa Kiền điện. Trong nháy mắt đã bước ra ngoài cửa, bàn tay đang buông xuống của hắn hơi hơi nắm lại thành quyền.

Mới ra đến cửa chính của Thừa Kiền điện, thị nữ bên cạnh hoàng hậu đã đi lên đón, hành lễ nói: “Nhị hoàng tử, Nhị Vương phi, Hoàng hậu nương nương cho mời.” Bách Lý Hạo Triết quay đầu liếc nhìn Nguyễn Vô Song đang được Mặc Trúc đỡ, gật gật đầu. Xem ra ở trong cung tai mắt của bác quả thật rất nhiều. Bọn họ mới tiến cung chưa đến nửa canh giờ, bác đã biết được, cũng đã phái người hầu đứng ở chỗ này. Nguyễn Vô Song tất nhiên cảm nhận được ánh mắt là lạ của Bách Lý Hạo Triết, nhưng nàng chỉ có thể giả bộ không biết.

Khoảng cách từ Thừa Kiền điện đến Chiêu Dương điện vốn không xa, chỉ mất chút thời gian ngắn ngủi đã đến nơi. Mộc cô cô từ trong đại điện ra nghênh đón, theo quy củ trong cung thi lễ: “Nhị hoàng tử, nhị Vương phi xin chờ một chút. Hoàng hậu nương nương hiện tại đang ở phật đường lễ phật.” Bác niệm phật cũng đã mười năm, nghe mẫu thân nói, ban đầu khi bác còn ở Nguyễn phủ, rất ít khi đi chùa. Nghĩ đến tuổi tác càng ngày càng tăng, con người cũng bình thản hơn, ngược lại bắt đầu ăn chay niệm phật.

Thị nữ rất nhanh đã đem trà cùng điểm tâm lên. Mặc Trúc mở nắp chén trà bạch ngọc, nhẹ nhàng thổi mấy hơi, sau đó mới đưa đến trước mặt Nguyễn Vô Song. Nguyễn Vô Song nhận lấy, chậm rãi nhấp một ngụm. Trong chén trà bạch ngọc, những lá trà bắt đầu nở ra, lướt nhẹ như mây, khói sương vấn vít theo vào tận tim gan. Đây chính là cống phẩm mới – trà Long Tĩnh. Quay lại liếc nhìn Bách Lý Hạo Triết một cái, chỉ thấy hắn tựa hồ đang trầm tư, thần sắc có chút âm u. Không biết có phải vì nhìn thấy Cảnh Nhân đế như vậy, chưa kịp sắp xếp chuyện sau này mà đâm ra ưu phiền hay không.

Thời gian uống hết tách trà nhỏ trôi qua, lúc này Nguyễn hoàng hậu mới đi ra. Một thân y phục gấm vóc cao quý màu xanh, pha chút thanh nhã, nhưng lại tôn lên vẻ đẹp kiều diễm lóa mắt của chiếc mũ phượng hoàng ngũ sắc. Sắc mặt bà có chút ung dung, thấy hai người, ôn hòa nói: “Vô Song, trong khoảng thời gian này không cần vào cung thỉnh an. Đã mang thai đến tháng thứ tám, đừng làm cho mình quá mức mệt nhọc.” Bách Lý Hạo Triết và Nguyễn Vô Song cùng đồng thanh “Vâng.”

Ba người cùng tán gẫu về việc nhà một chút. Sắc mặt Nguyễn hoàng hậu chợt trang nghiêm, hướng Mộc cô cô vẫy vẫy tay, nhẹ giọng dặn vài câu. Mộc cô cô lên tiếng, hướng về phía đám thị nữ cùng nội thị trong điện khoát tay, mọi người cúi đầu, nối đuôi nhau ra ngoài. Mộc cô cô sau đó tự mình đóng cửa lại.

Nguyễn hoàng hậu bưng chén trà, tao nhã uống một ngụm nhỏ, đầu cũng không ngẩng lên, thản nhiên phân phó: “Đem tráp lại đây.” Mộc cô cô lên tiếng, vội vàng vén rèm đi vào bên trong tẩm cung. Trong lòng Nguyễn Vô Song có chút kinh ngạc. Mộc cô cô theo bên cạnh bác đã mấy chục năm, đã trải qua không ít sóng gió, lúc này lại đi rất vội vàng, không hề trang nghiêm như ngày thường. Phải biết rằng, Mộc cô cô thân là quản sự của Chiêu Dương điện, ngày thường sẽ rất chú trọng đến hành vi cử chỉ trước mặt thị nữ và nội thị.

Mộc cô cô rất nhanh liền đi ra, trên tay cầm một chiếc hộp gỗ bằng trầm hương. Tuy nói rằng “Nhất lưỡng trầm hương nhất lưỡng kim”, đủ thấy trầm hương là loại gỗ rất trân quý nhường nào. Nhưng đối với Nguyễn Vô Song mà nói, từ nhỏ đã sinh ra trong một gia đình phú quý, cũng chỉ cảm thấy bình thường mà thôi. Huống chi nàng đang ở hoàng gia cùng với bác và Bách Lý Hạo Triết. Có thể biết được quý trọng không phải là chiếc hộp gỗ trầm hương này, mà là thứ ở bên trong đó, nhất định nó liên quan đến thị thị phi phi. Nếu không bác chắc chắn không cần cho đám tùy tùng lui ra.

Lòng Nguyễn Vô Song có chút lay động. Từ khi vương triều Bách Lý dựng nước tới nay, qua các triều đại nếu không lập thái tử, luôn luôn sẽ lưu lại di chiếu, đem vị hoàng tử được kế thừa viết ở trên di chiếu, để vào trong một chiếc tráp. Nhưng vương triều Bách Lý từ khi dựng nước đến bây giờ cũng chỉ có ba vị hoàng đế như vậy, còn lại đều là được lập thái tử, sau đó mới kế vị. Cụ thể hoàng đế dùng chiếc tráp như thế nào để để di chiếu, những người biết cũng chỉ là đại thần và nội thị tâm phúc bên cạnh hoàng thượng mà thôi.

Mộc cô cô đưa hai tay dâng chiếc hộp gỗ lên án thượng, chờ Nguyễn hoàng hậu phân phó. Nguyễn hoàng hậu nhìn xa xa, tựa hồ có chút xuất thần, thời gian nháy mắt, ánh mắt đã quay lại, lướt qua Bách Lý Hạo Triết, mang theo chút tìm tòi nghiên cứu. Sau đó lại chậm rãi chuyển sang Nguyễn Vô Song, hướng Mộc cô cô phân phó: “Đem tráp mở ra đi!”

Không khí bên trong rất khẩn trương, làm cho người ta có cảm giác bồn chồn. Chỉ nghe ổ khóa “Cạch” một tiếng vang nhỏ, tráp đã mở ra. Bên trong là một di chiếu màu vàng. Lòng Nguyễn Vô Song chấn động, quay đầu, chỉ thấy Bách Lý Hạo Triết vẫn giữ thần sắc như cũ, nhưng lông mày đã hơi nhướng lên. Không biết vì sao, nàng có thể cảm nhận rõ ràng được sự lo âu của hắn. Tuy hắn vẫn rất ung dung, nhưng nàng cũng đã cảm giác được hắn thật sự khẩn trương.

Nguyễn hoàng hậu thở dài: “Đem chiếu thư đưa cho Nhị hoàng tử.” Bách Lý Hạo Triết có chút chấn động, tay đã muốn nắm thành nắm đấm. Mộc cô cô rất nhanh đã đem chiếu thư dâng lên. Bách Lý Hạo Triết hai tay tiếp nhận di chiếu màu vàng, chỉ thấy màu mực trên đó không đồng nhất, chắc chắn viết vài lần mới hoàn thành. Chữ viết mặc dù hỗn độn, nhưng bút tích mượt mà, đích xác là của phụ hoàng:

“Trẫm kế thừa ngôi báu hơn mừơi năm qua, luôn luôn tận tâm tận lực, không dám có phút lơ là. Hiện giờ thế nước ngày càng cường mạnh, quốc khố tràn đầy, binh hùng tướng mạnh, dân chúng an cư lạc nghiệp, tự thấy không hổ thẹn với liệt tổ liệt tông vương triều Bách Lý. Nay trẫm tự biết mình sắp gần đất xa trời, cho nên lập di chiếu như sau: Đại hoàng tử Bách Lý Hạo Đình trời sinh tính tình hiếu lương (Hiếu thuận và lương thiện), phong thái hơn người, kiến thức sâu rộng, lại có tài trị quốc, cho nên lập làm hòang thái tử, kế thừa ngôi vị hoàng đế.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.