Hàng Trí Nữ Phụ, Online Chờ Chết

Chương 20: Nữ Phụ Ác Độc Điên Cuồng Yêu (2)



Thẩm Oánh Oánh đã ở ngoài phòng bệnh đợi một lúc lâu, Chu Hải ngồi ở bên cạnh cô ta, nhìn bộ dáng cúi đầu trầm mặc lại khổ sở của cô ta, nói: “Từ nhỏ thân thể của Diệp tiểu thư đã không tốt, Chung tổng sẽ lo lắng cho cô ấy nhiều hơn một chút.”

Thẩm Oánh Oánh cắn cắn môi, nghĩ đến bộ dáng hung hăng vênh váo của Diệp Vi liền tức giận, đương nhiên lúc này cô ta vẫn thấy khổ sở nhiều hơn, Chung Thận giống như không tin cô ta, cho rằng cô ta khi dễ Diệp Vi, nhưng rõ ràng là Diệp Vi khi dễ cô ta, không chỉ có như thế, cô còn giả bộ bị bệnh!

Tâm cơ Diệp Vi quá sâu, cô ta đã bị cô hãm hại hai lần liên tiếp!

Cô ta có chút khẩn trương với không yên: “Có phải anh cũng nghĩ là tôi khi dễ Diệp Vi không?”

Chu Hải là người của Chung Thận, với hắn ta mà nói, Chung Thận là ông chủ duy nhất của hắn ta, hắn ta chỉ cần nghe lời hắn nói thì tốt rồi, với hắn mà nói Thẩm Oánh Oánh với Diệp Vi đều giống nhau, đều có thể ở trong phạm vi “Không nghe.” Đương nhiên các cô cũng giống nhau, là một trong số ít những người phụ nữ được ở bên cạnh ông chủ, đó chính là người cần hắn ta phải nhìn rõ tâm tư.

Mà Thẩm Oánh Oánh càng đặc biệt hơn một chút. Cô ta ở tình huống không biết thân phận của Chung Thận mà trở thành bạn bè với hắn, đối với Chung Thận mà nói, chỉ sợ Thẩm Oánh Oánh cũng rất đặc biệt.

Hắn ta cư xử như giải quyết việc chung nói: “Tôi không biết tình huống cụ thể, không nên thảo luận.”

Thẩm Oánh Oánh không nghĩ tới Chu Hải sẽ nói như vậy, không khỏi càng thêm mất mát: “Ngay cả anh cũng nói như vậy, khẳng định Chung Thận sẽ nghĩ như thế, nhưng mà tôi không có……”

Chu Hải: “……” Hắn ta có nói cái gì sao?

Nhưng mà do thói quen trầm mặc của hắn, hiển nhiên cũng không có phản bác.

Lại đợi một lúc lâu, rốt cuộc Chung Thận cũng đi ra từ phòng bệnh, thời điểm hắn thấy Thẩm Oánh Oánh còn có chút ngoài ý muốn, Thẩm Oánh Oánh đứng lên đi theo, nhìn hắn không nói lời nào, ngay cả chờ mong trong mắt bản thân cô ta cũng chưa phát hiện được.

Chung Thận nói: “Chu Hải, đưa Thẩm Oánh Oánh tới công ty.”

Chu Hải vâng một tiếng, Thẩm Oánh Oánh không nghĩ tới Chung Thận vậy mà một câu cũng không nói liền đuổi cô ta đi, chờ mong trong lòng của cô ta biến thành tức giận: “Từ từ, tôi có lời muốn nói.”

Ánh mắt người đàn ông trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn cô ta: “Cô muốn nói cái gì?”

Thẩm Oánh Oánh hất cằm, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Chung Thận, tôi không có tổn thương Diệp Vi. Thời điểm chúng tôi nói chuyện cũng còn rất tốt, ngay khi thấy anh tới cô ấy liền khó chịu……”

“Thẩm Oánh Oánh.” Chung Thận nói, “Diệp Vi bị bệnh tim, ai cũng không biết khi nào cô ấy sẽ phát bệnh.”

Thẩm Oánh Oánh: “……”

Cô ta chỉ cảm thấy trong lòng tê rần: “Cho nên là anh không tin tôi?”

Chung Thận: “Có thể là trong lúc vô ý cô nói gì đó, là việc làm vô tình, việc này không trách cô.”

Thẩm Oánh Oánh quyết đoán nói: “Tôi nói tôi không có, anh tin tôi hay không?”

“Được rồi.” Chung Thận lại phân phó Chu Hải lần nữa, “Đưa cô ấy về công ty.”

Thẩm Oánh Oánh cười tự giễu, cũng đúng, Diệp Vi với hắn quen nhau lâu như vậy, cô ta với hắn mới có mấy ngày? Khẳng định hắn tin tưởng lời nói của Diệp Vi, không tin cô ta.

Không sai, Chung Thận không tín nhiệm cô ta.

Nhận thức được việc này làm cho cô ta rất khổ sở, nhưng đây là sự thật, Chung Thận không tin cô ta.

Cô ta quật cường nói: “Bất kể là anh tin hay không, dù sao tôi cũng không có, Thẩm Oánh Oánh tôi khinh thường làm loại chuyện này.”

Chung Thận nhíu mày, hắn muốn nói cái gì, lại thấy cửa phòng bệnh mở ra, Diệp Vi sắc mặt tái nhợt yếu ớt đột nhiên xuất hiện ở cửa, cô cười khanh khách nhìn Chung Thận, tiến lên ôm lấy cánh tay hắn, sau đó mới quay đầu nhìn về phía Thẩm Oánh Oánh, khuôn mặt tái nhợt mang theo ý cười, thoạt nhìn vừa vô tội lại đơn thuần: “Chung Thận, em không có việc gì, anh cũng đừng trách móc cô ấy nữa. Anh xem anh ác như vậy, cũng dọa đến người ta rồi. Thẩm Oánh Oánh, cô không bị dọa sợ đi? Chung Thận hắn chính là như vậy, người ngoài không hiểu biết hắn, cũng sẽ cảm thấy hắn thật đáng sợ.”

Thẩm Oánh Oánh nhấp môi nói không nói lên nổi một lời.

Chung Thận đối với việc Diệp Vi xuất hiện mười phần bất mãn: “Làm sao lại ra đây rồi, trở về nằm đi.”

Diệp Vi ôm cánh tay Chung Thận lắc lắc: “Không cần. Em cũng đã tha thứ cho Thẩm Oánh Oánh, anh đừng dọa cô ấy. Anh xem, Thẩm Oánh Oánh cũng sắp bị anh dọa đến khóc.”

Hắn có dọa Thẩm Oánh Oánh sao? Hắn quay đầu nhìn về phía Thẩm Oánh Oánh, thấy sắc mặt Thẩm Oánh Oánh quả nhiên không tốt lắm, “Thẩm Oánh Oánh, cô về công ty trước đi.”

Lúc này Diệp Vi mới cao hứng, lấy một loại ánh mắt “Tôi là ân nhân cứu mạng của cô” nhìn Thẩm Oánh Oánh cười cười, lại phảng phất giống như đang uy hiếp cô ta không nên nói bậy, “Được rồi, không có việc gì, Chung Thận sẽ không tìm cô gây phiền toái, cô đi đi. Hy vọng sau khi trở về cô sẽ làm việc thật tốt, không cần làm chuyện như thế này nữa nhé. Cũng không phải lần nào, tôi cũng có thể tha thứ cho cô.”

Thẩm Oánh Oánh: “…………”

Cô ta trầm mặc nhìn nhìn vẻ mặt thờ ơ của Chung Thận, lại nhìn vẻ mặt đắc ý của Diệp Vi, chỉ cảm thấy khuất nhục vạn phần, lại thống khổ vạn phần, cô ta không nói hai lời, xoay người liền rơi đi. Chu Hải nhớ rõ phân phó của Chung Thận, muốn đi với cô ta, lại bị cô ta trừng mắt cho: “Không cần phiền phức, bản thân tôi tự đi.”

Đột nhiên Thẩm Oánh Oánh nổi giận đùng đùng chạy ra bên ngoài, Diệp Vi bị hoảng sợ: “Tại sao Thẩm Oánh Oánh cô ấy lại chạy? Cô ấy làm sao vậy a, Chung Thận, em nói sai cái gì sao, vì sao nhìn Thẩm Oánh Oánh lại đáng sợ như vậy?”

Chung Thận: “Anh cũng không biết.”

Thẩm Oánh Oánh còn chưa chạy xa thiếu chút nữa bị Diệp Vi làm tức giận đến mức một Phật xuất khiếu nhị Phật thăng thiên (*)! Bước chân cô ta chậm lại, nhưng rốt cuộc không có quay đầu lại, cười lạnh một tiếng rồi chạy đi.

(*) Một Phật xuất khiếu nhị Phật thăng thiên – 一佛出窍二佛升天: ý chỉ việc chết đi sống lại, hay có nghĩa khác là tức quá, tức muốn chết đi sống lại.

Chung Thận thất thần nhìn bóng dáng cô ta rời đi một lát, nói: “Làm sao Thẩm Oánh Oánh lại đến tìm em, cô ấy với em nói gì đó?”

Đương nhiên Diệp Vi sẽ không nói thật, như vậy chờ thời điểm tất cả mọi việc sáng tỏ, mới có thể càng thêm vẻ chấn động lòng người, làm nam chủ đau lòng gấp bội cho nữ chủ vì chịu quá nhiều ủy khuất với tổn thương, cũng làm cho nam chủ đối với nữ phụ ác độc căm thù đến tận xương tuỷ.

Vẻ mặt cô nghi ngờ nói: “Làm sao mà em biết a, đột nhiên cô ấy chạy tới đây, nói một số chuyện có chút không hiểu được, hiện tại lại đột nhiên chạy đi rồi, em cũng không biết cô ấy nghĩ như thế nào.”

Chung Thận nghe được: “Em với cô ấy nói cái gì đó?”

Diệp Vi nghĩ nghĩ, có chút không vui lắc đầu: “Quên đi, không muốn nói tới cô ấy nữa.”

Chung Thận nhìn nhìn Diệp Vi, thấy vẻ mặt Diệp Vi có chút mệt mỏi, cũng không hề hỏi thêm cái gì, đưa cô về phòng nghỉ ngơi.

Diệp Vi lắc đầu, ôm cánh tay hắn ỷ lại nói: “Chung Thận, anh ở lại với em đi, chờ em ngủ rồi đi. Được không?”

Chung Thận nói: “Anh còn có công việc, anh để Chu Hải ở lại với em.”

Mắt Diệp Vi nhìn Chu Hải đứng ở một bên, Chu Hải mặt không đổi sắc gật đầu cười với cô, Diệp Vi làm nũng lắc đầu: “Không cần, em không cần Chu Hải, em muốn anh.”

Chu Hải: “……”

Chung Thận là người nói một không hai, hơn nữa đối với công việc hắn thường cố chấp hơn so với việc bình thường, đương nhiên cố chấp lớn nhất vẫn là hắn vốn không có thích Diệp Vi, “Được rồi, tôi còn có việc phải làm, không cần càn quấy.”

Diệp Vi nói: “Em nào có càn quấy, thân thể em còn chưa thoải mái đó! Anh không bồi em em liền nói với bác gái, nói anh khi dễ em.”

Chung Thận: “……”

Chung Thận cái gì cũng không sợ, chỉ sợ mẹ nói lải nhải, mẹ hắn có thể ở bên tai hắn lải nhải một giờ cũng không có trùng lặp lời nào.

Hắn chỉ có thể ngồi xuống, giọng điệu gần như ra lệnh nói: “Ngủ đi.”

Hắn cho rằng là Diệp Vi cố ý muốn hắn ở lại, cô sẽ giống như khi còn nhỏ quấn lấy hắn không cho hắn đi, muốn hắn kể chuyện xưa cho cô, muốn nói chuyện phiếm chơi đùa với hắn, sau đó cả buổi không ngủ được, càng chơi càng hưng phấn.

Hắn không thích kể chuyện xưa, cũng không quá thích nói chuyện phiếm, hắn càng thích kiểm tra đề đọc sách, cho nên mỗi lần đều là Diệp Vi ríu rít không ngừng nói với hắn, hắn có kinh nghiệm, thời điểm mỗi lần bị kéo không cho đi thì sẽ lấy quyển sách kêu Diệp Vi chờ ở bên cạnh, Diệp Vi nói đến mức bản thân mệt mỏi, lại tự mình dỗ ngủ bản thân.

Không nghĩ tới lần này lại không giống như những lần trước, cô nằm xuống không đến ba phút, không chỉ ngủ rất sâu mà còn ngáy ngủ.

Không có quấn lấy hắn chơi đùa nói chuyện, thậm chí ngay cả một lời dư cũng không có nói, trùm chăn liền ngủ.

Chung Thận: “……”

Trong nháy mắt hắn còn nghĩ rằng bản thân là thứ gì dùng xong bị ném đi……

Chung Thận xoa xoa trán, nhìn nhìn Diệp Vi ngủ say, đứng dậy đi ra ngoài.

……

Chung Thận trở lại công ty, sau khi xử lý xong công việc thì đi lên tầng cao nhất đứng một lát, đây là thói quen từ nhỏ của hắn, nhưng mà không có nhiều người biết lắm, Thẩm Oánh Oánh xem như là một người trong số đó.

Theo thói quen hắn nhìn nhìn bốn phía, không có nhìn thấy Thẩm Oánh Oánh, không chỉ như thế, hai ngày sau cũng không gặp lại cô ta, cô ta cũng không đến đây, thật giống như là cố ý trốn tránh hắn.

Chung Thận không nghĩ ra là vì sao, lấy di động ra muốn gọi điện thoại cho Thẩm Oánh Oánh hỏi vì sao, cuối cùng lại thôi.

Hắn cảm thấy chờ tâm tình Thẩm Oánh Oánh tốt lên, tự nhiên sẽ đến đây.

Thẳng đến buổi tối ngày thứ ba, thời điểm trời sắp tối, Chung Thận mới vừa làm vội xong công việc bưng ly cà phê đi lên tầng thượng, quả nhiên thấy Thẩm Oánh Oánh đang dựa vào rào chắn xuất thần nhìn không trung.

“Suy nghĩ gì vậy?”

Dường như Thẩm Oánh Oánh đã sớm dự đoán được là hắn, không có quay đầu lại, chỉ mơ hồ nói: “Không nghĩ gì hết.”

Chung Thận ừ một tiếng.

Mắt thấy sắc trời đã tối, ánh đèn rực rỡ đã sáng lên, đột nhiên Thẩm Oánh Oánh hỏi Chung Thận: “Tôi nói tôi không có tổn thương Diệp Vi, anh tin không?”

Chung Thận nhíu mày, “Thẩm Oánh Oánh, chuyện kia đã qua.”

Thẩm Oánh Oánh nhìn hắn, gật gật đầu: “Tôi biết rồi.”

“Cô biết cái gì?”

“Không có gì, tôi đi trước.”

Chung Thận nhìn Thẩm Oánh Oánh bước nhanh rời khỏi, hắn sửng sốt một lát, đầu óc chứa đầy công việc khó được có rảnh rỗi, suy nghĩ tình huống hiện tại một lát, nhưng mặc dù chỉ số thông minh của hắn cao, cũng thật sự không rõ chuyện của Thẩm Oánh Oánh là như thế nào.

Kết quả ngày hôm sau, Chung Thậnn nhận được tin tức Thẩm Oánh Oánh từ chức.

“Từ chức?” Chung Thận càng mờ mịt, “Vì sao lại từ chức? Là Chung thị không tốt sao? Hiện tại Thẩm Oánh Oánh đang ở đâu?”

Không hổ là máy móc chỉ để làm việc, trì độn đến mức làm cho Chu Hải cũng nhịn không được lần đầu tiên ném cho hắn ánh mắt khác thường, nhưng mà hắn ta lắc đầu nói hắn ta cũng không biết: “Thẩm Oánh Oánh nộp đơn xin từ chức ngay sau đó đã rời khỏi công ty.”

Chung Thận: “???”

……

Mỗi ngày Diệp Vi đều ăn ngon uống tốt, đem khuôn mặt nhỏ dưỡng đến hồng hào phát sáng, cũng không chủ động đi tìm Thẩm Oánh Oánh gây phiền toái, càng không đi quấn lấy Chung Thận, cho thời gian để nam nữ chủ tự do phát huy, phát triển một chút tuyến tình cảm thuộc về bọn họ thật tốt.

Nhưng mà cũng không quá mấy ngày, Diệp Vi nhận được một tin tức thần bí nói: “Diệp tiểu thư, cô biết vừa rồi tôi nghe được tin gì không? Thời điểm tôi đi tới văn phòng Chung tổng đưa cà phê, nghe được Chu Hải báo cáo tin tức Thẩm Oánh Oánh từ chức với Chung tổng, sau đó tôi chạy nhanh đi hỏi một chút, phát hiện Thẩm Oánh Oánh thật sự từ chức, nghe nói cô ta nộp đơn xin từ chức sau đó thu thập đồ vật liền đi rồi! Coi như cô ta thức tới, Diệp tiểu thư, việc này cô không cần lo lắng.”

Tin tức là do tiểu thư ký Dương Di Văn của Chung Thận gửi tới, cũng là tai mắt là Diệp Vi thua mua, vì thu mua Dương Di Văn, nguyên chủ không biết đưa cho cô ta bao nhiêu hàng hiệu với trang sức, cô biết về sự tồn tại của Thẩm Oánh Oánh, ít nhiều cũng do vị gián điệp nhỏ này.

Thời điểm Diệp Vi nghe thấy tin tức này rất kích động, cái này chứng minh cái gì? Chứng minh ngày cô kết thúc công việc sẽ không xa!

Đối với kết quả này Ngụy Phượng Quỳnh còn rất vừa lòng: “Nên cho Thẩm Oánh Oánh một chút giáo huấn, sau này xem cô ta còn dám ngang ngược không. Vi Vi, con có thể yên tâm, một vai hề nhảy nhót mà thôi, không gây nổi sóng gió gì đâu.”

Diệp Vi nói: “Mẹ, Thẩm Oánh Oánh chỉ là từ chức, lại không phải đã chết, chúng ta vẫn nên nghiêm túc ứng phó, không thể thiếu cảnh giác.”

Ngụy Phượng Quỳnh: “……”

Cũng không phải là Diệp Vi nói lời đe dọa, ở nguyên cốt truyện, lần này Thẩm Oánh Oánh thật sự gây sóng gió lớn!

Tuy rằng lần này Chung Thận cảm thấy không thể hiểu được vì sao Thẩm Oánh Oánh từ chức, tuy nhiên bởi vì Thẩm Oánh Oánh rời khỏi với từ bó, thân làm Chung Thận thân là một máy móc cuồng làm việc phát hiện bản thân để ý Thẩm Oánh Oánh. Hắn sẽ phát hiện thật ra bản thân một chút cũng không muốn Thẩm Oánh Oánh rời đi, tuy rằng hắn không biết loại này cảm xúc là bởi vì sao.

Nhưng hắn sẽ không tự chủ được đi lên sân thượng, sau đó nhớ tới thời gian tốt đẹp khi ở chung với Thẩm Oánh Oánh; thời điểm hắn làm việc đột nhiên cũng sẽ nghĩ đến Thẩm Oánh Oánh; hoặc là khi hắn ở sân thượng, trong nháy mắt đem người khác nhìn lầm thành Thẩm Oánh Oánh, hắn cũng không ngăn được sự vui sướng trong lòng.

Cho nên, nữ chủ quyết định từ chức không phải cùng nam chủ vĩnh biệt, mà là vì chuẩn bị lần gặp gỡ tiếp theo.

Cốt truyện đại thần sẽ làm cho nam chủ luôn luôn nhớ tới nữ chủ, làm hắn trong lúc vô ý nhìn thấy nữ chủ làm công ở tiệm cà phê, sau này hắn sẽ thường xuyên cố ý vô tình đi ngang qua quán cà phê, chỉ vì muốn thấy một mặt khác của nữ chủ.

Sau đó hai người lại gặp nhau, cởi bỏ hiểu lầm, nối lại tình xưa.

Mà mấu chốt để cởi bỏ hiểu lầm này, đương nhiên chính là Diệp Vi.

……

Từ sau khi rời khỏi Chung thị, Thẩm Oánh Oánh liền bắt đầu đi khắp nơi nộp sơ yếu lý lịch, tìm công việc, nhưng mà cô ta không nói cho người trong nhà, mà là một bên tìm công việc, một bên kiêm chức ở quán cà phê gần nhà làm nhân viên phục vụ.

Cha mẹ đã mất đi công việc, mấy ngày nay vì công việc mới mà mặt mày cũng đều ủ rũ, cô ta đã liên lụy đến người nhà mất đi công việc, không muốn lại làm người nhà lo lắng cho cô ta.

Công việc bề bộn như thế, làm cô ta không có thời gian nghĩ nhiều như vậy, tuy rằng vẫn sẽ thỉnh thoảng nhớ tới Chung Thận, vẫn sẽ khổ sở, nhưng cô ta biết, như bây giờ mới là tốt nhất.

Hiện giờ cô ta chỉ muốn an an tĩnh tĩnh sinh hoạt.

Nhưng mà cô ta được an tĩnh không quá mấy ngày, đã xảy ra biến cố, hôm nay, cô ta vừa đến quán cà phê thay quần áo lao động, đã thấy Diệp Vi được mấy tiểu tỷ muội vây quanh đi đến.

Đã lâu không nhìn thấy Diệp Vi, vẫn ngăn nắp xinh đẹp như cũ, ăn mặc vĩnh viễn là hàng hiệu nước ngoài, túi xách trên tay cũng có thể bằng lương của người khác làm việc mấy năm mới được, trang phục trên người đẹp đẽ, cô vĩnh viễn là tồn tại chói mắt nhất.

Cô ta cực kỳ khiếp sợ, làm sao Diệp Vi sẽ đến nơi này? Cô ta cũng đã trốn xa như vậy, vậy mà còn có thể gặp được Diệp Vi!

Thời điểm Diệp Vi nhìn thấy cô ta dường như cũng rất ngoài ý muốn, che miệng tỏ vẻ kinh ngạc nói: “Thẩm Oánh Oánh, làm sao cô lại ở chỗ này? Không nghĩ tới sẽ gặp như vậy, cái này cũng coi như là chúng ta có duyên phận đi. Tới tới tới, tôi giới thiệu cho mọi người một chút, đây là người mà tôi đã nhắc qua với mọi người, Thẩm Oánh Oánh. Cô ấy chính là bạn bè của Chung Thận.”

Mặt Thẩm Oánh Oánh lập tức đỏ lên, cô ta trừng mắt nhìn Diệp Vi.

Hai tiểu tỷ muội kia lập tức bừng tỉnh: “A, thì ra là cô a.”

“Chào cô, chúng tôi là bạn bè tốt của Vi Vi, về sau còn xin chỉ bảo nhiều hơn.”

Tuy rằng chưa nói cái gì khó nghe, nhưng cái ánh mắt đánh giá từ trên xuống dưới kia làm cho người khác thật khó chịu.

Thẩm Oánh Oánh miễn cưỡng cười một cái, cư xử theo việc chung nói: “Xin hỏi ba vị uống gì?”

Diệp Vi nói: “Đây là lần đầu tiên chúng tôi tới đây, không bằng cô đề cử cho chúng tôi một chút những thứ đặc sắc trong tiệm của các cô đi? Tôi tin tưởng cô, dù sao tôi cũng tha thứ cho cô rất nhiều lần, hẳn là cô sẽ không hãm hại tôi, đúng không?”

Thẩm Oánh Oánh: “……”

Cô ta rốt cuộc không nhịn được, hỏi ngược lại: “Cô cảm thấy tôi yêu cầu cô tha thứ sao?”

Diệp Vi cười một tiếng, cũng hỏi lại: “Không cần sao?”

Thẩm Oánh Oánh cắn môi, không muốn cùng Diệp Vi nói thêm cái gì: “Tôi giúp các cô chọn ba ly latte cùng với ba phần bánh kem mousse, bánh kem có vị matcha, blueberry với chocolate, xin hỏi ba người yêu cầu vị gì?”

Diệp Vi cười nói: “Matcha đi, tôi thích đồ vật xanh mượt. Cảm ơn nhé. Đúng rồi, tôi cũng muốn có matcha latte.”

Hai tiểu tỷ muội còn muốn gọi cái khác, Diệp Vi giúp các cô nói: “Cũng chọn matcha đi, cùng nhau xanh tương đối đẹp. Đúng không?”

Nhóm tiểu tỷ muội: “……???”

Nhóm tiểu tỷ muội: Không, các cô không cảm thấy như thế, không muốn xanh.

Thẩm Oánh Oánh: “……!!!”

Thẩm Oánh Oánh biết Diệp Vi đang ám chỉ việc cô ta câu dẫn Chung Thận để cho cô đội nón xanh, tuy rằng cô ta thích Chung Thận, nhưng cô ta từ trước đến nay đều đối xử với hắn như bạn bè, chưa từng vượt qua quy củ, cô dựa vào cái gì mà nói cô ta như vậy?

Cô ta ép tức giận xuống đáy lòng, cầm thực đơn rời đi.

Diệp Vi chống cằm nhìn bóng dáng Thẩm Oánh Oánh, nhịn không được có chút bội phục Thẩm Oánh Oánh, không hổ là nữ chủ, khả năng chịu nhục vô cùng mạnh mẽ.

Không đúng, cũng có thể là năng lực làm việc của cô có vấn đề, dù sao thế giới trước đã cho cô giáo huấn khắc sâu cực kỳ, cô quá kiêu ngạo, quá tự phụ, quá tự mãn, hiện tại cô mới hiểu được cái gì gọi là khiêm tốn, cái gì gọi là cẩn thận, chưa đến thời điểm cuối cùng, thì không thể buông lỏng!

Trong chốc lát, Thẩm Oánh Oánh đã bưng cà phê đi ra, cô ta bỏ cà phê liền chuẩn bị rời đi: “Mời ba vị dùng.”

“Từ từ.” Diệp Vi đem người gọi lại, “Chúng ta hiếm khi gặp được nhau, không muốn tâm sự thêm với chúng tôi sao?”

Hai tiểu tỷ muội cũng cười khanh khách hỏi: “Thẩm tiểu thư, nhà cô là làm gì đó? Hiện giờ tới đây làm việc là để trải nghiệm cuộc sống sao?”

Thẩm Oánh Oánh đứng thẳng người, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: “Tôi chính là người Thẩm gia.”

“Thẩm gia? Là Thẩm gia thành Bắc sao? Nhưng tôi nhớ rõ Thẩm gia thành Bắc cũng chỉ có một vị tiểu thư, lúc này còn đang ở nhà trẻ đấy. Thẩm gia cô nói là ai?”

”Xin lỗi, cô có thể nói rõ ràng một chút không? Chúng tôi thật sự không đoán được.”

“Đúng rồi, vậy mà cô là bạn bè của Chung thiếu, hai người quen biết như thế nào nha? Chúng tôi quen biết Chung thiếu thật nhiều năm đấy, đừng nói đến làm bạn bè với Chung thiếu, từ nhỏ đến lớn, chúng tôi nói chuyện có thể đếm trên đầu ngón tay!”

“Đúng rồi, Thẩm tiểu thư, cô làm như thế nào được a? Vậy mà có thể làm bạn bè với Chung thiếu. Vi Vi còn thường xuyên oán trách với chúng tôi nói Chung thiếu không biết thương hoa tiếc ngọc, thường xuyên bận về công việc, không ở cùng cô ấy đó.”

Hai người phụ nữ mỗi người một câu, càng nói càng hưng phấn, chỉ quan tâm vì sao làm bạn bè được với Chung Thận, mà không quan tâm cô ta là người Thẩm gia nào.

Trong lúc nhất thời Thẩm Oánh Oánh bị hỏi đến nghẹn lời.

Cô ta với Chung Thận……

“Chuyện của tôi không có quan hệ với các cô đi?” Thẩm Oánh Oánh cứng nhắc nói, cô ta không muốn nhiều lời, xoay người muốn chạy.

Đột nhiên Diệp Vi lại đứng lên, “Tôi cho cô đi rồi sao?”

Bởi vì âm thanh của Diệp Vi không che dấu chút nào, không ít người trong tiệm đều nhìn lại đây, Thẩm Oánh Oánh không chỉ cảm thấy mất mặt, còn rất khổ sở, cô ta khó thở quay đầu lại: “Rốt cuộc cô muốn tôi phải thế nào? Cô đã làm hại cha mẹ tôi thất nghiệp, tôi cũng đã từ chức, tôi cũng trốn xa đến như vậy, cô không thể buông tha cho tôi, để tôi an tĩnh sinh hoạt được sao?”

Quần chúng vây xem không khỏi thấp giọng thảo luận.

“Oa, cô gái này thoạt nhìn rất xinh đẹp a, như thế nào lại quá đáng như thế, đã vậy còn khi dễ người ta!”

“Các cô xem túi xách trên bàn kia, Prada, trên tay cô ấy còn có Bách Đạt Lệ Phỉ Thúy, một thân trang phục cũng đến vài trăm vạn!”

“Phụ nữ nhà có tiền nhất định là không giống nhau a, nhưng cũng không thể lấy thế thế áp người như vậy chứ? Hiện tại chính là xã hội pháp trị!”

“Cô gái kia thoạt nhìn rất đáng thương a.”

Tự nhiên Diệp Vi cũng nghe được những lời bàn luận bên cạnh, nhưng một chút cô cũng không thèm để ý, chỉ là kinh ngạc nói: “Bạn bè của tôi chỉ là hỏi cô một chút là cô làm sao có thể trở thành bạn tốt với vị hôn phu của tôi, rốt cuộc các cô ấy cũng chưa thể nhiều lời hơn một câu với vị hôn phu của tôi đó, muốn lấy kinh nghiệm từ cô thôi mà, cô kích động như vậy làm gì?”

Mọi người ồ lên!

Vừa mới còn cảm thấy nhà giàu ỷ thế hiếp người, không nghĩ tới thế mà lại có ẩn tình khác.

“Vị hôn phu của bạch phú mỹ kia khẳng định là cao phú soái, người phụ nữ kia vậy mà làm bạn bè với vị hôn phu của người khác, vừa nhìn đã thấy tâm tư không đơn giản.”

“Nhất định là muốn quyến rũ vị hôn phu của người ta, không cẩn thận bị vị bạch phú mỹ phát hiện, cho nên mới đem người đuổi đi.”

“Nhưng bạch phú mỹ này cũng thật quá đáng, cô ta đối phó tiểu tam thì thôi, nhưng làm sao lại còn đối phó cha mẹ người ta?”

“……”

Chung quanh sôi nổi bản luận, làm sắc mặt Thẩm Oánh Oánh hết đỏ lại trắng, hết trắng lại đỏ.

Cô ta không biết nên phản bác như thế nào, bởi vì toàn bộ quá trình Diệp Vi cũng không nói cô ta là tiểu tam, chỉ là hỏi cô ta: Làm sao có thể làm bạn bè với Chung Thận? Làm cô ta không thể giải thích cho bản thân.

Cô ta lại quật cường hất cằm, nói: “Tôi không có gì để nói. Bất kể cô tin hay không, tôi với Chung Thận cũng chỉ là bạn bè.”

Diệp Vi cả kinh nói: “Tôi biết a, tôi lại chưa nói cô với Chung Thận có quan hệ khác, chẳng lẽ hai người có quan hệ gì mà tôi không biết sao?”

……

Chung Thận đã sớm biết Thẩm Oánh Oánh làm việc ở tiệm cà phê, lúc trước hắn đi ngang qua vài lần, ngẫu nhiên sẽ thấy cô ta.

Thật ta đến bây giờ hắn cũng không rõ, vì sao Thẩm Oánh Oánh không làm việc ở Chung thị, lại chạy tới đây làm phục vụ? Làm phục vụ, sẽ có tiền đồ tốt sao? Sẽ cho cô ta cơ hội phát triển tài năng sao?

Chung Thận có chút tức giận, bất kể vì sao, cũng không nên hoang phí thời gian của bản thân, hoang phí tài năng của mình.

Rốt cuộc hắn không nhịn được, quyết định đi tìm Thẩm Oánh Oánh.

Làm bạn bè, hắn có lập trường khuyên cô ta trở về để làm việc thật tốt.

Chỉ là hắn không nghĩ tới, sẽ gặp được Diệp Vi đang hung hăng vênh váo ở quán cà phê.

Lúc đó Diệp Vi khoanh tay trước ngực, vẻ mặt kiêu căng: “Tôi nhớ rõ tôi đã nói rồi, sa thải cha mẹ cô là trừng phạt do việc cô câu dẫn vị hôn phu của tôi, chẳng lẽ Diệp gia tôi còn muốn nuôi cha mẹ của cô để cho tôi tức giận sao? Loại chuyện lấy ơn báo oán này tôi không làm được. Đừng nói cho tôi những chuyện ma quỷ cô với Chung Thận là bạn bè linh tinh, cô cũng thật lợi hại, làm tiểu tam nói thành làm bạn bè, cô cho rằng tôi sẽ tin? A, mỗi ngày cô đều ở sau lưng tôi lén gặp vị hôn phu của tôi ở sân thượng, còn không muốn cho tôi đòi công đạo với cô có phải hay không?”

“Không sai, xác thật là hai lần trước tôi bôi nhọ tổn thương cô, nhưng vậy thì thế nào? Cô tổn thương tôi cũng không có chỉ hai lần này!”

Chung Thận: “……???”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.