Khi biết bố nuôi gọi cô,Uyển Linh đứng dậy rời giường xuống phòng khách.
Xuống tới cô mới biết không chỉ có bố mẹ và chị hai mà còn có một người đàn ông lạ mặt,cô cúi đầu chào theo phép lịch sự.
Thấy cô đứng sững người một chỗ,bối nuôi liền lên tiếp :”Con gái,ngồi xuống đây ta giới thiệu với con người này”.
Cô bước lại ngồi gần ông:”Đây là anh Lục Nam Thần,trưởng nam nhà họ Lục”
“Giới thiệu với cháu,đây là con gái thứ của ta,Vương Uyển Linh ” – ông quay sang nói với anh.
Lục Nam Thần mỉm cười gật đầu chào cô,mãi về sau này nụ cười ấy vẫn là động lực,là niềm an ủi nhiều lần giúp Uyển Linh sau mỗi lần bị anh đối xử tàn nhẫn,lạnh lùng.
Có thể nói ông trời đã quá thiên vị cho anh từ gia thế đến ngoại hình đều rất tốt:thân hình cao lớn,bờ vai rộng,làn da màu đồng khỏe khoắn,khuôn mặt điển trai.
Trên người toát ra khí thế khiến người tiếp xúc phải e sợ nhưng vẫn muốn tới gần, đây hẳn là “mẫu người đàn ông vàng trong mắt phụ nữ” (Tác giả: Bên ngoài đẹp trai,bên trong nhiều tiền chị em nào mà chả mêeeeeee^~^).
Ngày hôm đó,bố mẹ nuôi đã giữ mãi anh mới chịu ở lại chơi và ăn tối cùng gia đình cô.
Trong bàn ăn hôm ấy,cô đã biết thêm rất nhiều điều về anh: Nam Thần rất ít nói, lạnh lùng và trầm lặng gần như anh chỉ nói chuyện khi cần đáp lại lời mọi người hỏi.
Dùng bữa xong,tất cả cùng nhau ra phòng khác ngồi nói chuyện,xem ti vi và ăn hoa quả;ngồi được một lúc anh cũng xin phép bố mẹ nuôi và tạm biệt 2 chị em cô ra về.
Từ lần gặp gỡ đó,Uyển Linh đem lòng cảm mến Nam Thần,anh cũng thường tới nhà trở hai chị em cô đi chơi vào cuối tuần,ban đầu cô thấy lạ,nhưng về sau hỏi mấy cô giúp việc thì biết được:hai gia tộc Lục – Vương có mối quan hệ thân thiết,từ trước đã vậy nên việc anh hay lui tới nhà cô chơi cũng là chuyện dễ hiểu.
Trong những lần đi chơi,Uyển Linh thấy anh rất quan tâm tới chị Linh Nhi,chị ấy muốn gì anh đều chiều theo ý chị;thi thoảng mỗi lúc nhìn thấy vậy cô đều cảm thấy lòng mình có j đó rất ghen tị với chị hai,cô không hiểu sao mình lại như vậy rồi nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ đó.
Cô cho rằng do hai anh chị lớn lên cùng nhau,họ thân thiết và quan tâm nhau như vậy là đương nhiên,nghĩ vậy Uyển Nhi cũng nhẹ lòng.
Ban đầu mỗi lần được đi chơi cùng anh cô rất e thẹn,nhưng theo thời gian Uyển Linh không còn thấy ngại nữa,mỗi lần đi chơi với anh và chị đều rất vui vẻ và thỏa mái.
Tuy đã lớn,nhưng ngay từ nhỏ Uyển Linh rất bám người;lớn lên vẫn vậy,cô thích làm cái đuôi của anh,lẽo đẽo đi theo anh cả ngày nếu có cơ hội.
Sẽ có những tuần anh bận việc của công ty không thể tới,Uyển Linh sẽ rất nhớ anh và thấy hụt hẫng.
Kể từ lúc ấy,tình yêu của cô thiếu nữ bắt đầu nở rộ với người đàn ông hơn mình tám tuổi.
Chỉ cần một ánh mắt,cái mỉm cười,hay sự quan tâm nhỏ thôi cũng khiến Uyển Linh vui mãi,vừa viết những kỉ niệm đẹp đó vào cuốn sổ vừa cười.
Cô luôn mơ mộng một ngày anh cùng cô nắm tay nhau đi xem phim,dạo phố như những cặp đôi yêu nhau ngoài kia.
Khoảng thời gian tươi đẹp không kéo dài được bao lâu.
Uyển Linh luôn mang trong đầu thắc mắc vì sao nhà họ Vương biết đến và muốn nhận nuôi cô ,hôm nay thắc mắc đó đang dần được lí giải!.