Oanh thanh yến ngữ, thuốc lá lượn lờ, tựa mộng tựa mơ nửa giả nửa thật ở trong mắt người khác là thiên đường nhưng ở trong mắt Tao Nhã là tra tấn người a. Ngày hôm đó, Ngô Phương đập bàn quyết định đi kỹ quán tìm hiểu tin tức nhưng đã ở chỗ này hai ngày cũng chẳng tìm được thứ gì hữu ích.
Tao nhã đen mặt ngồi ở giữa hai cái tiểu quan, nhìn Ngô Phương đối diện xuân phong đắc ý trái ôm phải ấp, còn Ngô Tuệ thì có vẻ thích ý: “ Đại nhân” Hai chữ làm trời đất luân chuyển, bức bối làm Tao nhã nổi một thân da gà “….” “ Đại nhân người tại sao không uống à…? Có phải không hợp khẩu vị không?”
Hai thiếu niên bên cạnh vẫn nổ lực bám lấy tao nhã, mỗi khi bọn họ tới gần một chút Tao Nhã liền nhích xa hơn một phân, nhìn Ngô Phương ánh mắt càng thêm u oán. Nàng vì cái gì mà không ở nhà với thiếu niên Sở Hi ngoan ngoãn mà phải ở chỗ này với những người râu ria này!.
Tựa hồ cảm giác được oán khí trên người Tao Nhã nên Ngô Phương rất lưu luyến thở dài dẫn vào đề tài: “ Khụ khụ khụ” Ngô Phương ho khan vài tiếng thấy mọi người đều nhìn nàng liền sửa lại bộ dạng hứng thú vừa rồi, có chút uể oải: “ Ngày hôm qua, ta mơ thấy Lão Vương.”
Ngô Tuệ phối hợp làm ra bộ dáng kinh ngạc: “ Ngày hôm qua không phải là đầu thất ( người chết được bảy ngày gia đình cúng gọi là ngày đầu thất) của lão Vương sao! Tao Nhã ở một bên nhìn hai người phụ họa diễn, hơi hơi quay đầu, không nỡ nhìn thẳng!
“Đầu thất!” Ngô Phương bừng tỉnh đại ngộ trừng lớn đôi mắt, trong mắt rõ ràng có thể thấy được sự hoảng sợ, “Nàng tới tìm ta làm gì!”“Nói không chừng là có việc cùng ngươi nói đi.” Ngô Tuệ quan sát đến các thiếu niên chung quanh, chậm rì rì nói: “Ngươi cẩn thận ngẫm lại, nàng có hay không cùng ngươi nói cái gì.”
“Nói cái gì……” Ngô Phương nghiêng đầu suy nghĩ một hồi bực bội uống lên một ly rượu, “Đã qua một ngày rồi sao có thể nhớ rõ!” “Này có thể là manh mối phá án, ngươi nghĩ lại kĩ xem!” Ngô Phương nhìn mắt Ngô Tuệ, hai người ẩn ẩn gật đầu, Ngô Tuệ ở cái bàn phía dưới hung hăng dẫm lên chân Ngô Phương, nàng chịu đựng đau đớn, mặt vặn vẹo, ra một đầu mồ hôi lạnh, đứt quãng nói: “Hình như nói cái gì cưới rồi thích a…… Ai u, ta thật nhớ không được!”
Ngô Phương sắc mặt đỏ bừng, vừa đau vừa bực bội đem cái gì tình tình ái ái lần đầu tiên nói trắng ra như vậy! Tao nhã đột nhiên duỗi hai tay ra, đem hai cái thiếu niên bên người ôn vào trong ngực trấn an họ, giống như vừa rồi người tránh còn không kịp không phải là nàng vậy.
Ngô Phương cùng Ngô Tuệ hình như có tự giác, nói hai câu liền dừng lại cái này đề tài.
Từ kỹ quán đi ra trăng đã lên giữa trời, tao nhã nhìn sắc trời, chân mày nhíu lại thêm vài phần. Ngô Phương vừa định lôi kéo Tao Nhã đi nha môn để thảo luận vụ án, đã bị Ngô Tuệ giữ chặt trơ mắt nhìn Tao Nhã rời đi rồi.
“ Ngươi làm gì vậy!” Ngô Phương tránh thoát tay Ngô Tuệ, bất mãn ồn ào. “Ngươi cô đơn không quan trọng, tao nhã trong nhà còn có người chờ nàng!” Ngô Tuệ liếc mắt nhìn Ngô Phương, nói xong liền hướng phương hướng về nhà đi, cũng không đợi Ngô Phương.Ngô Phương nhìn phương hướng tao nhã rời đi, lại nhìn nhìn Ngô Tuệ bóng dáng sắp biến mất, không có đuổi theo, mà đứng tại chỗ một hồi, chậm rãi đi trở về nhà.
Tao nhã dùng một nửa thời gian ngày thường trở về, nhìn đến phòng ngủ chính ánh sáng nhu hòa, gõ cửa đi vào. “Thê Chủ……” Sở Hi ngồi ở bên cạnh bàn dụi mắt, miệng hơi hơi chu, mơ mơ màng màng kêu tao nhã, “Ăn cơm chưa?” Vì vụ án này, Sở Hi cũng không có nghỉ ngơi tốt, buổi tối kiên trì chờ nàng trở lại, buổi sáng rất sớm sẽ nấu cơm, tao nhã khuyên vài lần, cũng không nói được gì. Tuy rằng lo lắng cho thân thể của hắn, bất quá mỗi ngày đều có ở nhà chờ nàng trở lại, loại trải nghiệm này thật là tốt đến không có gì hình dung được.
“Còn chưa ăn, cùng nhau ăn đi.” Biết hắn nhất định sẽ chờ nàng cùng nhau ăn, tao nhã ở kỹ quán chỉ uống chút rượu. Đồ ăn đã lạnh, Sở Hi nấu ăn không được tốt lắm. Tao nhã thích ăn cay, Sở Hi làm đều là một ít đồ ăn thanh đạm, mặc dù không hợp khẩu vị nhưng mỗi lần Tao Nhã đều có thể ăn hai chén cơm.
Sở Hi thấy Tao Nhã tới gần ngốc lăng một chút, sắc mặt có chút không tốt. Tao nhã thấy được chỉ là trên người có mùi rượu nên không có ngồi dựa vào gần Sở Hi mà ngồi đối diện hắn. Một bữa cơm im ắng, Sở Hi cái miệng nhỏ đang ăn cơm, tao nhã thỉnh thoảng gắp đồ ăn cho hắn, bằng không hắn sẽ không ăn.
Tao nhã cơm nước xong chuẩn bị về thư phòng nghỉ ngơi, rốt cuộc phát hiện Sở Hi không thích hợp. Vẫn luôn cúi đầu, bả vai thỉnh thoảng động một chút, thấy thế nào cũng là bộ dáng ủy khuất lại không dám nói.
“Ngẩng đầu.” Tao nhã đứng ở đối diện hắn, bình tĩnh mở miệng. Sở Hi thân mình run lên, không có nghe lời ngẩng đầu. Hai người như vậy cương cứng, vẫn là Tao Nhã thua trận trước bởi vì nàng thấy dưới chân Sở Hi nhỏ giọt vệt nước.
Nàng khẽ thở dài, không màng phản kháng mỏng manh của Sở Hi, nâng đầu của hắn lên, quả nhiên nước mắt lưng tròng, thật đáng thương. “Như thế nào lại khóc rồi?” Tao nhã Thở dài hỏi, thật sự không biết trêu chọc hắn cái gì.
Sở Hi nghe nàng khẩu khí bất đắc dĩ, càng cảm thấy ủy khuất, nghẹn một miệng, nước mắt càng hung. Sở Hi lặng yên không một tiếng động khóc, chỉ có ngẫu nhiên phát ra âm thanh nức nở.
Hắn nếu kêu trời khóc đất, tao nhã còn có thể xụ mặt răn dạy, cố tình không tiếng động khóc thút thít liền làm nàng cảm thấy chính mình khiến hắn bị ủy khuất, nào còn dám lớn tiếng nói chuyện.
Căn cứ vào vài lần kinh nghiệm trước, Tao Nhã cũng không nói lời vô nghĩa mà duỗi tay ra ôm chặt lấy hắn. Ngày thường nếu bị ôm như vậy Sở Hi nhất định sẽ xấu hổ đỏ mặt nào có nhớ tới chuyện khóc, chỉ là lần này, hắn chỉ dừng một chút rốt cục khóc lớn tiếng
“Ô ô ô…… Thê Chủ…… Ô ô ô……” Chỉ kêu tao nhã, cũng không nói cái khác, đôi tay gắt gao bắt lấy vạt áo của tao nhã, đầu ngón tay trở nên trắng bệch. Tao nhã bị âm thanh khóc đến đè nén của hắn làm thanh âm liền mang theo vài phần tức giận, “Lại làm sao vậy?”
Sở Hi nức nở ngẩng đầu nhìn tao nhã, đôi mắt bị nước mắt rửa sạch đến long lanh, ánh nến chiếu làm làm lóe mắt Tao Nhã. Hắn có diện mạo đáng yêu, đôi mắt to to giống như quả cầu đen, vừa đen vừa sáng hàm hậu đáng yêu.
Sở Hi hơi hơi dùng sức tránh ra ôm ấp của tao nhã, đứng xa chút, một trận trầm mặc, hắn run rẩy xuống tay cởi bỏ quần áo đang mặc, tảng lớn da thịt mơ hồ có thể thấy được. “Ngươi làm gì đó?!” Tao nhã lạnh giọng hỏi, nhanh chóng tiến lên giữ chặt quần áo của hắn, không cho hắn tiếp tục.
Sở Hi bị ngăn trở, nước mắt rớt càng nhanh, tháo tay Tao Nhã ra. Hắn không giống như vừa rồi, bắt đầu mạnh mẽ giãy giụa, tao nhã thiếu chút nữa không được bắt hắn.
“Ngươi điên cái gì!” Tao nhã bị bộ dáng này của hắn làm cho bực mình, không khống chế được lực tay. Sở Hi kêu lên đau đớn, tao nhã lập tức buông tay ra, cương cứng thân mình đứng ở một bên.
Sở Hi xuyên qua nước mắt, tầm mắt mơ hồ. Hắn không muốn khóc, một chút cũng không có nghĩ tới, chỉ là lúc Thê Chủ trầm mặc, hắn thật sự sợ hãi, đến nỗi vì cái gì sợ hãi, hắn cũng không rõ ràng. Hắn chỉ chắc là bị chiều hư đi!
Bởi vì chỉ cần hắn vừa khóc, Thê Chủ liền sẽ tới dỗ hắn, lúc ấy Thê Chủ không hề lạnh như băng, trên mặt chỉ có nôn nóng, luống cuống tay chân theo vỗ hắn, lúc đó hắn phi thường vui vẻ. Bởi vì, Thê Chủ chỉ vì hắn sốt ruột.
“Ai……” Ân…… Thê Chủ lại thở dài bởi vì hắn. Sở Hi lông mi còn dính nước mắt run rẩy, ướt dầm dề thực sự đáng yêu. Tao nhã do dự một lúc lâu, vẫn lôi kéo Sở Hi ngồi vào trên giường, nhẹ nhàng xoa đôi mắt phiếm hồng của hắn.
Hai người nói chuyện, trước nay đều là tao nhã mở đầu, lần này cũng không ngoại lệ: “Thực xin lỗi.” Tao nhã kỳ thật rất ít khi xin lỗi, nhưng từ khi gặp được Sở Hi, nàng liền xin lỗi không ngừng. “Thực xin lỗi, mấy ngày nay bỏ bê ngươi.”
Tao nhã một bên nói một bên sắp xếp từ ngữ, nói rất chậm, “Gần đây nha môn rất bận, không có nhân thủ, chờ vội vàng xong án này, ta mang ngươi đi ra ngoài chơi được không?”
Sở Hi hai mắt mông lung đẫm lệ cắn môi, khẽ lắc đầu, khụt khịt trả lời: “Không phải…… Thê Chủ…… Không phải……” Tao nhã mềm nhẹ nhéo cổ tay của hắn, không cho hắn nói, thanh âm càng thêm mềm nhẹ “Ta biết, ta biết ngươi sẽ không bởi vì ta vắng vẻ ngươi liền bày ra tính tình.” Thấy hắn cảm xúc ổn định rất nhiều, tao nhã nhẹ nhàng thở ra, nhưng kế tiếp nói vẫn thong thả như cũ nói, liền sợ câu nào lại chọc cái người làm từ nước này.
“Ta nghe Ngô Tuệ nói trên núi hoa Đạt Đạt mới vừa nở, ta đã lâu chưa đi leo núi, người cũng ra đi xem có được không?” Ngô Tuệ trong lúc vô tình nhắc tới hoa Đạt Đạt, thời điểm đó tao nhã liền muốn dẫn Sở Hi đi. Sở Hi luôn buồn ở nhà, tao nhã thật sợ hắn nghẹn tới bị bệnh. Hơn nữa leo núi xem như vận động, đối thân thể của Sở Hi cũng có chỗ lợi. Nói đến nói đi, tất cả đều quay chung quanh Sở Hi.
Sở Hi mỗi một lần chớp mắt liền rớt xuống một giọt nước mắt, như cũ vô thanh vô tức khóc, nhưng vẫn gật đầu trả lời tao nhã. Tao nhã bị cái bộ dạng này của hắn làm cho vừa bực mình vừa buồn cười, lấy tay lau nước mắt cho hắn, bất đắc dĩ thở dài, nói: “Ta không biết ngươi vì cái gì khóc thương tâm như vậy, nhưng ta là Thê Chủ của ngươi, ngươi bị ai khi dễ, có cái gì ủy khuất, đều có thể nói cùng với ta.”
Sở Hi mặt vốn đang có chút tái nhợt nhanh chóng biến hồng, nước mắt cũng không chảy nữa, mở to đôi mắt to to nhìn nàng. Tao nhã không dao động, vừa rồi Sở Hi đột nhiên bùng nổ làm nàng ý thức được bọn họ vấn đề giữa nọ họ không thể chậm rãi giải quyết được, không thể hảo hảo giao lưu, cái gì cũng phải phán đoán thời gian lâu dần sẽ rất mệt mỏi.
“Ngươi không muốn làm hay muốn làm, đều có thể nói ra, ta sẽ không ép ngươi. Tương đương, ngươi không muốn ta làm cũng có thể nói ra, nếu không phải yêu cầu quá đáng ta sẽ đồng ý với ngươi.”
“Chúng ta là người một nhà, ngươi không cần sợ hãi, cũng không cần lo lắng.”
“Ta sẽ không tổn thương ngươi, càng sẽ không đuổi ngươi đi.” Sở Hi hai mắt thẳng tắp nhìn đôi mắt Tao Nhã, đôi môi run rẩy. Tao nhã không tránh đi, làm hắn thấy rõ nàng trong mắt nghiêm túc cùng bảo đảm của nàng.
Sở Hi do dự thật lâu, hắn mới lấy hết can đảm mở miệng. Vẫn như cũ là thanh âm mềm mại mang theo giọng mũi sau khi khóc, lại nói ra lời nói lớn mật đến làm cho Tao Nhã kinh ngạc. Hắn nói: “Thê Chủ, ngươi không cần đi kỹ quán được không? Ta có thể hầu hạ ngươi!” ( Editor: ái chà chà…)