Tần Nghi thấy đối phương sống chết cũng không chịu cùng ăn dùng bữa tối, hai lần liên tiếp như vậy, sắc mặt của nàng đã lãnh đạm, nói:
“Bây giờ ngươi đi, ai sẽ dọn những thứ này? Người quét dọn không dọn dẹp, chẳng lẽ ta phải tự mình dọn dẹp hay sao?”
Lâm Uyên nói:
“Ăn xong nói một tiếng.”
Nói xong, hắn biến mất trong tầm mắt nàng, đi đến một góc đặt xuống công cụ quét dọn, đứng đưa lưng chờ đợi ở cửa sổ bên kia.
Tần Nghi lập tức nổi giận, hô:
“Linh Lung, ăn cùng với ta.”
Bạch Linh Lung rất bất đắc dĩ, đi tới ngồi bồi tiếp ở đối diện nàng.
…
Đêm hôm khuya khoắt, trong cửa sổ phòng tối ở trên lầu của sàn đêm, Tào Lộ Cường nhìn chằm chằm Ngũ Vi đang nhảy nhiệt tình, nặng nề hỏi một tiếng:
“Người vẫn chưa tới sao?”
Một tên thủ hạ nói:
“Bình thường coi như chậm thêm, giờ này hẳn là phải tới rồi, hôm nay không biết xảy ra chuyện gì, rất có thể là công việc làm chậm trễ đi.”
La Khang An đích thật có việc làm chậm trễ, y còn phải giải quyết vấn đề của Gia Cát Man.
Vừa tan tầm, La Khang An phát hiện Gia Cát Man đang chờ mình, sau đó đành phải đi cùng với đối phương, hai người cùng nhau tận hưởng bữa ăn tối lãng mạn, tiếp đó y lại dẫn nàng tìm phòng trọ thích hợp ở khắp nơi.
Y cũng đã nói rõ với Gia Cát Man, nói rằng thương hội không biết bị tiết lộ bí mật, cho nên không muốn y ở cùng với người khác.
Gia Cát Man có thể làm gì? Cô nương không thể lại đi tìm thương hội trao đổi chuyện này, cũng không tiện chứng thực, không muốn đồng ý cũng lực bất tòng tâm.
Sau bữa cơm tối, La Khang An trước tiên dẫn cô nương này đi mua một cái đồng hồ giá trị không nhỏ, sau đó lại tìm một căn phòng trọ, tiền thuê nhà cũng là La Khang An trả, cộng thêm lời dỗ ngon ngọt của y, sự bất mãn trong lòng Gia Cát Man đã tan thành mây khói, trở nên vui vẻ không thôi.
Dứt khoát đồng ý ngày mai dọn đi.
Đương nhiên, đêm nay cô nương này vẫn qua đêm ở chỗ của La Khang An.
Tối nay La Khang An thật không có ý định đi tìm vui sướng ở sàn đêm, Tào Lộ Cường đã vồ hụt.
Ngày ban đêm thứ hai, kết quả Tào Lộ Cường vẫn vồ hụt.
Thứ nhất là trở về từ Thần Vệ doanh đã quá muốn, vấn đề khác là Lâm Uyên khiến y quá mất hứng, huống hồ bản thân cũng đã đồng ý đi đến nhà mới của Gia Cát Man, đối phương cũng không ngại thức đêm chờ y trở về, thậm chí còn tự mình xuống bếp làm thức ăn khuya.
Ngày đi làm kế tiếp, hai người lại có đôi có cặp.
Đến Tần thị thì cả hai tách ra, La Khang An lại uể ảo đi đến phòng nghỉ của Lâm Uyên, kéo tấm màn cửa ra, ngồi đó chờ Lâm Uyên.
Lâm Uyên đi vào sau, La Khang An lại tiếp tục lải nhải chuyện phát sinh với Gia Cát Man.
Lâm Uyên nghe hết lời dông dài của đối phương, lập tức lấy cớ nghỉ ngơi để đuổi đi.
Tiếp đó hắn bắt đầu kiểm tra các góc khuất trong phòng, bởi vì bản thân muốn tu luyện nhưng không muốn người khác nhìn thấy quá trình của mình, cho nên hắn rất cẩn thận trên phương diện này.
Kết quả phát hiện vấn đề.
Hắn đi đến một góc nhỏ trong phòng, ngón tay bóp lấy một quả cầu nhỏ, sau đó thi pháp phá hủy mạch điện của nó, cuối cùng lắp trở về.
Kiểm tra thêm một lúc, lại phát hiện trong phòng khác và trên đầu đều có lắp camera mini.
Lâm Uyên nhìn camera mini trong tay, trong lòng trăm ngàn mối nghi ngờ, không biết rốt cuộc là ai ra tay trong phòng của hắn.
Hắn cũng không biết đối phương ra tay lúc nào, ít nhất có thể chắc chắn là hôm qua không có, bởi vì hôm qua hắn đã kiểm tra, những vật này không tồn tại.
Lúc sáng sớm hôm qua tới đây, bởi vì còn phải đi Thần Vệ doanh, vì thế không cần tu luyện, cộng thêm La Khang An ở bên cạnh, kết quả hắn không có kiểm tra.
Nói cách khác, người làm chuyện này ngại trong khoảng thời gian từ tối hôm kia đến sáng hôm nay.
Hiện tại hắn quan tâm nhất là mục đích của người làm việc này, chẳng lẽ phát hiện hắn có vấn đề?
Cầm vật nhỏ trên tay, sau đó lại xếp vào trở về.
Hắn chỉ phá hủy một cái trong phòng chính, chính vì muốn chắc chắn bản thân không còn nằm trong vùng giám sát, hắn cũng không có phá hư vị trí giám sát những địa phương khác, tất cả đều lắp trở về.
…
Phan Lăng Vân ra tù, theo đó là đám người Câu Tinh.
Một nữ nhân đoan trang mặc áo dài tím mang theo mấy người chờ đợi ở bên ngoài, Nhị tỷ của Phan Lăng Vân – Phan Lăng Nguyệt.
Hội trưởng Phan thị – Phan Khánh sinh ra ba cô con gái, bản thân gã cũng muốn có con trai, nhưng số mệnh không cho gã toại nguyện, kết quả là sự xuất hiện của ba cô gái, về sau gã cũng mất cơ hội sinh thêm con trai, tình huống không sai biệt lắm so với Tần Đạo Biên. Ứng nghiệm với câu dân gian nào đó mà cũng không phải là cổ tích: Có nhà không có người, có người không có nhà!
May mắn dù có là nữ nhi của Tần Đạo Biên, hay là ba nữ nhi của Phan Khánh, không một ai thua kém nam nhi. Tần Nghi trực tiếp quản lý Tần thị, ba tỷ muội nhà Phan gia cũng trở thành trợ thủ đắc lực cho Phan Khánh.
Người kia còn là muội muội của mình sao? Phan Lăng Nguyệt tự mình đến đón người nhưng gần như không nhận ra đối phương, cả gương mặt đều sưng thành đầu heo.
Trong lúc bị cầm tù, thành vệ cũng không có chữa trị cho nàng ta, Hoành Đào ra tay đích xác không một chút khách khí.
“Nhị tỷ.”
Phan Lăng Vân nói một tiếng, sau đó rơi nước mắt, khóc hết tất cả ủy khuất trong lòng.
“Nhị tiểu thư.”
Bọn người Câu Tinh lần lượt bái kiến.
Phan Lăng Nguyệt bình tĩnh nói:
“Chuyện gì cũng không cần nói, về nhà chữa thương trước đi.”
Cô nàng tự tay xắn lấy cánh tay của muội muội.
Nơi xa, Triệu Nguyên Thần ngồi ở trong xe lẳng lặng nhìn một màn này, cất tiếng:
“Xùy…”
Hắn ta nhìn thấy dáng vẻ của Phan Lăng Vân, nhịn không được bật cười, chưa bao giờ thấy đối phương chật vật đến mức độ này.
Một đám người Phan thị trở về điểm dừng chân, lập tức có tu sĩ tiến hành chữa trị cho Phan Lăng Vân.
Thi pháp khơi thông huyết mạch, tiêu sưng hóa đọng, cộng với việc không tiếc linh đan diệu dược, trên mặt Phan Lăng Vân rất nhanh đã khôi phục bình thường, chỉ chút vêt tích dị dạng, vẫn cần chút thời gian khôi phục nội thương.
Phan Lăng Nguyệt xác nhận đã ổn thỏa, phất tay cho người khác đi ra ngoài, cất bước đi đến trước mặt muội muội, trầm giọng nói:
“Chỉ là một chút chuyện nhỏ, tới gặp một người mà đã biến thành dạng này, phụ thân rất không vui.”
Phan Lăng Vân tức giận nói:
“Nhị tỷ, Lạc Thiên Hà dùng việc tư làm công, rõ ràng đang thiên vị cho Tần thị…”
“Im miệng!”
Phan Lăng Nguyệt quát ngưng lại, nói:
“Câu Tinh đã nói cho ta biệt xảy ra chuyện gì, lại nói những oán trách này đối với ai cũng không có ý nghĩa, muốn trách thì trách chính mình không cẩn thận. Ngươi có biết phụ thân vì cứu ngươi ra lần này, không nói đến việc cúi đầu trước mặt người khác, bảo vật trong nhà Tích Trần Châu, còn có viên nội đan Độc Giao vạn năm cũng phải lấy ra bồi tội, người ta mới có thể giơ cao đánh khẽ giữ cái mạng của ngươi!”
Phan Lăng Vân cười thảm, nói:
“Phạt ta không được sử dụng Tiên Nhan Đan trong một năm, chuyện này cũng là giơ cao đánh khẽ hay sao?”
Tiên Nhan Đan đối với tu sĩ cấp thấp, chính là đồ tốt kéo dài tuổi thọ. Còn đối với người bình thường, nó là tiên đan diệu dược giúp bảo quản nhan sắc.
Ngoại trừ người chịu phạt, Tiên Đình cung cấp cho toàn bộ người của Tiên giới, hàng năm mỗi người đều có thể mua một viên, đây chính là nguyên nhân người bình thường ở Tiên giới có thọ hạn đến một ngàn năm, cũng là ưu thế khác biệt cực lớn so với người bình thường ở nhân gian.
Nếu như tuổi tác ban đầu chỉ có 20 tuổi, Phan Lăng Vân nàng sử dụng ít Tiên Nhan Đan cũng không có vấn đề gì, bất quá bây giờ nàng cũng đã hơn 300 tuổi, một khi thiếu sử dụng thứ này, cơ thể sẽ nhanh chóng trở nên già yếu sau khi dược hiệu biến mất, nếu như sử dụng ít ba kỳ cũng đủ lấy mạng của nàng ta.
Nếu là nguyên nhân khác, nàng ta còn có thể nghĩ biện pháp xử lý, bằng vào tài lực của Phan thị, muốn một viên Tiên Nhan Đan ngoài định mức cũng không thành vấn đề. Bất quá nàng ta là người chịu xử phạt, nếu như không thấy già yếu, sau cùng truy xét thì hậu quả khó có thể lường được.
Đối với một nữ nhân, vẻ đẹp tuổi trẻ là thứ vô cùng quan trọng, chuyện này có khác nào nghiêm trị!
Phan Lăng Nguyệt thở dài, nói:
“Không phải ngươi vẫn luôn xem mình là nam nhân à, vậy thì bộ dáng lộ ra cao tuổi một chút đi. Lăng Vân, nghe Mộc thành chủ nói, gần đây Lạc Thiên Hà gặp phải không ít công kích, trong người đang có sự tức giận, ngươi chọc giận lão thì lần này có thể giữ mạng đã rất không tệ rồi! Trở về đi, phụ thân bảo ngươi về nghỉ ngơi, chuyện ở nơi này cứ giao cho ta giải quyết.”