10
Chỉ cần một ánh mắt của Chử Hoài Thâm, các tiểu tỷ tỷ yêu quý của tôi đã sợ tới mức hồn vía lên mây, kinh hoảng thất thố chạy trốn khỏi sương phòng.
Huynh ấy ngồi xuống bên cạnh tôi, ngón tay thon dài chậm rãi lột vỏ nho.
Huynh ấy cầm nho non tươi, cắn một cái.
Rồi nhíu mày: “Có hơi đắng.”
……
“Muội có một nghi ngờ hợp lý, huynh đang nội hàm muội à?”
Huynh ấy đè gáy tôi lại, đôi môi mỏng chậm rãi áp xuống: “Nếm thử là biết liền không phải sao?”
Dường như tôi lại phát bệnh.
Cả người bủn rủn vô lực.
“Huynh thơm quá à.” Tôi dùng sức ngửi ngửi mùi hương lạnh lẽo trong không khí.
Chử Hoài Thâm đè tay tôi lại, giọng nói khàn khàn: “Đừng sờ lung tung.”
[Vì sao lại dừng tay lại. ]
?
Huynh còn vờ vịt làm gì nữa?
Tôi trở tay, đưa tay nhéo vòng eo gầy gò của huynh ấy một cái.
Huynh ấy thở hổn hển.
“Biểu muội, xin tự trọng.”
Hôn cũng hôn rồi, huynh còn diễn tiểu bạch hoa trong trắng ở đây làm chi!
Lúc trở về, đã là nửa đêm.
Nghiêm quản gia vui mừng lau nước mắt ở cửa, “Ta biết mà, ta biết mà, đại nhân nhà chúng ta thật sự rất dũng mãnh!”
Ông ấy vừa đi vừa dặn dò phòng bếp: “Nhất định phải làm thêm chút canh để bồi bổ thân thể cho tiểu thư.”
A Chiêu đứng bên cạnh cổng, giống như một con cún lớn bị tổn thương, gió thảm mưa sầu mà ngóng nhìn tôi.
“Tiểu thư, nhiều ngày rồi không triệu kiến ta, là vì chán ghét A Chiêu sao?”
Chử Hoài Thâm ung dung nhìn tôi.
Đây chính là tử cục, vừa không thể đắc tội Chử Hoài Thâm, lại không muốn làm A Chiêu buồn lòng.
Tôi ợ một cái, tự mình sa ngã ngoắc ngoắc đầu ngón tay.
“Hai người các người, đều đến đây hết đi.”
11
Tôi ngất xỉu.
Nghiêm quản gia đ.i.ê.n rồi, trên dưới toàn viện đều truyền chuyện hoang đường của tôi và Chử Hoài Thâm.
Tôi thật sự là không ăn được thịt dê, ngược lại còn khiến người mình có mùi tanh.
Tôi ch.ế.t lặng.
Trên bàn ăn, từng muỗng từng muỗng nhét miếng mướp đắng vào miệng.
Chử Hoài Thâm ngăn cản tôi: “Không phải bình thường không thích ăn mướp đắng sao?”
Đúng vậy.
Tôi cười cười với huynh ấy: “Hiện tại thích ăn, nó còn ngọt ngào hơn cái mệnh này của muội.”
Tôi đã nghĩ ra tiêu đề cho câu chuyện của mình.
Nó được gọi là “Tôi ăn chay trong truyện pỏn cả đời.”
Có lẽ là oán niệm của tôi quá sâu, ngày hôm sau, một chiếc xe ngựa dừng ở cửa.
Ngày làm việc và ngày nghỉ của tôi (ý mấy anh zai từ t2-cn á), họ yểu điệu nhảy xuống xe ngựa, vẫy tay chào tôi.
“Tiểu thư, bọn ta nhớ người muốn chếc!”
Vẻ mặt tôi mừng rỡ đang muốn chạy như bay tới, bỗng nhiên có một cái tay vươn ra từ phía sau kéo tôi trở về.
Hương thơm lạnh quen thuộc tràn ngập cõi lòng.
Chử Hoài Thâm cười nhẹ nhàng nâng cằm tôi lên.
“Biểu muội vui vẻ chút nào chưa?”
Tôi lắp bắp chỉ vào các thiếu niên lang: “Là huynh để cho bọn họ tới đây?”
“Tất nhiên là ta rồi. ” Chử Hoài Thâm nheo mắt nhìn tôi, ý cười dịu dàng:
“Chỉ cần muội vui vẻ, cái gì cũng được.”
Thật đúng là một bệnh kiều rộng lượng.
Có một số người, mặc dù bị hắc hóa, nhưng trong lòng vẫn có sự lương thiện của thiên thần.
Tôi vô cùng xúc động: “Huynh không ghen sao?”
“Không, ta chỉ muốn muội được vui vẻ.”
Chử Hoài Thâm cong đầu ngón tay, dịu dàng xoa xoa hai má tôi.
[Hướng đi của lòng nàng, chính là hướng mũi kiếm của ta.]
[Cho nên, mọi người đều đến đông đủ, muốn g.i.ế.t người nào trước đây? ]
……
Tôi xin rút lại câu vừa rồi.
Lật lại cuốn tiểu thuyết này 800 lần cũng không tìm thấy một người bình thường.
Nhưng tôi cũng không bình thường, hì hì.
Tôi chuyển thẳng vào phòng Chử Hoài Thâm.
Chủ yếu là muốn huynh ấy trở tay không kịp.
Dù sao huynh ấy cũng không được, chiếm tiện nghi vẫn là tôi!
12
Tôi còn chưa xem được trò hề của Chử Hoài Thâm, nữ chính đã gây chuyện trước.
Nàng ta bị phu quân bắt quả tang ngoại tình, hai huynh đệ cãi nhau túi bụi.
Việc này truyền khắp khắp các đường phố.
Liên quan đến thể diện nhà cao cửa rộng, nếu gây ra mạng người thì không ổn.
Cho nên, sớm đã có người đến mời Chử Hoài Thâm đi hòa giải.
Chử Hoài Thâm mặc một bộ quần áo màu xanh da trời, đứng ở nơi đó, dáng vẻ như một chính nhân quân tử.
Trên mặt huynh ấy mang theo nụ cười: “Biểu muội muốn đi cùng không?”
[Nếu có thể được biểu muội âu yếm thì vui biết mấy.]
Được rồi, tôi cũng không bị thiệt thòi.
Tôi còn chưa thỏa mãn lau miệng, hào hứng bừng bừng lên thuyền với huynh ấy.
Hai huynh đệ nam chính còn tranh cãi không ngớt trên thuyền.
Chử Hoài Thâm lộ diện, nữ chính Tô Tình như thấy được cứu tinh, đỏ mắt nhào tới.
“Thừa tướng đại nhân, cầu ngài làm chủ thay ta, ta cũng là bị buộc bất đắc dĩ.”
“Ta cũng chỉ là một tấm bèo trôi, làm sao có thể để huynh đệ bọn họ vì ta mà trở mặt thành thù, cầu đại nhân khuyên ngăn bọn họ ạ!”
Đây… đúng là càng nói càng buồn cười á.
Bên kia huynh đệ Tưởng gia còn đang cãi cọ kịch liệt.
Thật ra cũng không có gì để tranh giành, qua không lâu nữa, nói không chừng bọn họ và nữ chính có thể tạo thành một nhà ba người hài hòa đâu.
Tôi hắng giọng, nữ chính lập tức nhận ra tôi.
“Đào nhi?”.
Chử Hoài Thâm ngăn tôi ở phía sau, nói với nữ chính: “Đây là biểu muội đã đính hôn từ nhỏ với ta.”
Tôi hóng dưa hóng đến rớt vào đầu mình, đột nhiên bị những lời này sặc.
Ai đính hôn với huynh chớ?
Tô Tình còn muốn mở miệng, lại bị Chử Hoài Thâm cắt đứt:
“Chuyện Tưởng phu nhân ủy thác, ta thương mà không giúp được gì.”
“Đừng thế, cần giúp thì phải giúp chứ.”
Tôi lắc lắc tay áo của Chử Hoài Thâm, tùy tiện chéo chân ngồi xuống.
“Vì sao phải cãi nhau ở chỗ này, không thể tâm bình khí hòa ngồi xuống rồi tát đối phương mấy cái sao? Nào, hai ca à mau bắt đầu đi!”
Huynh đệ Tưởng gia giật mình, mặt đỏ tai hồng chỉ về phía Tô Tình:
“Là ngươi! Ngươi cố ý khiêu khích tình cảm của huynh đệ bọn ta!”
“Tam đệ, ta đã sớm nói với đệ rồi, tiểu thê tử của đệ không phải là người tốt.”
Nữ chính vắt khăn tay, khóc đến lê hoa đái vũ: “Không, không phải ta…”.
Bên kia hai huynh đệ đỏ mắt vọt tới.
Chử Hoài Thâm nắm chặt cổ tay tôi: “Còn không đi?”
Đi đâu vậy?
Trong truyện pỏn, chỉ có một cách để nam nữ chính giải quyết mâu thuẫn
K1ch thích.
Ngon lắm, tôi thích xem.
Vẻ mặt Chử Hoài Thâm lạnh lùng, trực tiếp ôm tôi vào thuyền đối diện.
Không bao lâu, chiếc thuyền hoa của nữ chính…
Chậc chậc.
Nam chính quả thật, thực lực phi phàm.
Chử Hoài Thâm bẻ cằm tôi, giọng điệu không nghe ra chút phập phồng nào.
“Thích xem đến vậy à?”
Cũng không phải.
Chủ yếu là tôi học nhanh.
Như người ta thường nói: thực hành mới mang lại kiến thức chân chính.
Chử Hoài Thâm lấn người đè lên, thì thầm bên tai tôi:
“Vậy thử xem.”
Huynh ấy nắm chặt tay tôi, đáy mắt tích tụ d*c vọng thâm trầm.
Tôi đột nhiên phát hiện ra hình như huynh ấy… rất được?
Mà tôi cũng…rất mạnh nhó.