Edit: Nhược Lan
Long tộc từ thời thượng cổ đã có một tộc quy cực kì đặc biệt:
Trong suốt thời kì ấu thơ của thiếu tộc trưởng, trong tộc nhiều thế hệ cung phụng, từ long cốt thuỷ tổ hóa thành tộc bia, sẽ vào một thời khắc không cố định nào đấy thả ra một luồng kim quang, từ trong tất cả các trứng rồng sơ sinh, sẽ chọn ra một quả trứng, để làm bạn kèm hoặc bạn lữ với thiếu tộc trưởng.
Nếu sau khi ấp ra là giống đực, thì gọi nhau là huynh đệ, là bạn kèm; nếu là giống cái thì thời niên thiếu sẽ gọi nhau là huynh muội, sau khi thành niên kết làm vợ chồng, gọi là bạn lữ.
Nhưng quả trứng này của Thanh Vinh hơi có chút đặc biệt, đã chín trăm ngàn năm trôi qua vẫn khônghề có chút động tĩnh nào.Thanh Vinh Thần Quân chỉ có ở những lúc tu luyện mới có thể buông quả trứng ra, đặt vào trên chiếc gối nhỏ trong ổ. Nhưng như thế vẫn cảm thấy không an toàn, vì thế, trong lúc tu luyện cho dù là rơi vào cảnh giới hỗn độn quy nguyên, cũng sẽ lưu một phần thần thức bên ngoài trứng để phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn.
Lúc quả trứng lay động lần đầu tiên, Thanh Vinh liền cảm nhận được. Biên độ lay động tuy nhỏ, lại làm hắn giống như trúng nhiếp hồn chú từ thân đến tâm đều không thể động đậy, kinh hỉ thật lớn nổ tung làm đầu óc trống rỗng.
Nhưng chỉ trong thoáng chốc ngây người ra như thế thì quả trứng đã ngả nghiêng lăn ra khỏi giường, và rơi thẳng xuống mặt đất. Sau đó, phốc một tiếng, vỡ nát.
một chú rắn màu xanh thẳm bị văng da.
một hồi lâu sau, Thanh Vinh Thần Quân luôn tự xưng là có phản ứng nhanh nhạy nhất giới tu chân này mới rốt cuộc ý thức được đã xảy ra chuyện gì.
hắn ngồi xổm xuống, bàn tay run rẩy hướng về bé rắn lục vẫn không nhúc nhích trên mặt đất. Ngay vừa lúc chạm đến trong nháy mắt, chỉ cảm thấy chấn động trong lòng còn hơn cả khi hắn lịch kiếp, phải chịu 999 đạo thiên lôi giáng xuống năm xưa. Đem con rắn nhỏ nâng ở lòng bàn tay, nhìn thân thể nhỏ xíu xinh xắn kia, Thanh Vinh lại ngẩn ngơ.
Cuối cùng, vẫn là bé rắn lục có động tác trước.
Lúc Đường Du tỉnh lại lần đầu tiên, phát hiện mình bị nhốt ở một nơi tối tăm lạnh lẽo. Nàng giống như bị nhốt trong thang máy bị phong bế hoàn toàn với thế giới bên ngoài nên sợ tới mức vùng vẫy, lập tức va vào vách tường thật mạnh, ai ngờ lại giống như bị nhốt trong quả cầu tròn và bị lăn đi, sau đó là cảm giác cực kì mất thăng bằng, cuối cùng “Bang” một tiếng rơi thất điên bát đảo hôn mê bất tỉnh.
thật vất vả tỉnh lại một lần nữa nàng tiếp tục trợn tròn mắt.
Đây là tình huống như thế nào? Núi ngũ hành, nhà ở của Tôn Ngộ không sao??
Nhưng xúc cảm thật tuyệt! Nàng lăn một vòng, cọ một cọ, còn muốn duỗi tay sờ sờ.
Duỗi tay sờ sờ…… Đợi đã …… Tay nàng đâu! Tay đâu!! Tay đâu!!!
Lớp vảy nhỏ mịn vuốt ve lòng bàn tay, ngưa ngứa, tê tê, dụ dỗ đến mức làm Thanh Vinh lấy lại tinh thần, hàng mày anh tuấn khẽ nhướng, đôi mắt hẹp dài thoải mái đến híp cả lại, nhìn chằm chằm bé rắn lục mà không hề chớp mắt, hy vọng nàng lại cựa quậy thêm chút nữa.
Bé rắn lục lại không biết vì cái gì cứng lại rồi.
Thanh Vinh lo lắng vừa rồi nàng té ngã đến hỏng rồi, lại không dám dùng tay trở mình nàng lại để kiểm tra xem, sợ chạm vào làm nàng bị thương, chỉ có thể dùng thần thức bao quanh thân thể nàng kiểm tra trong ngoài một phen, cũng may là không có việc gì. Thanh Vinh thở phào nhẹ nhõm, dùng một ngón trỏ khác chạm nhẹ vào bụng nàng, đây là tiểu muội muội của hắn.
Bé rắn lục cảm nhận được va chạm, lười biếng mà nâng lên nửa người trên, tầm mắt đối diện với hắn.
Kỳ thật Đường Du làm gì lười biếng, nàng hoàn toàn bị dọa sợ, không có tay, không có chân, chẳng lẽ là bị làm thành Nhân Trệ – Lợn người (*)? không đúng không đúng, đôi mắt của nàng vẫn còn, vậy chính là nhân côn??? Quả thực phát điên!!! Sau đó cảm giác được có cái gì chạm vào eo nàng, nàng mới cứng đờ mà ngồi dậy để xem.!!!
(một người bị hình phạt móc mắt, cắt lưỡi, cắt tai và tứ chi. Được Lữ Hậu ban hành để trả thù những sủng phi hay cung nữ của Sủng Phi thời xưa. Đọc thêm ở đây: )
(**) Khối thịt người (ý chỉ vẫn còn mắt mũi miệng, nhưng tay chân đều bị cắt sát, như một cây gậy người)
Tóc đen như mực, da tựa như ngọc,đôi mày cực sắc bén cực khí chất dài đến tóc mai, mắt phượng hẹp dài, đuôi mắt nhếch lên, mũi cao thẳng, phía dưới là đôi môi hơi ửng hồng nhàn nhạt, lại trơn bóng mềm mại, quyến rũ đến cực điểm. Mái tóc dài màu đen mượt mà một nửa buông xuống, một nửa được bạch ngọc quan dựng thẳng lên, bạch ngọc quan trình hình rồng, có một viên ngọc xinh đẹp hình giọt nước rũ xuống vầng trán trơn bóng.
thật… thật… Đẹp!
hắn, hắn, hắn đang nhìn nàng! Nàng, nàng, nàng còn đang nằm trên bàn tay hắn!
Đường Du toàn thân nóng lên, thân rắn xanh biếc đã sắp biến thành màu hồng phấn.
Chỉ là… Nàng nằm trên bàn tay hắn?!
Đầu pcs bị kinh diễm biến thành một đống hồ nhão nhoét lúc này hơi cảm thấy hình như có chỗ nào sai sai, Đường Du bất an mà dời tầm mắt đang dính ở trên mặt hắn, thân mình nho nhỏ vặn vẹo.
Lòng bàn tay như ý nguyện truyền đến xúc cảm tê dại, Thanh Vinh lại bắt đầu bất mãn nàng bỏ qua, dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng đem cái đầu nhỏ dịch chuyển đi của nàng đẩy trở lại. Đường Du khôngthắng nổi hắn, hơn nữa cho dù Thanh Vinh cố tình thu liễm, nhưng vẫn bất giác toát ra uy thế cấp bậc Thần Quân, động vật trời sinh trực giác đối với nguy hiểm làm nàng không dám phản kháng, trong miệng phát ra âm thanh ti ti lấy lòng.
Nàng đang nói chuyện với hắn sao? Thanh Vinh cọ cọ chiếc cằm nhỏ của nàng, đem âm thânh “Ti ti” cảm nhận một lát, rốt cuộc hậu tri hậu giác mà nghĩ đến một vấn đề quan trọn: Rắn?! Nàng là rắn?!
rõ ràng là trứng rồng! Sao lại té ngã một cái đã biến thành một con rắn?!
Văng ra một con rắn thì cũng thôi, nhưng lại là con rắn thấp kém nhất trong loài: Rắn lục?!
Tâm tư Thanh Vinh quay nhanh, liên tưởng đến mười vạn năm trước từng xảy ra một sự kiện cũng giống như thế này: Trứng rồng nhà Thiên Diệu Thần Quân sau khi đem đi ấp, bò ra ngoài không phải long mà là giao. Tựa hồ là bởi vì kẻ thù công kích làm cho trứng rồng bị hao tổn, vật nhỏ bên trong tuy rằng còn sống, nhưng đã bị thoái hóa.
Nghĩ đến chuyện này, Thanh Vinh nhíu mày, hắn cũng không phải là gã Thiên Diệu vụng về sơ ý, cho dù là ở trong trận đại hạo kiếp năm đó, trứng rồng của hắn đều được hắn bảo hộ nguyên vẹn không chút sứt mẻ, không hề có khả năng bị hao tổn. Hay là, Tiểu Bảo bối của hắn bởi vì ở trong trứng quá lâu, không được bổ sung dinh dưỡng cho nên chỉ có thể tiêu hao năng lượng của bản thân, vì thế nên chậm rãi từ rồng thoái hóa thành rắn? Nghĩ đến này khả năng, đầu quả tim của hắn giống như bị cái gì đó bóp thật chặt, đau đến mức gần như sắp chết, nhịn không được hôn hôn lên cái đầu xanh thẳm của bé rắn, sau này ca ca nhất định sẽ bồi thường cho muội muội đầy đủ. Nghe nói tiểu tử nhà Thiên Diệu mấy năm trước đã thành công biến hoá từ Giao thành Long, một ngày nào đó, Tiểu Bảo bối của hắn cũng có thể biến trở về thành rồng, hơn nữa nhất định là một con rồng cái mỹ lệ nhất Long tộc từ trước tới nay!
Ảo tưởng một chút về bộ dáng của Tiểu Bảo bối sau khi lớn lên trong tương lai, tâm tình của Thanh Vinh cực hảo, lại hôn hôn lên cái đầu nhỏ của muội muội, cảm thấy không thỏa mãn, lại hôn hôn lên cái đuôi nhỏ xinh của nàng. Trước kia sao hắn lại không phát hiện ra rắn là một loại sinh linh đáng yêu như thế này, nhìn đôi mắt nhỏ tròn xoe, đầu lưỡi nhỏ hồng hồng, cái đầu nhỏ yếu ớt, thân thể nhỏ xinh mềm mại, ngay cả hai cái răng nanh nhỏ cũng làm hắn yêu thích không buông tay.
Còn Đường Du thì: hắn hôn ta, hắn hôn ta, hắn hôn ta, hắn hôn ta!!!!
Nàng đã không rảnh bận tâm những chuyện gì khác, hạnh phúc đến mức sắp ngất đi rồi.
Thanh Vinh Thần Quân lại giống như nghiện, không ngừng hôn rồi lại hôn, sờ rồi lại sờ, còn lấy chóp mũi đi cọ cọ lên thân mình nhỏ nhắn mềm mềm của nàng, nựng nịu một lúc thật lâu, rốt cuộc hắn mới nhớ tới, Tiểu Bảo bối mới sinh cần phải ăn cơm!
Những chú rồng con mới vừa bước ra khỏi vỏ trứng thì đều sẽ tự giác mà đi gặm trứng rồng bên cạnh, nhưng Tiểu Bảo bối nhà hắn tựa hồ hoàn toàn không có hứng thú đối với trứng rồng. hắn cầm mộtmảnh đưa đến bên cạnh miệng nàng, cặp mắt tròn xoe đen nhánh ngây thơ kia nhìn hắn đầy nghi hoặc, nhưng lại tuyệt đối không há mồm.
“không ăn sao?” Thanh Vinh có chút sốt ruột. hắn vẫn luôn chờ mong nàng sinh ra, cho dù những người khác đều cố ý như vô tình mà ám chỉ hắn đây là một quả trứng chết, hắn vẫn kiên định mà tin tưởng Tiểu Bảo bối bên trong nhất định sẽ có một ngày phá xác mà ra. Hơn nữa hắn cũng vẫn luôn chuẩn bị sẵn chờ ngày này đến, lật xem rất nhiều quyển sách nên chăm sóc trứng rồng và rồng con như thế nào, thậm chí cả những quyển thư tịch về rồng đang phát triển, cũng lơ đãng nhìn xem những hài tử cùng tộc xem bọn họ chăm sóc rồng con như thế nào. Nhưng vô luận như thế nào cũng không thể ngờ rằng, cuối cùng từ bên trong trứng rồng nở ra lại là một con rắn!
Đương nhiên, vô luận nàng biến thành bộ dáng gì hắn cũng đều yêu thương nàng. Chỉ là rồng và rắn khởi điểm dù sao cũng bất đồng, rất nhiều thứ mà rồng con có thể ăn thì rắn con lại không thể chạm vào, nếu không sẽ bởi vì linh khí quá dư thừa sẽ nổ tung cơ thể dẫn đến tử vong. Mà trước kia hắn hoàn toàn khinh thường kết giao cùng Xà tộc, bình thường thứ mà trẻ con Xà tộc thích …… hắn sao có thể hiểu!
Bất quá vô luận là tộc nào, trẻ con mới sinh ra tóm lại đều cần phải ăn. Thanh Vinh cẩn thận nhìn Tiểu Bảo bối đang tựa vào lòng bàn tay của hắn, thật đúng là không còn linh động như lúc vừa mới sinh ra, toàn thân thể nhìn như choáng váng không còn chút sức lực, nhất định là đói bụng lắm. ( lầm rồi!), vội vàng ôm nàng ra khỏi mật thất tu luyện.
Các tiên nữ hầu cận đang chờ ở bên ngoài vẫn còn chưa kịp kinh ngạc vì Quân thượng xuất quan trước thời hạn, liền kinh hoàng phát hiện hắn quả trứng mà hàng ngày hàng tháng hàng năm đều không rời tay của hắn đã biến mất! Thay thế chính là…… một con rắn lục?!
Thanh Vinh Thần Quân vì bảo đảm quả trứng rồng được an toàn mỗi khi hắn tu luyện,mật thất tu luyện được xây dựng cực kì kiên cố, trừ phi do vài vị Thần Quân cùng nhau liên thủ nếu không thì ngay cả con kiến cũng không thể chui vào. Con rắn lục này rốt cuộc đã bò vào như thế nào! không đúng! Là bò vào nhưng lại có thể còn sống sót! Còn được Quân thượng nâng niu ở trong lòng bàn tay?! Còn thay thế vị trí trứng rồng?! Thần a! Nhất định là hôm nay phương thức rời giường của các nàng không đúng!
Ngay cả các tiên tì được huấn luyện
Nghiêm khắc nhất, giờ khắc này sắc mặt cũng khống chế không được mà thiên biến vạn hóa.
“đi tìm những linh quả mà ấu xà mới sinh ra có thể ăn tới.” Thanh Vinh cũng sẽ không quản trong lòng tỳ nữ sóng to gió lớn như thế nào, tâm tư của hắn hoàn toàn đổ dồn hết vào trên người muội muội đang ủ rũ không còn chút sức lực, “Phải mau.”
nói xong cũng không dừng lại, bước lên thần vân bay về hướng tẩm cung mà bình thường hắn nghỉ ngơi. trên đường tuy là hắn vận công làm ấm áp đôi tay, nhưng vẫn lo lắng Tiểu Bảo bối chịu không nổi nhiệt độ lạnh lẽo của bên ngoài. Trong lòng Thanh Vinh không khỏi thổn thức, Tiểu Bảo bảo nào lúc mới sinh ra mà không có sự cẩn thận che chở chăm sóc của mẫu thân, sự ấm áp an toàn bảo hộ của cha chứ? Mà muội muội đáng thương của hắn lại chỉ có mỗi một người ca ca cái gì cũng đều không hiểu là hắn.
Đường Du nhìn thấy gương mặt tuấn mỹ trên đỉnh đầu lộ ra vẻ bi thương, vội vã vươn đầu lưỡi liếm liếm lòng bàn tay hắn như an ủi.
Tay Thanh Vinh run lên, cảm thấy còn thoải mái hơn khi vảy của muội muội cọ cọ vào lòng bàn tay của mình, cúi đầu dùng chóp mũi cọ nàng: “Tiểu bảo bối, liếm liếm thêm được không?”
Chỉ có điều biết nàng nghe không hiểu, cũng không cưỡng cầu, chóp mũi thoáng dùng sức, Đường Du liền bị hắn đụng đến lật người sang một bên, thấy trong mắt nàng lộ ra nét ủy khuất, lại vội vã hôn nhẹlên cái bụng nhỏ của nàng để trấn an.
Lại còn hôn bụng của nàng!!! Đường Du cứng đờ, mặt rắn gần như bốc khói lên, lập tức lật người sang một bên tựa vào trên tay hắn giả chết.
Chỉ chốc lát sau liền đến tẩm cung. Tẩm cung của Thanh Vinh là không cho phép bất kỳ người nào tiến vào, bất cứ vật dụng lớn nhỏ bên trong đều được chế từ Linh Ngọc, cho dù lâu dài không người ở, cũng vẫn không nhiễm một hạt bụi, soi rõ bóng người. Trong đó làm người khác chú ý nhất là chiếc giường bằng ngọc đen cực kì rộng lớn, trên tứ trụ là màn lụa mỏng như cánh ve vòng quanh tầng tầng lớp lớp, trên giường trải lớp chăn phủ bằng tơ thiên tằm mà ở tiên giới một tấc cũng khó cầu, đầu giường thì đặt một cái gối bằng phỉ thúy tinh xảo thần quang lưu chuyển, cùng một cái … Ổ trứng đồng chất liệu.
Đường Du còn đang giả chết, Thanh Vinh đem nàng thả lên giường, còn mình thì ngồi ở trên một cái băng bằng ngọc đen dùng để bước lên trên giường, nhìn nàng đầy hứng thú. Chẳng lẽ là xấu hổ? khôngthể nào, nàng mới vừa sinh ra, cái gì cũng không biết thì làm sao có thể thẹn thùng? Nhất định là đói bụng rồi. hắn sờ sờ cái bụng nhỏ của nàng, quả nhiên xẹp lép, âm thầm nhíu mày, nhóm tiên tì này sao làm việc chậm như thế. Linh Khê chọn người thật sự là càng ngày càng không ổn. Vừa dùng lòng ngón tay vận chuyển thần lực nhẹ nhàng xoa bụng giúp bé rắn, vừa ôn nhu an ủi: “Cục cưng ngoan, thức ăn lập tức tới ngay.”
Lại chạm vào bụng nàng! Đường Du dùng đuôi quật về phía ngón tay của hắn. Kết quả không hất được tay của Thanh Vinh ra, cái đuôi nhỏ của nàng đã đau trước. Rắn con mới vừa sanh ra thật sự là quá non nớt! Đường Du cong đuôi muốn – –
Đợi đã…
Cái đuôi?!
Cái đuôi!!!!
Nàng ở đâu ra cái đuôi???!!!!!
Cơn kinh hoàng này đã làm cái đầu hỗn độn choáng váng của nàng nhớ ra tất cả.
Vào lúc chạy việt dã tám trăm mét của môn thể dục, nàng bị đột phát bệnh tim…
thì ra nàng đã chết?! hiện tại đây là… Nàng nhìn nhìn cái đuôi lại nhìn nhìn lưỡi rắn phun ra thụt vào của mình, biến thành rắn rồi?!
sự thật chấn động trước mắt làm nàng cảm thấy bệnh tim của nàng lại muốn tái phát.
Thanh Vinh đầu tiên là nhìn tiểu bảo bối dùng cái đuôi để quật hắn, cảm thấy đáng yêu. Nàng quật đau, trong mắt bắt đầu mờ mịt ẩn ẩn có hơi nước, tim của hắn cũng như bị bóp nghẹn ngay theo đó. Sau đó nhìn thấy nàng cuốn đuôi lại tựa hồ muốn đưa vào trong miệng, không với tới liền đưa đầu lưỡi liếm, lại cảm thấy nàng thật sự là làm trái tim của hắn như nhũn hết cả ra. Cuối cùng, cuối cùng – – tiểu bảo bối của hắn trợn ngược hai mắt và hôn mê bất tỉnh!
Tình huống chuyển tiếp đột ngột này thật sự bất ngờ, Thanh Vinh Thần Quân đầu tiên là há hốc mồm trong chốc lát, sau đó nôn nóng đến mức luống cuống chân tay, vài đạo Truyền âm Phù bay thẳng đến phủ đệ của y tiên không đủ, vội vã bế Đường Du đang ngất xỉu bay về hướng đó.