*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit + Beta: Cù lão bản
Triệu Tam Canh buồn bực một trận. Không phải hắn cảm thấy Lương Hiểu Tài không tốt, trên thực tế đối với những chuyện Lương Hiểu Tài làm vì Hổ Đầu quân và Thiết Tí quân hắn vẫn luôn cảm kích trong lòng. Nhưng cảm kích là cảm kích, còn việc hai nam nhân cùng nhau đó chính là sự tình không có cách nào để cho người khác lý giải được. Ban đầu hắn cảm thấy đây chính là sai lầm, người xưa đều nói âm dương hòa hợp, vậy hai nam nhân cùng nhau thì tính thế nào? Chỉ là tỉ mỉ nghĩ lại, họ có lỗi gì chứ? Yêu thích một người mà thôi, lại không trộm không cướp, cũng không trở ngại ai không phải sao?
Triệu Tam Canh mâu thuẫn đến mức sắp rụng sạch tóc, mà khoảng thời gian này càng làm cho hắn nghi hoặc hơn chính là Lương Hiểu Tài không thường đến nữa. Bởi vì vừa lúc ngay sau khi hắn biết được sự tình cho nên hắn khá hoài nghi có phải là vì lỗi của hắn hay không. Có khi nào là vì hắn nhất định phải làm rõ chuyện này nên Lương Hiểu Tài mới không tiện đến. Nghĩ như vậy hắn có chút băn khoăn, bèn tìm chút thời gian trống tìm Hoắc Nghiêm Đông hỏi.
“Đại thống lĩnh, Tiểu Lương huynh đệ hắn… Mấy ngày nay sao không thấy hắn tới đây? Là vì ta đã nói sai cái gì phải không?”
Hoắc Nghiêm Đông nói: “Không phải. Ngươi thấy hắn là người sẽ vì người khác nói này nói nọ mà thay đổi suy nghĩ sao? Hắn chính là ngựa hoang a, bướng bỉnh lắm. Hắn không tới là vì bận bày sạp.”
“Bày sạp?!” Việc này Triệu Tam Canh chưa nghe nói, trên thực tế Lương Hiểu Tài cũng không cố ý nói với ai ngoại trừ người trong nhà.
“Ừ, ở trong thành bán mì lạnh và nghêu xào cay. Không phải lúc trước ngươi đã ăn qua sao, bán đắt lắm.” Hoắc Nghiêm Đông cảm thấy vợ y làm cái gì cũng thật giỏi, tuy rằng chỉ xếp một cái quán nhỏ xíu và một cái bàn song mấy ngày nay mỗi ngày đều có người đến xếp hàng dài chờ mua mì lạnh. Mọi người biết sạp mì lạnh chỉ có năm cái bát cho nên lúc chạy tới đều tự cầm theo bát lại đây, bây giờ đã trở thành “thắng cảnh” trên trấn.
“Nhưng thân thủ hắn cao cường như vậy, không vào doanh trại chúng ta làm giáo đầu thực sự là quá đáng tiếc.” Triệu Tam Canh nói, “Ta cảm thấy Tiểu Lương huynh đệ hiểu biết đặc biệt nhiều, hơn nữa một chút cũng không như người nông thôn. Hắn người này, so với rất nhiều thị dân đều hăng hái hơn.”
“Nếu không sao lại gọi là tiểu ngựa hoang.” Bên mép Hoắc Nghiêm Đông không tự chủ mang theo nụ cười sủng nịch, “Được rồi, ngươi đừng đa tâm. Hắn không đến thật sự không có liên quan gì với ngươi. Mấy ngày nay kiếm tiền đến nghiện, không nỡ lòng bỏ.”
“Vậy hôm nào được nghỉ ngơi ta cũng đến ăn thử.” Triệu Tam Canh dứt lời liền nhớ đến hương vị ngày đó, chợt cảm thấy trong miệng ứa nước miếng. Hắn có chút hối hận ngày đó không ăn mà chỉ lo hỏi này nọ, nếu không có phải cũng giành được mấy đũa nghêu xào cay? Kia quả thật là thứ tốt để ăn cơm nhắm rượu!
Lương Hiểu Tài cũng không nghĩ tới, so với mì lạnh thì nghêu xào cay càng được hoan nghênh. Mọi người đều nói vật nhỏ này ngoài bờ biển có rất nhiều, trước đây đều không ai chú ý. Chỉ là đến lúc này mới có người lấy ra nấu mới phát hiện là ăn ngon thật. Bất kể là ăn kèm bánh màn thầu hay là ăn kèm cháo đều rất ngon, còn không át mùi hay ngấy miệng. Đương nhiên mì lạnh cũng ngon, thế nhưng mì lạnh năm văn một bát, mỗi ngày đều ăn thì không rẻ. Nghêu hai văn một phần, tuy rằng không nhiều nhưng giải thèm vẫn được.
Ân, điểm duy nhất không được hoàn mỹ chính là vật này ăn hết rồi vẫn còn muốn ăn, khiến bụng nhung nhớ thương tổn túi tiền.
Lương Hiểu Tài lười ước tính phân lượng, đơn giản lấy cái muôi nhỏ làm mốc, một muôi nghêu hai văn. Ai thích thì có thể tự cầm theo bát, không mang theo bát cũng được, chỗ hắn có ống trúc nhỏ, có thể đựng trong ống trúc ăn xong lại đi.
Sạp nhỏ này mỗi sáng đều mở hàng từ giờ Tỵ, buổi chiều qua giờ Mùi mới dọn về. Hai ngày đầu không có nhiều người biết đến, chuỗi người xếp hàng không nhiều. Nhưng từ ngày thứ ba trở lên sinh ý hỏa bạo, mới mở hàng chưa bao lâu đã có người tới mua, có lúc vừa tới giữa trưa đã bán hết.
Lương Hiểu Tài cũng muốn bán nhiều chút thế nhưng hắn chỉ có một mình, hơn nữa trước mắt đều là ở nhà làm, sản lượng thập phần có hạn. Một ngày một trăm tấm mì lạnh cũng chính là năm mươi bát. Một bát bình quân có thể kiếm lời hai văn, có khả năng còn nhiều hơn một chút, kết thúc mỗi ngày bán mì lạnh có thể kiếm lời một trăm văn tiền. Hơn nữa còn tiền bán nghêu, tổng cộng tới chừng mộ trăm ba mươi văn. Tuy nhiên trận này hắn bán mì lạnh cộng thêm nghêu cũng chỉ có hai món, qua một thời gian mới mẻ không còn chỉ sợ lượng tiêu thụ sẽ hạ xuống cho nên hắn tạm thời không có ý định thuê người. Bây giờ có thể bớt một phần là một phần, dù sao cũng là đồ vật ăn theo mùa.
Nói đến kiếm tiền, cái sạp nhỏ này của Lương Hiểu Tài này từng xảy ra một sự kiện đau “trứng”. Ngày thứ nhất hắn dọn sạp có một vị công tử đi đến, bảo là muốn mua mì lạnh. Lúc đó mì lạnh đã bán hết rồi cho nên không thành, người kia nói ngày thứ hai hắn sẽ đến nữa. Lúc đó Lương Hiểu Tài vội vàng thu dọn đồ đạc nên không coi đây là chuyện to tát, kết quả ngày thứ hai người kia thật sự lại tới nữa.
Sau đó Lương Hiểu Tài nghe các hàng xóm láng giềng nói đến mới biết người nọ là một vị thiếu gia nhà giàu ở Bàn Hải Thành, họ Quách, trong nhà có mở hai tửu lâu và mấy gian cửa tiệm. Còn đất ruộng ngoài thành thì không cần phải nói, quả thực giàu đến mức nứt đố đổ vách.
Vị Quách công tử này phụ trách sinh ý trong tửu lâu nhà mình, vì thế rất thích tìm kiếm mỹ thực chung quanh, sau đó tiến cử vào trong tửu lâu. Lần này hắn nghe thấy có người nói xuất hiện món ăn mới lạ nên cố ý chạy tới. Ngày đầu tiên không mua được mì lạnh, ngày thứ hai hắn lại đến từ rất sớm, nói với Lương Hiểu Tài muốn một phần mì lạnh, còn bỏ thêm một phần nghêu.
Vừa mới bắt đầu chính là ôm tâm thái nếm thử hương vị mới, cũng không chắc rằng vật này ăn ngon, kết quả ăn vào miệng rồi liền không dừng được. Một đũa lại một đũa, cuối cùng thành muốn mời Lương Hiểu Tài đến tửu lâu của nhà hắn làm việc. Hắn hỏi Lương Hiểu Tài một ngày có thể kiếm lời bao nhiêu, Lương Hiểu Tài nói chừng một trăm văn đi, hắn liền trực tiếp bảo một tháng trả Lương Hiểu Tài năm lượng bạc. Không cần làm món gì khác, chỉ chuyên làm mì lạnh và nghêu xào cay cho tửu lâu là được.
Một tháng năm lượng bạc là số tiền mà tuyệt đại đa số bình dân một năm cũng chưa chắc có thể kiếm được, là khoản tiền lương rất cao, thế nhưng Lương Hiểu Tài không động tâm.
Không nghĩ tới người kia cũng không bởi vì vậy mà từ bỏ, mỗi ngày đều đến du thuyết, ngày hôm nay cũng như vậy. Hắn nói: “Vị tiểu huynh đệ này, ngươi nói ngươi bày vật này bán ở đây sự mới mẻ vừa qua sinh ý sẽ không còn như ban đầu nữa, ngươi cũng không kiếm được nhiều như vậy, song đến tửu lâu nhà ta thì sẽ không giống như vậy. Ngươi chỉ để ý nấu ăn, bưng bê rửa chén tự có người bận thay, ngươi cần gì phải cố chấp như vậy?”
Lương Hiểu Tài thật sự phiền, thừa dịp hiếm thấy không có khách nhân liền ngồi nghỉ ngơi: “Vị công tử này, món này của ta đặt ở đây một bát chỉ cần năm văn, gia đình bình thường coi như không phải mỗi ngày đều ăn thì thỉnh thoảng ăn một lần cũng không quan trọng. Thế nhưng tiến vào tửu lâu của ngươi giá tiền liền không biết tăng lên gấp bao nhiêu lần, làm sao có thể tùy tiện ăn? Hơn nữa ta tự mình bày sạp, thích thì bán không thích thì nghỉ, đến chỗ ngươi ta có thể ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới sao? Hơn nữa thành thật nói cho ngươi, năm lượng bạc, ta thay thành biện pháp khác vẫn kiếm lời như thường. Tính ta đơn thuần không thích bị người quản thúc, cho nên ngươi tiết kiệm chút sức lực đi.”
Quách công tử nói: “Vậy thì càng dễ hơn. Nếu tiểu huynh đệ có biện pháp khác để kiếm bạc không bằng bán công thức mì lạnh này cho ta, ta cho ngươi ba mươi lượng bạc, thế nào?”
Lương Hiểu Tài cười: “Không thế nào cả.”
Quách công tử nói: “Năm mươi lượng!”
Lương Hiểu Tài ngẫm lại: “Năm mươi lượng, hầy, chờ hôm nào ta bán chán rồi có thể cân nhắc một chút.”
Quách công tử nghe thế suýt nữa ngất đi, lúc này vừa vặn có người đến mua mì lạnh. Lương Hiểu Tài không đùa Quách công tử xoay quanh nữa, bận rộn bán đồ cho khách nhân, để Quách công tử đứng một bên trợn mắt nhìn. Cuối cùng Quách công tử vỗ bàn một cái, tức giận vô cùng, gào với tùy tùng: “Năm mươi lượng còn không muốn, hắn có ngốc không?!”
Tùy tùng nói: “Ôi thiếu gia, hắn là người phủ Đại thống lĩnh đấy. Năm mươi lượng đối với gia đình bình thường tính là nhiều nhưng đối với hắn mà nói thì không chắc là nhiều lắm đâu. Ta còn nghe nói người này công phu rất cao, nếu hắn muốn vào Thiết Tí quân thì bất cứ lúc nào cũng đều có thể giành được một chức quan.”
Quách công tử cau mày: “Vậy ngươi nói làm sao bây giờ? Mì lạnh này là đồ tốt, nếu ta có thể mua được công thức mang đến tòa thành khác bán thì đó cũng là một bút bạc lớn.”
Tùy tùng suy nghĩ một chút, nói: “Ta nghe nói hắn chưa cưới vợ, không bằng… ngài đưa cho hắn một vị nương tử? Ngài nghĩ xem, nếu đưa cho hắn một vị nương tử vậy công thức kia còn không phải tự nhiên tới tay sao?”
Quách công tử suy nghĩ một chút, cười nói: “Cũng có thể thử xem.”
Kết quả chờ Quách công tử hao tốn mấy ngày tìm được người thích hợp, lại gọi bà mai đi tìm Lương Hiểu Tài Lương Hiểu Tài cư nhiên không mở hàng!
Lương Hiểu Tài lại nghĩ tới một món ăn mới: Hàu hấp miến tỏi!
(Ở Việt nam gọi là “Hàu hấp bún Tàu”, món này khá dễ làm, nếu không có hàu thì có thể đổi thành loại hải sản hai vỏ khác.
Link cách nấu: )
Đương nhiên vật này có bán hay không hắn còn chưa quyết định, chỉ là thời điểm hắn nghĩ đến con hàu liền đột nhiên nhớ đến món này, cũng muốn chia sẻ một chút với Hoắc Nghiêm Đông, vì vậy buổi sáng thuỷ triều xuống hắn vội vàng chạy đi cạy. Vật này ở cạnh biển bám thành mảng lớn, vẫn như cũ ít có người quan tâm mà đối với hắn thì đều là bảo bối. Hắn mang theo Dạ Phong đi đào hai sọt, sau đó cũng không về nhà mà đi thẳng đến doanh trại. Miến là hắn tự mang, còn có quả ớt tươi và dầu vừng. Còn tỏi và muối hai loại đồ này trong quân doanh có sẵn.
Đã chừng mấy ngày Hoắc Nghiêm Đông không gặp Lương Hiểu Tài, đang dự định tối về một chuyến không ngờ người lại chạy tới. Lương Hiểu Tài trước tiên đi tới bờ biển xem tiểu đội Cá Chép học bơi lội như thế nào, thuận tiện chà chà cạy cạy con hàu!
Người trong tiểu đội Cá Chép cơ bản đều ăn qua vật này, hỏi hắn: “Cá Chép, ngươi lại muốn ăn hải lệ tử à?”
Lương Hiểu Tài cười nói: “Ta cũng chỉ giỏi mặt này thôi sao? Mấy ngày nay các ngươi luyện được thế nào rồi?”
Đặng Thành Công vội vã nhấc tay nói: “Cá Chép! Ta có thể tháo hết hồ lô luôn này!”
Vừa nãy Lương Hiểu Tài chạy tới đã thấy được, người trong tiểu đội Cá Chép còn nhờ đến sự trợ giúp của hồ lô đã giảm xuống còn rất ít, nhìn dáng dấp như sắp có thể cho ra mắt một đám lão sư, đám người Lưu Tiểu Lục và Ngưu Đại Vũ dẫn cũng có người dạy.
Lúc này Trương Tế hỏi: “Đúng rồi Cá Chép, đến khi nào ngươi mới dạy chúng ta phương pháp bơi càng nhanh hơn?”
Lương Hiểu Tài nói: “Ngày mai đi, ngày mai ta lại đây sớm chút. Nếu các ngươi có thời gian thì ngoài tập động tác hãy tiếp tục tập thở.”
Trương Tế gật gật đầu: “Rõ.”
Lương Hiểu Tài tìm một địa phương thích hợp xử lý hàu, trở về trại liền bắt đầu bận việc. Tất cả mọi người đều biết hắn, nói trắng ra là hiện tại trong doanh địa này tuyệt đại đa số người có thể ăn no là dựa vào Lương Hiểu Tài, cho nên địa vị của Lương Hiểu Tài vô hình trung thành ngang hàng với Hoắc Nghiêm Đông. Hắn ở trong doanh trại làm gì đều không có người ngăn cản.
Diệp Đại Bằng xem như là một người tương đối rảnh rỗi trong doanh trại, hắn biết Lương Hiểu Tài tới đây liền nhanh chóng có mặt: “Tiểu Lương huynh đệ, ngươi đây là muốn làm món gì ăn ngon sao?” Hắn nhìn thấy Lương Hiểu Tài cầm đồ ăn tới, mùi dầu vừng không gạt được mũi của hắn đâu!
Lương Hiểu Tài nói: “Làm món gì ngươi sẽ biết.”
Hắn cạy sáu mươi, bảy mươi con hàu to, là muốn đám Diệp Đại Bằng Triệu Tam Canh được chia một phần. Hắn trước tiên ngâm miến cho mềm, sau đó rửa ớt.
Diệp Đại Bằng hỏi: “Ta có thể giúp đỡ gì không?”
Lương Hiểu Tài bảo hắn giúp bóc tỏi. Diệp Đại Bằng bóc sạch vỏ, còn ấn theo lời Lương Hiểu Tài làm tỏi băm. Lương Hiểu Tài thừa dịp miến còn đang ngâm đi chuẩn bị nước sốt, đợi đến khi miến mềm hắn thả miến vào chậu lớn, đặt con hàu đã rửa sạch lên phía trên, cuối cùng rót nước sốt lên rồi thả vào nồi hấp.
Diệp Đại Bằng “Ực” một tiếng nuốt nước miếng: “Thơm quá a!” Lương Hiểu Tài cũng cảm thấy thật thơm, chính hắn cũng thèm muốn chết. Cỗ hương vị thơm nức mũi kia thoát ra khỏi nồi, câu dẫn dạ dày hắn gào thét.
Mỗi lần hắn tới đều khoảng chừng lúc ăn cơm tối, lần này là trước giờ cơm trưa. Thời điểm hắn hấp hàu xong cũng gần đến giờ cơm, hắn đem hàu hấp miến tỏi đã hấp chín để vào trong chậu lớn, bưng vào lều Hoắc Nghiêm Đông.
Diệp Đại Bằng thì không cần nói, tiểu tử này từ lúc hàu ra nồi vẫn không rời mắt, Triệu Tam Canh cùng Lưu Tiểu Lục và Ngưu Đại Vũ cũng vì ngửi thấy mùi thơm mà chạy tới. Mấy đại nam nhân ở trong lều vây quanh mấy cái chậu lớn. Trong chậu có hàu, có bánh màn thầu, còn có khoai tây xào đậu đũa.
Trong doanh trại ai làm thống lĩnh mà chẳng tự cấp cho bản thân tiêu chuẩn cao nhất? Cũng chỉ có Hoắc Nghiêm Đông, bình thường cơ hồ đều cùng binh sĩ ăn cơm, Lương Hiểu Tài đến chính là mở tiêu chuẩn cao nhất cho y.
Tất cả mọi người đều đợi Hoắc Nghiêm Đông động đũa, kết quả Hoắc Nghiêm Đông chọn một con hàu lớn nhất thả vào bát Lương Hiểu Tài, sau đó bản thân mới bắt đầu ăn.
Ngoại trừ Triệu Tam Canh thì mọi người đều sửng sốt một chút. Bọn họ lấy Hoắc Nghiêm Đông làm đại ca đương nhiên sẽ không động đũa trước, thế nhưng không nghĩ tới Hoắc Nghiêm Đông sẽ đích thân gắp hàu cho Lương Hiểu Tài. Cũng không biết phải nói làm sao, chỉ cảm thấy có chút quái quái.
Lương Hiểu Tài cười hỏi: “Không ăn à?”
Diệp Đại Bằng hoàn hồn: “Ăn! Đương nhiên ăn!” Nói xong gắp ngay một đũa, trước tiên nếm thử miến, sau đó một đũa gắp thịt hàu bỏ vào trong miệng. Miến kia ngấm vào hương vị tươi mới của con hàu, cộng thêm vị tỏi và dầu vừng trong nước sốt, ăn vào miệng vừa thơm lại vừa ngọt. Mà con hàu thì càng miễn bàn, mềm mại trơn trượt, cắn một ngụm còn chảy ra một chút nước thịt, béo mập non mềm!
Tuyệt!
Vừa mới bắt đầu mấy tên tiểu tử này còn sợ nóng, sau đó quả thực chính là một tràng cướp giật. Một chậu khoai tây xào đậu đũa không có ai thương, chậu hàu hấp miến ngược lại nhanh chóng thấy đáy.
Lưu Tiểu Lục ăn đến mức bụng căng tròn vo: “Cá Chép, nếu ngươi là nữ tử có nói cái gì ta cũng phải lấy ngươi cho bằng được… A! Tam Canh, ngươi đá ta làm gì!”
Triệu Tam Canh phục rồi: “Ăn tràn cả họng cũng không ngăn nổi miệng ngươi!”
Lương Hiểu Tài cười: “Ta có chủ rồi, Tiểu Lục ngươi đừng ghi nhớ.”
Diệp Đại Bằng vội hỏi: “Ai vậy ai vậy? Người nào mà tốt số quá đi!”
Ngưu Đại Vũ nói: “Đúng vậy, Tiểu Lương huynh đệ ngươi hiểu biết nhiều, không chỉ biết kinh doanh còn lớn lên tuấn tú. Ai mà gặp may như thế?”
Hoắc Nghiêm Đông: “Còn có thể là ai? Đại ca của các ngươi a.”
Diệp Đại Bằng: “Hả?”
Ngưu Đại Vũ: “…”
Lưu Tiểu Lục: “???”