Sói Vương Bất Bại

Chương 24: Vận may và xui xẻo, anh đi mua xe



Nửa giờ sau.

“Thưa anh, đây là thẻ và hóa đơn của ngài. Hiện tại có giấy phép tạm thời, nếu anh có thời gian thì chiều mai qua tôi sẽ thay anh làm bằng chính thức và gửi tặng anh dầu nhớt và thẻ giảm giá ạ.”

Nữ nhân viên bán hàng đưa thẻ đen và hóa đơn cho Tiêu Nhất Thiên. Giọng nói run lên vì phấn khích.

Tốt quá rồi.

Cô ấy làm việc trong cửa hàng Bentley 4S gần ba tháng, đây là lần đầu tiên cô ấy gặp một khách hàng như Tiêu Nhất Thiên, ăn mặc xuềnh xoàng, thậm chí có chút tồi tàn nhưng lại vung tiền như nước.

Một chiếc Bentley Mulsanne hơn hai mươi tỷ mà không hỏi giá hay lái thử, mua trong nháy mắt và trả tiền bằng thẻ, Tiêu Nhất Thiên mua một chiếc xe hơi sang trọng mà không khác gì mua dưa muối.

“Cảm ơn.”

Tiêu Nhất Thiên nhận được thẻ đen và hóa đơn, hỏi: “Bây giờ tôi có thể

lái xe đi được chưa?”

“Được, tất nhiên là được.”

Tiêu Nhất Thiên xoay người lên xe và rời đi.

“Anh ta thực sự mua sao?”

“Người này thật, thật sự nhiều tiền như vậy sao?”

“Đẹp trai quá! Tiêu tiền cũng dứt khoát quá!”

Mãi cho đến khi Tiêu Nhất Thiên lái xe rời khỏi cửa hàng 4S, các nữ nhân

viên bán hàng ở phía đối diện mới hồi phục tinh thần.

Mắt to mắt nhỏ nhìn nhau mà tiếc đứt ruột gan.

Rõ ràng là họ đã nhìn thấy Tiêu Nhất Thiên vào cửa hàng trước. Nhưng lại ngoảnh mặt không tiến tới tiếp, ngược lại để cho một người mới còn đang trong thời gian thực tập hốt được món hời.

Đố kỵ, ghen ghét, không cam lòng.

Điều quan trọng nhất thời hạn thực tập ba tháng của người mới sắp hết, vốn dĩ ba ngày sau là có thể cuốn gói đi, bây giờ bán một chiếc Mulsanne Bentley cũng đủ để cô ấy trở thành nhân viên chính thức rồi.

“Đáng ghét!”

Một trong những nữ nhân viên bán hàng nhìn người mới đến với cái nhìn hằn học rồi hừ lạnh: “Cướp khách hàng lớn của chúng tôi, chuyện này nhất định không thể quên được.”

“Chị Mai, chị nói xem làm gì bây giờ? Bọn em đều nghe theo chị.”

Một nữ nhân viên bán hàng khác hỏi.

“Đúng vậy.”

“Tôi cũng nghe theo chị Mai.” . ||||| Truyện đề cử: Yêu Phải Tổng Tài Cuồng Chiếm Hữu |||||

Những nữ nhân viên bán hàng khác gật đầu đồng ý, dường như nữ nhân

viên bán hàng tên Mai kia là người dẫn đầu ở đây.

Chị Mai suy nghĩ một chút, lạnh lùng nói: “Còn có thể làm gì nữa? Đương nhiên là tìm cách để cô ta sai phạm rồi ông chủ sẽ sa thải cô ta thôi. Đến lúc đó, khách hàng trong tay cô ta tự nhiên sẽ rơi vào tay chúng ta thôi.”

%3D “Vâng ạ.”

“Đúng là chị Mai, động đầu ngón tay cũng có thể bóp chết cô ta, để cô ta

bị đuổi mà không lấy được tiền lương đi chị.”

“Hừm, ai bảo cô ta suốt ngày giả bộ thanh cao, khách muốn sờ mó cô ta một tí mà cũng không cho cơ.”

Em một lời, chị một lời, ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.

Nữ nhân viên bán hàng mới tưởng rằng gặp Tiêu Nhất Thiên là gặp được cứu tinh, giữ được công việc của mình, cô ấy rất cao hứng, nhưng không biết rằng Tiêu Nhất Thiên mang lại may mắn cho mình, nhưng cũng mang tai họa đến cho mình, khiến cô ấy trở thành cái gai trong mắt của những đồng nghiệp phía đối diện.

Tại thời điểm đó.

Tiêu Nhất Thiên đã lái xe trở lại Ruiding Mall.

“Tử Lam, người chồng của cậu đâu?”

Vừa quay lại cửa hàng quần áo đã nghe thấy tiếng càu nhàu của Tôn Thanh Thảo: “Vừa mới nãy còn cao giọng nói sẽ khiêng đồ giúp chúng ta mà, nhưng trong nháy mắt đã không thấy đâu nữa, đừng nói là bỏ chúng ta ở đây rồi đi về nhà rồi nhé?”

“Đồ khốn kiếp! Mau gọi điện cho anh ta đi. Chờ anh ta tới đây mình sẽ

chỉnh đốn anh ta.”

Tô Tử Lam cảm thấy hơi xấu hổ.

Cô cũng muốn gọi cho Tiêu Nhất Thiên, nhưng mấu chốt là cô hoàn toàn

không nhớ số điện thoại của Tiêu Nhất Thiên.

“Xin lỗi, anh về muộn.”

Tiêu Nhất Thiên nhễ nhại mồ hôi, mỉm cười đi tới, liếc nhìn xung quanh và phát hiện Tô Tử Lam và Tôn Thanh Thảo đã chọn hơn một nửa số quần áo trong cửa hàng, chỉ còn lại ba mươi hay bốn mươi cái rải rác trên giá treo. Bảy mươi hoặc tám mươi cái đã được chọn ra và đóng gói vào bao tải.

Có hai bao tải, ít nhất cũng hơn năm mươi ký.

“Người này làm sao vậy? Anh đi đâu vậy? Vẫn biết quay lại sao? Tôi và Tử Lam đợi anh ở đây mười phút rồi đấy, tưởng anh đã trốn mất rồi chứ.”

Tô Tử Lam không hề quở trách, nhưng Tôn Thanh Thảo lại dồn dập chất vấn Tiêu Nhất Thiên.

“Có quá nhiều quần áo nên anh đã mua một chiếc xe hơi.”

Tiêu Nhất Thiên thản nhiên nói: “Đi thôi. Anh đưa hai người về nhà ngay.”

Vừa nói, anh vừa cầm bao tải hất nhẹ lên, chiếc bao nặng hơn năm mươi ký như một món đồ chơi trên tay anh, dễ dàng được anh xách lên vai rồi sải

bước đi.

“Mua xe?”

Tô Tử Lam và Tôn Thanh Thảo nhìn nhau, trong mắt họ đều lộ ra vẻ kinh

ngạc xen lẫn nghi ngờ.

“Đợi một chút.”

Tô Tử Lam ngượng ngùng không dám hỏi, da mặt của Tôn Thanh Thảo cũng khá dày, cô ấy đuổi theo hỏi: “Anh nói, anh vừa đi ra ngoài mua xe?”

“Ừm.”

Tiêu Nhất Thiên vừa gật đầu vừa bước đi.

“Xe hiệu gì? Giá bao nhiêu? Từ lúc anh biến mất đến khi xuất hiện tối đa chỉ mất nửa giờ, mua xe chỉ có nửa giờ sao? Anh đang lừa sao? Chúng tôi có phải trẻ ba tuổi đâu?”

Tôn Thanh Thảo hiển nhiên không tin.

Tiêu Nhất Thiên không buồn giải thích, tăng tốc chạy thẳng ra khỏi Ruiding Mall, Tôn Thanh Thảo quay lại chỗ Tô Tử Lam và hừ lạnh: “Nhìn cái ông chồng của cậu đi, còn phù phiếm hơn cả phụ nữ, có ngày cũng chết vì sĩ diện thôi.”

“Thiếu Huy mua cho mình một mặt dây chuyền trị giá hơn năm trăm triệu, và anh ta đã mua cho cậu quần áo với giá hơn ba tỷ. Thiếu Huy có một chiếc ô tô, và anh ta cũng đã bí mật mua một chiếc ô tô.”

“Đề mình xem coi anh ta mua được loại xe bao nhiêu tiền.”

%3D “Coi có tốt bằng chiếc Mercedes-Benz của Thiếu Huy không.”

Tôn Thanh Thảo nghiến răng nghiến lợi.

Cuối cùng cũng tìm được một người bạn trai con nhà giàu như Trần Thiếu Huy, Tôn Thanh Thảo có cảm giác vượt trội nên đã gọi Tô Tử Lam cùng nhau

đi mua sắm, chính là muốn tỏ vẻ ta đây có người yêu giàu có.

Thế mà Tiêu Nhất Thiên lại chi rất nhiều tiền để cướp ánh đèn sân khấu

của Trần Thiếu Huy và ảnh hưởng nghiêm trọng đến sự vượt trội của Tôn Thanh Thảo.

Trong lòng Tôn Thanh Thảo vốn sẽ không thích.

Nhưng bây giờ, Trần Thiếu Huy đã vội vàng rời đi, chỉ còn lại một mình Tôn Thanh Thảo, Tiêu Nhất Thiên lại đi mua xe để phô trương sự giàu có của mình, làm sao Tôn Thanh Thảo có thể chịu được điều này?

Anh định thể hiện tình cảm trước mặt tôi à?

Cho tôi xin.

Tôi muốn khoe khoang người đàn ông của mình thì sao? Bây giờ người đàn ông của tôi không còn ở đây, các người lại cứ liên tục khoe khoang, suy nghĩ xem cảm nhận của tôi sẽ như thế nào?

“Anh ta đã ở tù năm năm, hôm nay mới ra tù, sao có thể có tiền được?”

Tô Tử Lam trấn an: “Cái thẻ đen đó chắc là tiền của anh ấy gởi vào trước khi vào tù. Vừa rồi anh ấy tiêu hơn ba tỷ, chắc chắn không còn nhiều, làm sao có thể mua được một chiếc Mercedes-Benz chứ?”

“Mình cũng nghĩ thế.”

Tôn Thanh Thảo gật đầu. Cảm giác ưu việt bị đè nén bấy lâu nay lại xông lên trong chốc lát, hất cằm lên, hừ lạnh nói: “Một người mới ra tù như anh ta sao có thể so bì với Thiếu Huy được?”

“Nếu anh ta thực sự đủ tiền mua một chiếc Mercedes-Benz, mình…” 11

“Để mình làm bảo mẫu cho anh ta cũng được.”

Đúng lúc này, Tiêu Nhất Thiên xách hai bao tải lớn đi thẳng đến chiếc Mulsanne Bentley đang đậu ở quảng trường đối diện.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.