Ở sân cỏ rộng lớn đầy bông mười giờ nhỏ xinh đang khoe sắc, từng cơn gió mát lượt qua.
Một chàng trai cao ráo với một khuôn mặt hotboy đang im lặng đứng giữa sân cỏ và nhắm mắt để cảm nhận không khí trong lành buổi sáng. Dù đứng cách bao xa thì người ta vẫn nhận ra đó chính là Văn Thiện, vì dáng người và khuôn mặt anh quá nổi bật, không thể nhìn lầm được.
“Hoá ra anh ở đây, làm em tìm quá trời.”
Tiếng nói êm tai bỗng vang lên. Văn Thiện khẽ mở mắt và quay qua nhìn thì thấy nó đang nở nụ cười tươi, nụ cười ấy giống tia nắng của mặt trời.
“Em tìm anh có chuyện gì vậy?”
Nó bước đến gần anh thêm vài bước và hỏi:
“Không phải hôm qua anh bắt đền em chai nước sao?”
Rồi nó đưa chai nước ngọt trên tay mình đến mặt Văn Thiện:
“Giờ em đền cho anh nè!”
Văn Thiện ngạc nhiên nhận lấy chai nước ngọt từ tay nó và cười nói:
“Em còn phải trả ơn anh nữa đấy Yến.”
Nó khó hiểu nhìn anh:
“Cái gì nữa cơ?”
Văn Thiện thản nhiên mở nặp chai ra uống một ngụm, rồi nhìn nó mà nói:
“Em bị vấp ngã hai lần nếu không có anh thì chắc trán em đã bị u và còn chảy máu mũi nữa kia.”
Nó thở dài, cái anh chàng này sao nhiều chuyện quá vậy? Hết bắt đền rồi đến trả ơn, sao không nói một lần luôn đi. Nó phồng má lên và hỏi:
“Rốt cuộc anh muốn gì đây?”
Văn Thiện bật cười, rồi nhẹ nhàng nói:
“Anh chỉ muốn được làm bạn với em thôi.”
Nó thoáng ngạc nhiên, đơn giản vậy thôi sao? Chắc nó không nghe lầm đó chứ?
Văn Thiện thấy nó im lặng không nói gì thì hỏi lại:
“Sao? Không được hả?”
Nó giật mình, rồi vội gật đầu và cười thật tươi:
“Dạ tất nhiên là được rồi ạ.”
Ở góc nào đó có một ánh mắt ghen tức đang nhìn chằm chằm nó, ánh nhìn ấy giống như đang muốn ăn tươi nuốt sống nó vậy.
Trong lớp 10a1 vẫn như mọi khi, ồn ào như cái chợ. Yến Nhi bước nhanh vào tìm bóng dáng ai đó khắp lớp nhưng chẳng thấy ở đâu. Cô ấy bước nhanh đến đánh vai Lùn và hỏi:
“Ê, sao không thấy Tiểu Yến vậy?”
Lùn đang coi lại bài khi nghe hỏi thì liền ngước mặt lên trả lời:
“Vừa đến trường thì đã chạy đi đâu mất rồi. Mà mày tìm Yến có chuyện gì không?”
Yến Nhi vừa ngồi xuống vừa lắc đầu:
“À không có gì.”
Rồi cô ấy chán nản tựa lưng vào ghế, nửa ngày hôm qua cô ấy cứ bực tức không ngủ được luôn. Chỉ cần nhớ đến thái độ đáng ghét của anh trai nó Gia Lâm thì thật muốn đánh người, cô ấy chẳng biết nên nói y lạnh lùng hay kiêu ngạo nữa, sao lại khó gần đến thế chứ?
Nhưng nói gì thì nói, Gia Lâm đúng là hoàng tử trong mộng của Yến Nhi. Y có một dáng người cao ráo, khuôn mặt thì khá hoàn hảo. Chân mày vừa thẳng vừa đậm, đôi mắt vừa to vừa sáng. Sống mũi dù không được cao lắm nhưng lại rất xứng với khuôn mặt. Khi y cười còn có hai đồng tiền nhỏ nữa, nhìn rất đẹp trai. Nếu như Gia Lâm có thể dịu dàng chút thì chắc chắn Yến Nhi sẽ không bao giờ bỏ qua.
Hạ Vy cầm chai nước vào lớp trước, vừa ngồi xuống thì đã nghe các học sinh nữ thét lên:
“Ôi là hotboy Văn Thiện kia.”
“Nhìn anh ấy đẹp trai ghê ha.”
“Ước gì tao có thể đi bên anh ấy nhỉ?”
“Mà sao anh ấy lại xuống lớp này vậy ta?”
Các học sinh bàn tán không ngừng, ồn ào không tả nổi. Hạ Vy cũng thấy lạ, cái tên đào hoa kia xuống lớp này làm gì chứ? Vì tò mò nên cô ngước mặt lên nhìn thì thấy nó đang đứng cùng Văn Thiện ngoài cửa, cảnh quái quỷ gì thế này. Đừng có nói với cô là từ sớm tới giờ nó đã ở cùng tên đào hoa đó nha, nó chán sống rồi hả trời?
Lùn thấy nó đi cùng Văn Thiện thì cũng nhíu mày lại, nhỏ lo lắng quay ra sau nhìn Hạ Vy:
“Sao Yến lại đi cùng anh Thiện chứ?”
Vẻ mặt Hạ Vy giờ rất khó coi:
“Có trời mới biết đấy.”
Yến Nhi cũng quay qua và khó chịu nói:
“Tụi tao tưởng mày đã nhắc Yến rồi chứ? Ai ngờ mày lại không nói gì hết.”
Lùn tinh ý, với vẻ mặt Hạ Vy hiện giờ nếu còn nói thêm nữa thì chắc chắn núi lửa sẽ bùng nổ mất nên nhỏ lắc nhẹ tay Yến Nhi:
“Thôi được rồi, mày đừng nói gì nữa.”
Yến Nhi thấy Lùn nháy mắt thì liền hiểu ra mình đã hơi lớn tiếng, cố lấy bình tĩnh lại.
Còn nó cứ hồn nhiên cười nói với Văn Thiện ngoài cửa, đã không hay đang có bao nhiều ánh mắt nhìn mình.
“Thôi cũng sắp tới giờ học rồi, anh mau trở về lớp đi.”
Nó vừa đẩy đẩy tay Văn Thiện vừa nói. Văn Thiện gật đầu và cười nhẹ:
“Vậy em cũng vào lớp đi. Anh đi nhé.”
Nói xong thì anh chậm rãi quay lưng đi, rời khỏi.
Nó cứ thế vui vẻ bước vào lớp nhưng khi đến chỗ ngồi thì nó mới thấy ba cô bạn của mình đang nhìn chằm chằm vào mình:
“Làm gì tụi mày nhìn tao dữ vậy?”
Hạ Vy tính lên tiếng mắng nó nhưng vẫn chưa kịp mở miệng thì cô giáo đã bước vào rồi.
Cô giáo Hoài Hương hôm nay đang dịu dàng trong chiếc áo dài màu trắng hình hoa sen với một mái tóc đang được buông dài tới lưng. Cô đặt nhẹ mấy cuốn sách xuống bàn và vui vẻ nói:
“Lớp của chúng ta đã học được một tuần rồi mà vẫn chưa có lớp trưởng và lớp phó, các em thấy ai thích hợp giữ hai vị trí này nhất nè!”
Cả lớp lại ồn ào trong bàn luân, ai cũng không biết nên chọc người nào nữa. Trong lúc đó nó đột nhiên đứng đậy nói:
“Em thấy Huỳnh Thủy là thích hợp làm lớp trưởng nhất đó cô.”
Lùn cũng gật đầu đồng tình:
“Đúng, đúng rồi Huỳnh Thủy là thích hợp nhất đấy.”
Cô gái có khuôn mặt xinh đẹp như doá hoa, lúc nào cũng vén gọn mái tóc dài của mình qua một bên, trông rất cá tính. Đó là cô bạn Huỳnh Thủy mà nó và Lùn đang nhắc đến, nhỏ ngạc nhiên quay qua nhìn nó và nói:
“Tiểu Yến, mày đừng trêu chọc tao nữa mà.”
Nó nghiêng đầu nhìn và cười nói:
“Tao có trêu chọc mày đâu Thủy, tao thấy mày thích hợp làm lớp trưởng thật mà.”
Phải, nó thật sự thấy Huỳnh Thủy thích hợp làm lớp trưởng nhất. Vì nhỏ làm việc gì cũng nghiêm túc hết nhưng bản tánh nhỏ lại rất hoà đồng. Thế nên thật sự rất thích hợp giữ vị trí lớp trưởng này.
Huỳnh Thủy nhíu mày và hỏi:
“Sao mày không chọn Hạ Vy đi? Tự nhiên lại chọn tao à.”
Nó nhìn Hạ Vy và cười mỉm, cô bạn thân này nó còn không hiểu nữa sao? Cô chẳng bao giờ ưa thích mấy công việc này và hơn nữa cô nổi tiếng là lạnh lùng mà sẽ không ai đồng ý đâu, vẫn là Huỳnh Thủy có khá năng được chọn nhiều hơn. Nhưng quan trọng nhất là làm lớp trưởng rất bận rộn, nếu để cô làm sẽ không có thời gian đi chơi với nó nữa thì chắc nó buồn chán chết mất quá.
Yến Nhi nhìn về phía Huỳnh Thủy mà nói:
“Sư tỷ à, tỷ cứ nhận lấy vị trí lớp trưởng này đi.”
Huỳnh Thủy nhíu mày lại:
“Nhi muội muội, giờ cả muội cũng trêu chọc tỷ nữa à?”
Hai cô bạn này đều mê phim, truyện tiên hiệp nên cứ xứng hộ với nhau là tỷ muội vậy đó.
Yến Nhi vội lắc đầu:
“Không có, muội thấy Tiểu Yến lựa chọn tỷ là chính xác nhất đấy.”
Lùn nhẹ gật đầu và dịu dàng nói:
“Tao cũng thấy mày thích hợp nhất đó Thủy.”
Lúc này bỗng có người lên tiếng nói:
“Em muốn chọn Mỹ Ngân làm lớp trưởng ạ.
“
“Em cũng chọn Mỹ Ngân ạ.”
Vài người đồng tâm nói. Tụi nó ngạc nhiên quay lại trao đổi ánh mắt với nhau.
“Mỹ Ngân là ai vậy Vy?”
Nó hỏi nhỏ người bên cạnh mình. Hạ Vy thở dài:
“Là người ngồi ngay cửa đấy, học cũng khá giỏi nhưng cảnh lắm mày ơi.”
Nó nhìn theo ánh mắt Hạ Vy thì thấy một cô gái buộc tóc đuôi gà cao, khuôn mặt hơi phúng phính, mang theo nét trẻ con loli. Đôi môi đỏ mọng cùng với đôi mắt trong suốt, trông cô gái tên Mỹ Ngân đúng rất xinh đẹp.
Lúc này cô giáo Hoài Hương vỗ tay để cả lớp im lặng lại, rồi nói:
“Huỳnh Thủy và Mỹ Ngân, hai bạn đúng đều thích hợp làm lớp trưởng. Nhưng lớp trưởng chỉ có một thôi phải làm sao đây.”
Cô nhìn cả lớp một hồi thì mới nói tiếp:
“Hay là tất cả các em hãy đưa tay lên bình chọn đi.”
Cả lớp đều gật đầu đồng ý:
“Dạ vâng ạ.”
Sau 5 phút cuối cùng người giữ vị trí lớp trưởng chính là Huỷnh Thủy, vì khi cô giáo Hoài Hương hỏi thì gần nửa lớp đều giơ tay bình chọn cho nhỏ.
Cô giáo Hoài Hương nhìn về phía Mỹ Ngân và nhỏ nhẹ hỏi:
“Em làm lớp phó nhé, được không Mỹ Ngân?”
Không thể mất mặt và cũng không còn cách nào khác nên Mỹ Ngân bất đắc dĩ gật đầu đồng ý.
“Chúc mừng lớp trưởng Huỳnh Thủy nhé.”
Tụi nó đồng tâm nói lớn. Huỳnh Thủy đứng ở đó cười ngại ngùng.
**********Hết chương 5*********
Mọi người đừng bỏ lỡ chương sau nhé!
(Chương 6: Tôi cấm anh đến gần Tiểu Yến)