“Thu mua?”
“Tiếp nhận!”
Một viên đá dấy lên ngàn cơn sóng!
Giọng điệu Lý Nghiên Phi vô cùng cứng rắn, vừa nói được một nửa đã khiến tất cả mọi người sợ ngây người. Đặc biệt là các cổ đông và quản lý cấp cao của tập đoàn Tô Doãn ở cửa, bọn họ vội vàng chạy đến bệnh viện vì lo lắng rằng hai bố con Tô Thanh Thế và Tô Thành Đạt sẽ nhân cơ hội chiếm giữ tập đoàn Tô Doãn.
Giờ thì tốt hơn rồi, nửa đường lại mọc ra một kẻ cản đường, lại còn vừa mở miệng đã bị ngắt lời?
Như vậy thì làm sao bọn họ có thể nhẫn nhịn được chứ?
Tuy nhiên, sức uy hiếp của nhà họ Đoàn trong thành phố quá lớn, bọn họ dám giận nhưng không dám nói. “Đây có phải là cách nhà họ Đoàn loại bỏ tập đoàn Tô Doãn ra khỏi
Thành phố Hải Phòng không?”
Tô Chí Công thầm than một tiếng, chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, máu chảy ào ào trong người. Ông cụ mở cặp tài liệu ra nhìn một chút, một lúc sau mới ngẩng đầu nhìn Lý Nghiên Phi, sắc mặt tái xanh nói: “Một trăm bảy mươi sáu tỷ đồng?”
“Tập đoàn Tô Doãn định giá hơn ba trăm năm mươi tỷ đồng, bảy mươi hai phần trăm cổ phần có giá trị ít nhất hai trăm tám mươi hai tỷ đồng, các người
thu mua giá thấp là định ép mua ép bán hay sao?”
Nghe được cái giá này, Tô Thanh Thế và Tô Thành Đạt liếc nhìn nhau, nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt tràn đầy căm hận.
Phải biết, giữa trưa hôm nay Tô Chí Công đã tuyên bố rõ ràng, chuẩn bị chính thức nghỉ hưu từ chức và giao lại quyền điều hành tập đoàn Tô Doãn cho bố con bọn họ, tập đoàn Tô Doãn sẽ sớm trở thành thế giới của hai bố con bọn họ.
Lúc này, nhà họ Đoàn thu mua tập đoàn Tô Doãn, mà lại còn mua với giá bèo bọt. Không nghi ngờ gì nữa, đây chính là khoét thịt uống máu của bọn họ!
“Dĩ nhiên không phải.”
Lý Nghiên Phi lắc đầu cười một tiếng rồi nói: “Tài sản quá ba trăm năm mươi tỷ đồng, đây chẳng qua là do các người tự định giá mà thôi, hai trăm tám mươi hai tỷ đồng cũng chỉ là tâm lý mong muốn của ông. Trong mắt chúng tôi, những cổ phần trong tay giám đốc Tô chỉ có giá trị một trăm bảy mươi sáu tỷ đồng, không thể nhiều hơn nữa.”
“Nhà họ Đoàn luôn chú ý đến mong muốn của đôi bên, cả hai đều cùng có lợi khi làm ăn. Nếu ông không hài lòng về giá cả thì có thể lựa chọn từ
chối.”
Từ chối?
Khóe miệng Tô Chí Công khẽ co giật, trong lòng tự nhủ nhà họ Đoàn thật đáng sợ. Với tình thế bắt buộc, mình cũng rất muốn từ chối nhưng mình cũng không có gan dám làm vậy.
Do dự một chút, Tô Chí Công thử hỏi: “Nếu như tôi từ chối thì chuyện gì
sẽ xảy ra?”
“Cái này à…” %3D
Lý Nghiên Phi cười nói: “Tự gánh lấy hậu quả.”
Tô Chí Công tức giận đến mức đau cả răng, chôn chân ở thương trường
mấy chục năm, đây là lần đầu tiên ông cụ bị người khác ép vào đường cùng như vậy.
Từ lúc vào cửa đến giờ, trên mặt Lý Nghiên Phi luôn nở nụ cười thân thiện, nhìn vô cùng dịu dàng hào phóng nhưng những gì cô ấy nói ra từ miệng lại bá đạo nghiêm túc khiến cho Tô Chí Công hoàn toàn không có cơ hội bàn
bạc.
Hợp đồng thu mua đã được soạn thảo từ trước, hoàn toàn không có khả năng thay đổi, đồng ý ký tên hoặc từ chối rồi tự gánh lấy hậu quả!
“Con mẹ nó, các người…”
Tô Thành Đạt vẫn luôn im lặng không mở miệng nói gì thì bây giờ lại đột nhiên đứng lên căm tức nhìn Lý Nghiên Phi, chửi muốn thủng mặt người ta. Con mẹ nó, cảm giác bị người khác tè vào cổ thật là khó chịu quá mà!
Tô Chí Công có thể chịu được, Tô Thanh Thế có thể chịu được, lúc đầu Tô Thành Đạt cũng định chịu đựng nhưng anh ta tuổi trẻ đầy sức sống, thực sự nhịn không được nữa!
“Tôi từ chối!”
Gần như cùng lúc Tô Thành Đạt đứng lên thì giọng nói của một người đàn ông truyền vào từ cửa phòng bệnh, cắt ngang lời nói của anh ta.
Sau đó, người đàn ông bước vào phòng.
“Tập đoàn Tô Doãn không phải do một mình Tô Chí Công làm chủ, cho dù muốn mua cổ phần trong tay ông ấy thì cũng phải được hội đồng quản trị thông qua. Các người còn không thèm chào hỏi chúng tôi mà đã trực tiếp cầm hợp đồng thu mua đến bệnh viện, nhà họ Đoàn cũng quá bá đạo rồi nhỉ?”
Người đàn ông này cũng giống như Tô Thành Đạt, không thể nhịn được.
Ông ta là một trong những cổ đông của tập đoàn Tô Doãn, có tiếng nói rất lớn đối với sự phát triển sau này của tập đoàn Tô Doãn, mặc dù trong lòng cũng rất sợ nhà họ Đoàn nhưng đứng trước quyền lợi thì phải đấu tranh, nên đương nhiên sẽ đứng ra đấu tranh.
(Sói Vương Bất Bại)
“Đúng vậy, nhà họ Đoàn thật quá đáng!”
“Tự mình định giá, ép buộc thu mua, đây không phải là kinh doanh mà là
ăn cướp!”
“Không thể ký loại hợp đồng như vậy được!”
Có người đầu tiên làm liều, những cổ đông và quản lý cấp cao vốn đang câm như hến cũng bắt đầu nhao nhao làm loạn, bọn họ cùng nhau bước vào phòng bệnh, anh một câu tôi một câu, khí thế vô cùng hùng hổ.
Khi nhìn thấy điều này, ba người nhà họ Tô thầm thở phào nhẹ nhõm. Bọn họ không dám làm trái ý nhà họ Đoàn nhưng nếu có người đứng ra
bênh vực bọn họ thì đương nhiên bọn họ sẽ rất vui mừng khi thấy kết quả đó.
Sắc mặt Lý Nghiên Phi không chút thay đổi, cô ấy quay đầu nhìn đội trưởng an ninh bên cạnh.
Một giây sau, đội trưởng an ninh bắt đầu di chuyển.
“Bốp!”
Tốc độ của anh ta cực nhanh, đi vài bước đã đến trước mặt người đàn ông kia, không chút do dự túm đầu người đó. Anh ta nhấc chân lên một phát đá thẳng vào ngực người đàn ông, kèm theo một âm thanh chói tai là một tiếng kêu thảm thiết đau đớn, người đàn ông chưa kịp phản ứng thì cả người đã bay lộn ngược ra ngoài.
Té vào trong đám người, đập ngã năm sáu người.
“Chuyện này…”
Những cổ đông và quản lý cấp cao vừa lấy hết can đảm, dũng khí can đảm chen chân vào phòng bệnh đều gần như sợ hãi tại chỗ. Tiếng kêu gào đột ngột dừng lại, mở to hai mắt, nghẹn họng nhìn trân trối, vẻ mặt không dám tin, ùng ục ùng ục nuốt nước bọt, sau đó trở nên câm như hến.
Chết tiệt, một lời không hợp lập tức đánh người, thật sự là quá tàn nhẫn
rồi đó?
Sau khi người đàn ông bị đá một cước kia bay xuống đất, anh ta phun ra một ngụm máu đục, nghiêng đầu sang một bên, nhắm mắt lại rồi ngất đi. Tư
thế ngất xỉu vô cùng kỳ quái, chợt nhìn qua thì thực sự rất giống một con cua.
Người đầu tiên làm liều đã tr thành cua trong nháy mắt!
sức mạnh một cú đá của người đội trường bào an kia đã có thể thấy được chút ít!
“Lúc này mới ngoan sao.”
Nhìn xuống người đàn ông đang nằm bất động trên mặt đất, Lý Nghiên Phi nhếch môi cười nói: “Nếu có chuyện cần bàn thì tại sao lại phải lớn tiếng như vậy chứ? Tôi nói rồi, chúng ta làm ăn, chính là hai bên tự nguyện.”
“Bây giờ, còn ai không muốn nữa không?”
Nói xong thì ngâng đầu nhìn lên các cổ đông và quản lý cấp cao.