“Tiêu Nhiên mẫu thân.”
Hàn Vũ Thiên cúi người hành lễ với Tiêu Nhiên, hắn ra lệnh cho tên nô bộc kia tránh qua một bên.
“Hàn Vũ Thiên, đó là ai vậy?”
Hàn An có chút tò mò hỏi, Hàn Vũ Thiên thản nhiên nói:
“Người quen của ta.”
Hàn Vũ Thiên không quan tâm tới mấy người trong gia tộc mà kéo hai người họ Tiêu vào thư phòng.
“Vừa rồi làm gì ồn ào vậy?”
Hàn Tuyền từ trong phòng đi ra nhìn Hàn An hỏi, Hàn An cũng cung kính nói:
“Thiên đệ dẫn bằng hữu về chơi.”
Hàn Tuyền gật gật đầu nói:
“Chỉ là dẫn bằng hữu về chơi thôi, các ngươi tụ tập đông như vậy làm gì? Mau giải tán đi.”
Đám người Hàn gia nhìn nhau một chút rồi nhún vai, ai làm việc nấy như thường ngày.
“Đây là phòng của ngươi sao? Toàn sách là sách.”
Tiêu Hạo nhìn xung quanh có chút kinh ngạc, Hàn Vũ Thiên rót trà cho Tiêu Nhiên hỏi:
“Tại sao người và tên tiểu tử tới Hàn gia vậy?”
Tiêu Nhiên uống một ngụm trà nói:.— QUẢNG CÁO —
“Một năm nay con không tới nơi đó, Tiêu Hạo ủ rủ không thôi, lại còn thêm tin đồn truyền khắp thành kia, ta và Hạo nhi phải tới xem thử con ra sao.”
Hàn Vũ Thiên nhìn Tiêu Hạo một chút hơi híp mắt nói:
“Tiêu Hạo, ngươi đọc thử chữ này cho ta xem.”
Hàn Vũ Thiên dùng gậy trúc chỉ một thành trì ở bản đồ, Tiêu Hạo hất cằm cao ngạo nhìn chữ kia một lúc lâu thì nói:
“Là P…P…”
Hàn Vũ Thiên khóe môi giật giật một quyền nện Tiêu Hạo nằm trêи đất.
“Không biết chữ còn dám hất cằm cao ngạo.”
Hàn Vũ Thiên xoay người thi lễ với Tiêu Nhiên nói:
“Mẫu thân nếu không phiền thì hãy để ta dạy hắn viết chữ, đọc sách.”
Tiêu Nhiên đứng dậy ôm đầu tức giận nói:
“Không học, nhất định không học.”
Tiêu Nhiên cười gật đầu với Hàn Vũ Thiên, kể từ một khắc đó Hàn Vũ Thiên xoay đầu nhìn Tiêu Hạo, một đôi mắt có vẻ độc ác nhất thế gian.
“Không, không, ta… ta sẽ học mà.”
Tiêu Hạo hai mắt rưng rưng sợ hãi đến mức run rẩy.
Hàn Vũ Thiên thu lại ánh mắt nở ra một vệt ý cười tinh quái nói:— QUẢNG CÁO —
“Lười học sẽ bị đánh, quên bài cũng sẽ bị đánh, ngủ gật lại càng bị đánh, trốn học thì ta chém chết ngươi.”
Tiêu Hạo trợn mắt bất mãn nói:
“Không ngủ? Sao lại không được ngủ, ta đi ngang qua lớp học thấy mấy tên kia cũng ngủ mà.”
Hàn Vũ Thiên cười cầm gậy trúc nói:
“Ta chỉ có 2 điều muốn nói với ngươi, nên lắng tai nghe cho rõ.”
Tiêu Hạo cau mày một chút cũng yên lặng, Hàn Vũ Thiên gật gà gật gù nói:
“Điều thứ nhất rất đơn giản, trái ý ta liền sẽ bị ăn gậy, điều thứ hai thì là ăn gậy nhiều hơn điều một.”
Tiêu Hạo lần này muốn phun ra một ngụm máu vào mặt Hàn Vũ Thiên, hắn chỉ tay nói:
“Đừng có đặt ra mấy cái điều vô lý đó.”
Hàn Vũ Thiên thản nhiên nói:
“Mẫu thân của ngươi đã đồng ý rồi.”
Tiêu Hạo lắc lắc đầu nói:
“Mẫu thân chỉ nói đùa thôi.”
Hàn Vũ Thiên thở dài một hơi nắm gậy trúc dí theo Tiêu Hạo.
“Thật không biết tốt xấu, đại gia đã muốn dạy ngươi, vậy mà ngươi lại không chịu.”— QUẢNG CÁO —
“Không, ngươi đặt điều vô lý ai mà dám học chứ.”
Hàn Vũ Thiên rượt theo Tiêu Hạo từ thư phòng ra sân, sau đó là phòng bếp và phòng của các tộc nhân, cuối thì vào đại điện.
“Tiểu tử thối, đại gia đây sẽ đánh bầm đít ngươi ra.”
Hàn Vũ Thiên thở dốc dùng gậy trúc chỉ về phía Tiêu Hạo nói, Tiêu Hạo cũng là mồ hôi đầm đìa nói:
“Ngươi đừng có ức hϊế͙p͙ người khác quá đáng.”
Tiêu Hạo định trèo qua cửa sổ thì Hàn Vũ Thiên dùng pháp lực đạp tới đè hắn dưới đất.
“Xem thử đít của ngươi cứng như đá hay gậy trúc của ta lợi hại.”
Hàn Vũ Thiên vung gậy trúc liên tục đánh xuống, Tiêu Hạo đau đớn vùng vẫy, từng tiếng khóc thê thảm truyền tới.
Hàn Tuyên bước vào nói:
“Hàn Vũ Thiên, con định làm gì vậy?”
Hàn Vũ Thiên tiếp tục đánh Tiêu Hạo cười nói:
“Tiểu tử này trái ý của ta, hôm nay ta phải cho hắn nằm sấp nửa tháng a.”
Mấy người khác thì ở ngoài cửa sổ nhìn vào, vừa thấy thương cho Tiêu Hạo mà cũng thấy buồn cười.