Để Ánh Mặt Trời Sưởi Ấm Anh

Chương 4: Mưu lược tình yêu



Edit: Peiria

Phác Nghê Tinh nói xong, đứng dậy bước đến một căn phòng khác.

Người biết chuyện tặng cho Phác Nghê Tinh một nụ cười xấu xa, âm thầm xoa tay, ngoại trừ muốn đi theo nghe lén vẫn là muốn đi theo nghe lén?!

La Hiểu Du xông lên ôm lấy Dương Quang, “Số đào hoa đến rồi!” Dứt lời, đẩy thiếu nữ về phía Phác Nghê Tinh.

“Cạch” Phác Nghê Tinh đóng cửa phòng, xoay người nhìn về phía thiếu nữ. Anh quan sát Dương Quang trên dưới một lần, ánh mắt phát sáng.

“Dương Quang.” Phác Nghê Tinh chậm rãi đến gần thiếu nữ.

Dương Quang muốn chạy trốn bởi vì cô cảm thấy có chỗ là lạ, tuy nhiên chân của cô giống như bị keo dán giữ chặt, trơ mắt nhìn chàng trai từ từ áp sát cô, cho đến khi đối phương cúi người, để mũi hai người kề nhau.

Hôn cô! Trong đầu có một âm thanh không ngừng gào thét.

Phác Nghê Tinh khẽ cười, mũi thở ra hơi nóng nhẹ nhàng mà phả lên mặt thiếu nữ. Chỉ là da thịt kề nhau như vậy đã khiến cả người Dương Quang cứng ngắc, không tài nào nhúc nhích được.

Thiếu nữ chầm chậm ngẩng đầu, nhìn Phác Nghê Tinh anh tuấn, tự tin, nét mặt phấn khởi.

Khóe miệng Dương Quang căng ra, tay đánh “bốp” thẳng mặt chàng trai, làm cho đầu anh tránh ra xa một mét.

Ừm, quả nhiên không khí tươi mát hơn rồi!

Đây thật sự chỉ là phỏng vấn đơn thuần thôi sao? Hay vẫn là có công tâm kế nào đó?

Ặc, kết quả hơi xấu hổ…

Trên khuôn mặt trắng trẻo của Phác Nghê Tinh hiện ra một vết đỏ.

Anh anh anh… Chỉ muốn hôn vợ thôi mà, dễ dàng lắm sao? Phác Nghê Tinh bắt đầu hoài nghi nhân sinh →_→

Dương Quang nhìn Phác Nghê Tinh, lạnh lùng liếc mắt một mắt rồi đi về phía cửa, Phác Nghê Tinh kéo cánh tay của cô, bị thiếu nữ hất ra cũng là chuyện nằm trong dự đoán.

Giọng nói Phác Nghê Tinh mềm xuống: “Vừa rồi là tôi không đúng, xin lỗi em.”

Trái tim Dương Quang vẫn đập thình thịch, cô không hiểu như vậy nghĩa là gì, chẳng lẽ là mình có cảm tình với anh? Nếu không thì tại sao nội tâm rung động thật lâu vẫn không thể bình ổn?

“Còn gì muốn nói nữa không?” Dương Quang cố gắng trấn định, không thể loạn, không thể loạn. Cô nhìn mặt Phác Nghê Tinh giống như bị lửa thiêu, chẳng lẽ là mình dùng quá sức? Nhưng cô rõ ràng chỉ đẩy mặt anh ra, tại sao ngay cả cổ cũng đỏ rồi!

Dương Quang có chút hối hận vì hành vi vừa nãy, lại thẹn quá thành giận. Ai bảo anh ta ngăn mình hô hấp, hừ, đáng đời! Dương Quang căm giận nghĩ.

“Anh ta là ai? Người đàn ông đứng ngoài cổng trường ngày đó?” Nhắc tới đây Phác Nghê Tinh vừa phẫn nộ vừa uất ức, giống y ông chồng bắt gặp vợ mình hồng hạnh vượt tường.

Đảo mắt một cái, Dương Quang liền hiểu người Phác Nghê Tinh đang hỏi là Bạch Doãn.

Nhưng…

“Không liên quan đến anh.” Bạn học Dương Quang xinh xắn kiêu ngạo đã login.

“Có liên quan! Em trả lời trước đi.” Người nào đó nóng nảy.

“Hình như câu này không liên quan đến phỏng vấn thì phải.” Dương Quang tỏ vẻ không muốn ở lại, “Không còn gì thì tôi đi.”

Tôi đi, thế nào?!

Vừa mới di chuyển, tay Dương Quang đã lực phía sau lôi kéo, xoay một vòng đụng vào ngực Phác Nghê Tinh, một bàn tay cô thay vì nói ngăn Phác Nghê Tinh tránh cho cơ thể hai người tiếp xúc, không bằng nói là đang sờ ngực anh.

Cơ ngực này tập luyện không tệ. Khụ khụ!

Cánh tay còn lại bị Phác Nghê Tinh đè phía sau. Tim cô đập loạn xạ. Nhìn Phác Nghê Tinh, lại nhìn kỹ vào đáy mắt sâu hút của anh, thâm thúy mà cố chấp.

Phác Nghê Tinh hết sức ân hận vì hành vi của chính mình, hai mươi mấy năm chưa bao giờ kích động như thế. Anh khẩn trương muốn biết quan hệ giữa cô và người đàn ông xa lạ kia, vốn có thể dùng phương thức khác thăm dò, nhưng người đàn ông này không phải người trong trường, ảnh chụp trên mạng và biển số xe cũng rất mơ hồ khiến anh không thể nào xuống tay.

Mùa xuân vốn không cần phải chiêu sinh, nhưng để moi được tin tức từ miệng cô, anh mới bố trí buổi phỏng vấn hôm nay, hơn nữa còn nhờ bạn cùng phòng A Thành ra tay, liên hợp với bạn cùng phòng của Dương Quang là La Hiểu Du, giúp kế hoạch được thuận lợi tiến hành.

La Hiểu Du cảm thấy có thể giúp Dương Quang thúc đẩy một chuyện tốt cũng không tồi, huống hồ còn có kẻ đẹp trai cơ bắp A Thành, đương nhiên là vui vẻ tình nguyện.

Hừ hừ, thực ra chính là nhìn trúng A Thành, còn tìm nhiều cớ như vậy! ~ (;¬_¬)

“Dương Quang, anh thích em.”

Phác Nghê Tinh ngẩn ngơ nhìn vành tai trắng nõn của Dương Quang dần dần nhiễm màu đỏ hồng, chân tay cũng không biết nên để đâu nữa rồi.

Khi còn đang sững sờ, anh dễ dàng bị thiếu nữ dễ dàng đẩy ra, sau đó nhìn Hứa Dương Quang rời đi không quay đầu lại.

Anh cúi đầu xuống, nội tâm ung dung bình tĩnh, tựa như hồ nước yên ả, tựa như bươm buớm vẫy cánh, tựa như lá rụng êm đềm. Ánh mặt trời ngoài cửa sổ rơi vào lưng anh, rực rỡ chói mắt.

Dương Quang mở cửa, ngơ ngác nhìn quần chúng ăn dưa dán ở cửa nghe lén…

“À… Mặt trời hôm nay thật đẹp, ha ha…” A Thành xấu hổ nhìn chằm chằm trần nhà.

“Phải! Phải!” Quần chúng ăn dưa cuồng gật đầu phụ họa.

– – – – – Chẳng lẽ đây là động tâm? – – – – –

“Tiểu Dương Quang, cậu làm sao vậy? Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì? Cậu nói mình nghe để mình tìm anh ta tính sổ.” Dương Quang quay về phòng ngủ, mặc cho La Hiểu Du cưỡng bức lợi dụ các kiểu cũng không chịu mở miệng, cô ôm chăn, trên mặt đỏ bừng.

Tuy La Hiểu Du cô háo sắc nhưng bạn bè cũng rất quan trọng. Nhìn Dương Quang đắm chìm tại trong thế giới riêng của mình, cô thật sự phát điên.

Anh nói cái gì? Anh thích mình…

Đây không phải lần đầu Dương Quang bị thổ lộ, từ nhà trẻ đến giờ bị tỏ tình không ít, chính cô cũng luyện thành thói quen. Chỉ là hiện tại cô ngày càng không hiểu nổi bản thân. Tại sao lại để ý như vậy?

Chẳng lẽ mình cũng thích anh? Dương Quang đột nhiên ngây người. Lập tức trùm chăn, nội tâm dậy sóng.

Hóa ra, đây là cảm giác thích…

Khụ khụ, sự thật chính là mỗ nhan cẩu(*) coi trọng khuôn mặt người ta rồi.

(*) Từ lóng chỉ người thích cái trai/gái đẹp.

Tít tít…

“Dương Quang, di động của cậu reo này.” Hiểu Du rút di động đang sạc đưa cho Dương Quang.

“Alo, tôi là Hứa Dương Quang.” Thiếu nữ đang đi vào cõi thần tiên khôi phục tinh thần, nhìn tên hiển thị trên màn hình, tuy không biết số ai nhưng vẫn trực tiếp nghe.

“Dương Quang, em đến bên cạnh cửa sổ đi.” Nghe được giọng nói quen thuộc, mặt Dương Quang đỏ ửng, nội tâm mới bình ổn lại bắt đầu xao động.

Cô theo lời anh đi đến bên cửa sổ. Ơ, người dưới lầu đang ôm đàn đàn guitar ca hát không phải Phác Nghê Tinh ư.

Chết tiệt, không phải là ca hát thổ lộ gì gì đó chứ?! Thật dung tục, nhưng sao tim đập nhanh như vậy! Trong lòng Dương Quang bắt đầu chiến đấu kịch liệt.

Đã quên bắt đầu như thế nào

E rằng chính là đối với em

Có một loại cảm giác

Đột nhiên phát hiện chính mình

Đã yêu em thật sâu

Thật sự rất đơn giản

Yêu đến trời đất u ám tối đen cũng không sao cả

Là đúng hay sai chẳng cách nào lựa chọn Woo~

Không có hối hận vì tình yêu này luôn luôn tỏa sáng

Người điên cuồng đó chính anh Woo~

I love you 

Không thể không yêu em baby

Hãy nói em cũng yêu anh Woo…

(Yêu rất đơn giản – Đào Triết)

Anh đứng dưới lầu nhìn cô, cô ở trên lầu nhìn anh, cô và anh trở thành phong cảnh duy nhất trong mắt người kia, gió nhẹ nhàng gợi lên lòng của cô. Điều cô tán thưởng không phải là phương thức bày tỏ tình yêu vụng về này, nhìn sâu vào ánh mắt anh, cô thấy được hình bóng của chính mình. Mà trong mắt cô bóng dáng anh đã in sâu tự lúc nào không biết.

Bên cạnh truyền đến tiếng thét chói tai của các nữ sinh.

“Là Phác Nghê Tinh, ôi chao, anh ấy đang thổ lộ ư?”

“Là ai may mắn vậy, thật hạnh phúc, thật hâm mộ!”

“Hứa Dương Quang, em xuống đây, ai muốn nói chuyện yêu đương với em.” Phác Nghê Tinh mỉm cười ấp áp, ánh mắt ngóng trông Dương Quang.

“Wow… Hóa ra anh ấy đang thổ lộ với nữ thần Dương Quang học chuyên ngành tài chính!”

“A, mặc dù không phục nhưng hai người đó thật xứng đôi!”

“Có cần khoa trương như thế không, lại dám tới kí túc xá nữ thổ lộ.”

“Ít ra không phải ai cũng đẹp trai như vậy!”

Vì chuyện này mà kí túc xá nữ bùng nổ rồi!!

– – – – – Âm mưu thổ lộ đã lâu – – – – –

“Dương Quang, là người đầu tiên chiếm lấy trái tim anh, em có cảm thấy mình rất lợi hại không?”

Dương Quang nhìn người nào đó đang tự kỉ, tính toán cách xa anh một chút.

“Ơ, đừng đi, đi với anh đến chỗ này.” Phác Nghê Tinh hiếm khi lộ ra vẻ xấu hổ.

Dương Quang ngạc nhiên, liếc anh một cái: “Đi đâu?”

Phác Nghê Tinh cười thần bí, chỉ kéo Dương Quang đi theo.

Cuối cùng, bọn họ dừng bước dừng bước trước cửa một phòng tranh.

Bên trong có rất nhiều bức tranh cuộn tròn, bản vẽ, thuốc màu đủ loại cùng với các loại cọ vẽ lớn nhỏ, Dương Quang đi chung quanh phòng, trong đó một cái bản vẽ hấp dẫn ánh mắt cô.

Một thiếu nữ dung mạo xinh đẹp, mái tóc dài, hai mắt chuyên chú nhìn đường dưới chân. Mà của vẻ mặt cô, giống như buồn rầu đang suy nghĩ vấn đề nào đó, khiến người ta không nhịn được muốn vuốt đôi mày nhíu chặt lại kia.

Trên người mặc váy liền màu trắng làm nổi bật mái tóc đen như mực. Đó không phải là lần đầu tiên cô gặp Phác Nghê Tinh sao?!

Khi ấy tiết trời đã ấm dần, La Hiểu Du ra ngoài từ sớm, cho nên Hứa Dương Quang đành một mình đi học, ai ngờ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

“Anh thích mùa xuân.” Phác Nghê Tinh nhìn bức hoạ cuộn tròn, ý cười trên mặt dịu dàng, đó là mùa bọn họ gặp nhau.

“Anh vẽ trộm em.” Mặt Dương Quang đỏ lựng, khóe miệng khẽ cong lên.

“Đấy gọi là nhất kiến chung tình!” Người nào đó không buông tha cơ hội trải lòng.

“Không phải ngày đó anh đang đá bóng sao? Bức tranh này…?”

“Ngày đó anh đang đá bóng trên sân, vừa nhìn thấy từ rất xa thì bóng dáng của em đã khắc ở nơi đây.” Phác Nghê Tinh đặt tay trước lồng ngực rắn chắc, chăm chú nhìn Dương Quang.

“Mặt như trái xoan, mắt hạnh tròn xoe, môi không điểm mà hồng, mày không kẻ mà đậm. Nhìn một lần là không thể nào quên. Dương Quang, em chính là nàng thơ của anh!” Phác Nghê Tinh thâm tình thổ lộ với Dương Quang.

Dương Quang bỗng nhiên run sợ.

Đáng chết! Lại bị anh trêu ghẹo rồi!

Dương Quang cúi đầu dụi mắt, Phác Nghê Tinh hỏi, “Quá cảm động?”

Thiếu nữ nâng ánh mắt ửng hồng nhìn anh, đáp: “Mới không phải! Chỉ là mắt em bị hạt cát bay vào thôi.”

“Thật sao?” Phác Nghê Tinh cười cười, vợ nhà mình đúng là ngạo kiều (ngoài lạnh trong nóng).

“Vậy nhất định là em bị thiên tài như anh thuyết phục rồi!” Phác Nghê Tinh vén lọn tóc rủ xuống trán, nói một câu ngu ngốc.

Quả nhiên, đối với anh cảm động gì đó đều là lãng phí!

“Có thể là do tuyến lệ mẫn cảm với anh.” Dương Quang nghiến răng nghiến lợi.

Phác Nghê Tinh cười ha ha, cảm thấy bản thân lúc này ngốc hết thuốc chữa, phá hủy hết hình tượng.

Tranh này gió không đúng! Mình không phải cao thủ yêu đương sao? Tại sao giờ phút này chỉ số thông minh lại xuống cấp như vậy?! Vừa ảo não vừa cảm thấy ngọt ngào.

Ngày đó tại sân bóng thoáng nhìn, thật lâu sau Phác Nghê Tinh cũng không thể quên, vốn định trực tiếp đi qua, song cảm thấy như vậy quá mức đường đột, không muốn phá hoại khoảnh khắc yên lặng tuyệt đẹp đó.

Chân bất động như bị đổ chì, có một loại vui sướng mang tên xa xa nhìn đã cảm thấy mỹ mãn… Cái rắm!

Đối với người thuộc phái hành động như Phác Nghê Tinh, thứ tình cảm thầm mến ôm ấp mơ mộng sao có thể xuất hiện trên người anh? Chỉ nghĩ làm thế nào để tiếp cận không dấu vết với tốc độ nhanh nhất! Vì vậy đã nghĩ ra một cách tổn thương người khác.

Phác Nghê Tinh ân hận, len lén nhìn cẳng chân nhỏ nhắn của Dương Quang.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.