Editor: bevitlangthang
Buổi sáng, Lý Toàn cảm giác được trứng trong lòng ngực giống như đang nhúc nhích, mơ màng một hồi thì bừng tỉnh. Cậu bò dậy thì thấy, trên vỏ trứng đã xuất hiện một vết nứt, một sức mạnh mỏng manh cố gắng từng chút từng chút đẩy vỏ trứng từ bên trong muốn chui ra ngoài.
Trong lòng Lý Toàn một trận kích động, vội vàng đẩy đẩy Hoài Tân tỉnh.
“Hoài Tân Hoài Tân, ngươi xem, bảo bảo muốn ra rồi!” Lý Toàn quỳ bên trứng, mắt không chớp nhìn bọn họ.
Hoài Tân ngáp một cái, cười nói: “Cũng nên ra rồi. Không biết là bé trai hay bé gái nhỉ?”
“Không biết a……” Trên mặt Lý Toàn phiếm hồng, giây tiếp theo bắt đầu lo lắng, “Nhưng mà bảo bảo không có nhiều sức, có thể không ra được mà bị nghẹt chết bên trong không?”
“Không sao, vốn dĩ con rắn nhỏ chính là vậy. Hơn nữa không phải còn có ta ở đây sao? Sẽ không để các bảo bảo xảy ra chuyện.” Hoài Tân nhìn kỹ, hắn liền biết đây vốn dĩ là sức mạnh bình thường của một con rắn nhỏ, liền an ủi Lý Toàn.
Như là đáp lại phụ thân, tốc độ các bảo bảo phá xác bỗng nhiên nhanh hơn lúc trước, không bao lâu liền bò ra ngoài. Ba con rắn nhỏ đều có vảy màu đen, giống phụ thân của mấy đứa như đúc.
“A! Ra rồi……” Lý Toàn kêu sợ hãi một tiếng, nhịn không được đưa tay tới trước mặt các bảo bảo, sau khi phá xác bọn nó chỉ cảm nhận được hơi thở của phụ thân, chậm rãi bò lên tay Lý Toàn, thế nhưng ngủ rồi.
“Đều là con trai.” Hoài Tân nhìn nhìn, nói.
Lý Toàn nhẹ nhàng thở ra, nếu là con gái thì…… Cậu còn không biết nuôi nấng nó như thế nào đâu, dù sao thì cậu cùng Hoài Tân đều không phải là con gái, không phải sao.
Hai con rắn khác cũng bò lên tay Hoài Tân ngủ, Hoài Tân nhướng chân mày, nói: “Nếu các bảo bảo là con trai, cũng nên đặt cho bọn nó một cái tên thôi.”
Hoài Tân kéo lấy tấm mền tới, đặt các bảo bảo lên.
“A! Ngươi cảm thấy nên đặt tên gì thì tốt……? Ngươi đọc sách nhiều, ngươi nghĩ thử xem?” Lý Toàn khẩn trương nhìn bọn nhỏ, trong lúc nhất thời có chút không thích ứng được.
Hoài Tân trầm ngâm trong chốc lát, nói: “Tên này gọi là Thiết Xuyên, tên này gọi là Cẩu Thặng, còn tên kia thì là Trụ*…” (Lần lượt là 铁栓, 狗剩, 柱…)
Lý Toàn không nhịn được nữa mà đá hắn một cái.
“Tại sao lại đá ta……” Hoài Tân ủy khuất nhìn cậu.
“Ngươi liệu mà lấy tên thật hay cho ta! Ta sẽ không lấy mấy cái tên ngươi vừa nói đâu……!” Lý Toàn thở phì phì nói.
“Tên này có chỗ nào không hay,” Hoài Tân cười rộ lên, “Rõ ràng mẹ nó còn có nhũ danh là Đại Tráng mà, là một cái tên đáng yêu, đương nhiên ta cũng phải đặt một cái tên đáng yêu giống mẹ tụi nó chứ.”
“Ta một chút cũng không tráng!” Lý Toàn phồng má, hung dữ nói.
“Chính là bởi vì không tráng mà còn gọi là Đại Tráng, nên mới đáng yêu đó.” Hoài Tân cười không ngậm được mồm.
“Ngươi…… Chán ghét, hừ.” Lý Toàn đỏ mặt.
“Được rồi đừng tức giận, ta là muốn cùng ngươi đặt tên cho bảo bảo.” Hoài Tân xoa đầu Lý Toàn, “Chờ ta dạy ngươi biết chữ rồi, chúng ta hãy đặt tên cho bảo bảo, được không? Bây giờ tạm gọi đại bảo nhị bảo tam bảo được không? Dù sao chúng cũng là đại bảo bảo, nhị bảo bảo cùng tam bảo bảo của chúng ta.”
Thì ra Hoài Tân muốn cùng mình đặt tên cho bảo bảo…… Lý Toàn có chút đỏ mắt, Hoài Tân vẫn là người đầu tiên để ý đến mình, tôn trọng ý kiến của mình.
“Được, sau này chúng ta hẳn đặt.” Lý Toàn trịnh trọng gật đầu.
“Nếu như vậy, bây giờ chúng ta nên thương lượng chuyện thành thân một chút!” Hoài Tân hướng cậu chớp chớp mắt.
“A…… Nhanh vậy sao?!” Lý Toàn bỗng nhiên ngượng ngùng.
“Bảo bảo cũng sinh rồi, ta còn ngại chậm đấy.” Hoài Tân nói.
“Vậy, vậy làm sao……?” Lý Toàn lắp bắp hỏi.
“Ta đã mời người may hôn phục, chờ hôn phục làm xong rồi, chúng ta liền tổ chức, thế nào? Một khắc ta cũng không muốn đợi, ta muốn cho mọi người biết ngươi chính là tức phụ nhi mà ta đã lạy thiên địa, để xem sau này còn đôi mắt dơ bẩn nào dám dòm ngó ngươi.” Hoài Tân bất mãn hừ một tiếng. Sau khi Lý Toàn biến thành nửa yêu, dung mạo cũng thay đổi một ít, một đám nhỏ tiểu tử thúi thậm chí lợi dụng lúc hắn không ở đó đá lông nheo với Lý Toàn… Tưởng hắn cái gì cũng không biết sao?!
“Ngươi…… Ngươi quyết định là được, ta……”
“Ngươi không mong chờ sao?”
Lý Toàn vội vàng lắc đầu: “Không không không……! Ta chỉ là…… Chỉ là có chút khẩn trương…… Trời ạ chuyện xấu hổ như vậy làm sao bây giờ……” Lý Toàn che mặt lại, cậu cảm thấy mặt mình nóng đến phát sốt. Trước kia cậu cực kỳ mong chờ mình có thể lấy được vợ, nhưng là không nghĩ tới ý niệm này bị chặt đứt ngay sau khi gặp Hoài Tân.
“Khẩn trương cái gì, ở đây không ai dám khinh thường ngươi, ngươi muốn thành thân thì thành thân, không ai dám chỉ chỉ trỏ trỏ ngươi đâu.” Hoài Tân thò qua ôn nhu hôn môi Lý Toàn. Hắn biết tâm bệnh của Lý Toàn ở đâu, nhưng hắn cũng muốn cho Lý Toàn biết, bây giờ không còn giống trước kia nữa.
Lý Toàn ngẩng đầu ngơ ngác nhìn hắn, bỗng nhiên nhào qua ôm cổ Hoài Tân: “Được! Chúng ta thành thân đi.” Bây giờ nghĩ lại, sau khi gặp được Hoài Tân, cậu đã dần dần không còn tự ti nữa. Nếu không phải nhờ Hoài Tân chăm sóc cậu, chắc bây giờ chính mình còn đang đắm chìm trong cảm giác thân thể khuyết tật tự ti.
Không…… Không thể nói là khuyết tật, cậu có thể cùng người mình yêu sinh bảo bảo, rõ ràng trời cao là đang ban ân huệ cho cậu mới đúng.