Lưu Hiểu Kiều vén lều đi vào, nói với Dương Mật rằng đã đến cảnh quay của nàng.
Dương Mật khoát khoát tay, bảo Lưu Hiểu Kiều đi qua nói với đạo diễn tạm điều chỉnh một chút, đổi phân cảnh của người khác lên quay trước, hiện tại nàng không qua được.
Sau đó lại dặn dò Lưu Hiểu Kiều nhớ tìm thợ trang điểm tới đây, chỉnh trang lại lớp make up cho nàng.
Vừa rồi nàng khóc một trận, lớp hóa trang trên mặt ít nhiều đã hơi lem luốc, nhìn thoáng qua thì không thấy rõ lắm, nhưng đứng trước ống kính thì bảo đảm sẽ trở nên rõ ràng.
Thợ trang điểm rất nhanh đã đến, Dương Mật ngồi trên ghế, ngẩng mặt lên, nhắm mắt lại, tùy ý cho cô nàng kia điểm trang lại giúp mình.
“Này, Thẩm Ngôn, nếu anh thật sự không hát, vậy thì ca khúc đó tôi sẽ hát, tôi rất thích lời ca của nó.”
Thẩm Ngôn thoải mái đáp: “Cho cô rồi thì chính là của cô, dù cô có muốn tìm một con chó tới hát thì cũng không quan hệ gì đến tôi.”
“Lời này của anh nghe thật là khó chịu.” Dương Mật mở mắt ra, liếc xéo Thẩm Ngôn một cái. Cô bé make up vội vỗ nhẹ vào tay nàng, ý bảo nàng mau nhắm mắt lại.
Dương Mật ngả đầu ra sau ghế, suy nghĩ một lát rồi hỏi: “À phải, anh đã nói như vậy, vậy thì bản quyền bài hát này cũng sẽ tặng tôi luôn đúng không?”
Thẩm Ngôn hơi mất kiên nhẫn: “Đã nói cho cô thì chính là của cô, cô muốn xử trí như nào cũng được, tôi không muốn lặp lại lần thứ ba.”
Cách Thẩm Ngôn nói chuyện hoàn toàn là phong cách của Tông Sư.
Nhưng Dương Mật một chút cũng không tức giận, ngược lại nghe thế, khóe miệng còn hơi nhếch lên, lộ ra một nụ cười mỉm đầy ngọt ngào.
Trong lòng nàng thầm nghĩ, thật đúng là một nam nhân ngạo kiều.*
(*) Ngạo kiều: có nghĩa là ngoài mặt thì tỏ vẻ lạnh lùng, ương bướng nhưng bên trong là kiểu người ôn nhu dịu dàng, có phần ngại ngùng, xấu hổ, có thể hiểu đơn giản là “Ngoài lạnh trong nóng”.
Nàng cảm thấy logic biến thái kia của Thẩm Ngôn hoàn toàn là lấy cớ, mục đích chân chính của hắn hẳn là muốn tặng nàng một ca khúc, chẳng qua là do tính cách quá thẹn thùng, không dám nói thẳng nên tỏ vẻ lạnh lùng để che đi sự xấu hổ trong lòng hắn mà thôi.
Phần lễ vật này nàng tương đối hài lòng.
Thực dụng mà nói, món quà hắn tặng còn hơi bị đắt tiền nữa là đằng khác.
Lấy chất lượng của ca khúc hắn viết, chỉ tính riêng việc bán cho đoàn làm phim quyền sử dụng đã đáng giá ba bốn mươi vạn.
Nếu như đăng tải ca khúc này lên mạng, dùng phí bản quyền để thu lợi nhuận, cộng thêm Thẩm Ngôn may mắn dựa vào bài hát của mình mà bật lên được, vậy thì ích lợi mà nàng thu về sau đó cũng phải lên đến cả trăm vạn là ít nhất.
Đương nhiên, thứ mà Dương Mật chân chính để ý không phải là kiếm được bao nhiêu tiền.
Lấy gia thế của nàng, mấy trăm vạn cũng không tính là nhiều nhặn gì, xét ra cũng chỉ là một cái xe thể thao mà thôi.
Nàng coi trọng là phần tâm ý của Thẩm Ngôn kia kìa.
“Quả nhiên anh ta có thích mình.”
Dương Mật trong lòng ngọt ngào, nụ cười trên mặt muốn khép lại cũng ngăn không được, làm cho cô bé thợ trang điểm kia rối rắm muốn chết.
Tiểu chủ ơi, ngài cứ cười miết như thế, tiểu nữ làm sao trang điểm tốt cho ngài được đây?
“Cô biết hát à?” Thẩm Ngôn đột nhiên mở miệng hỏi.
Bài hát tặng ra ngoài hắn không đau lòng, đừng quản mấy trăm mấy ngàn vạn, hắn thật sự không để ý, lấy năng lực của mình, nói câu phách lối chút thì tiền chỉ là một con số.
Nhưng hắn rất quan tâm đến các tác phẩm của bản thân.
Đồ vật của Thẩm Ngôn, tự thân Thẩm Ngôn có thể tùy ý bỏ đi, thậm chí là hủy hoại. Tựa như trước đó hắn điêu khắc củ cà rốt kia vậy, hắn bóp nát nó cũng không thấy đau lòng. Nhưng tự tay hắn làm thì không sao, người khác thì tuyệt đối không được.
“Hừ, tốt xấu gì thì tôi cũng từng phát hành single nhạc phim rồi, anh cho rằng tôi không biết hát chắc?” Dương Mật tràn đầy tự tin nói.
“Mật tỷ, cậu từng phát hành single à?” Địch Lệ Nhiệt Ba tròn mắt, tò mò ngó qua Dương Mật.
Dương Mật trừng mắt nhìn lại nàng, “Ánh mắt cậu nhìn tớ như thế là có ý gì?”
Địch Lệ Nhiệt Ba ngu ngơ cười: “Không có, không có, là tớ hiếu kì thôi, tại sao tớ không biết chuyện này nhỉ?”
Dương Mật bật cười, đáp: “Nhiệt Ba ngốc, cậu cũng đâu phải là mẹ tớ, không lẽ chuyện gì tớ cũng phải báo cáo cho cậu biết, vả lại cậu mới xuất đạo (ra mắt) có mấy năm, thời điểm chị đây nổi đình nổi đám, cô em ngốc nghếch nhà cậu còn chưa lên đại học đâu.”
“Cô hát tôi nghe thử một đoạn đi!” Thẩm Ngôn quyết định phải là chính tai mình nghe thử mới yên lòng.
“Hả?… Ừ ừ, được thôi!”
Dương Mật cầm lấy tờ giấy chi chít nốt nhạc và câu chữ lên, cúi đầu nhìn một hồi, sau đấy có chút xấu hổ, nói: “Anh có thể hát đoạn dạo đầu để dẫn tôi vào nhịp được không?”
Thẩm Ngôn không đáp, chỉ đặt cây đàn tranh lên đùi, so âm rồi nhẹ nhàng gẩy.
Giai điệu du dương lại vang lên, Dương Mật nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn, hít sâu một hơi, nghiêm túc mở miệng hát:
“Nâng người trên đôi tay, thành kính thắp nén nhang
Cắt đứt một đoạn nến, thắp sáng vạn Kinh Luân
Không cầu mong rung động thấu tâm can, chỉ cầu xin một hồi ái tình
Yêu đến tận cùng đau thương, khóc đến tột cùng tuyệt vọng
Ta dùng trọn một đời một kiếp để sủng ái nâng niu người…”
Dương Mật mới hát vài câu liền khựng lại, bởi vì tiếng đàn của Thẩm Ngôn đã ngừng từ khi nào.
“Không… Không dễ nghe sao?”
Dương Mật ngày thường luôn là bộ dáng đoan trang, cao cao tại thượng, thế mà giờ phút này nàng lại chột dạ khó hiểu, đầu cúi thấp, đôi mắt liên tục chớp chớp, hoàn toàn là dáng vẻ của cô học sinh nhỏ chẳng may đúng lúc đang quay bài thì bị lão sư bắt được.
Thẩm Ngôn không đánh giá gì, hắn chỉ quay sang hỏi Địch Lệ Nhiệt Ba: “Cô cảm thấy thế nào?”
“Hả, tôi ư?” Địch Lệ Nhiệt Ba chỉ tay vào mặt mình.
Dương Mật cũng nhìn qua nàng, bất quá không còn là bộ dáng chột dạ nữa, mà chỉ chớp mắt đã thay đổi biểu tình thành sắc bén.
Thấy vậy, Địch Lệ Nhiệt Ba cảm giác áp lực tương đối lớn khiến nàng có chút ủy khuất, đâu có chuyện gì liên quan tới nàng, nàng có làm gì đâu?
“Tôi cảm thấy… tôi cảm thấy đầu có hơi choáng váng, a, không xong rồi, tôi ngất mất thôi.”
Địch Lệ Nhiệt Ba ngã nằm xuống ghế, giấu gương mặt xinh đẹp vào trong cái gối ôm mềm mềm, giả trốn hệt như đà điểu.
Dương Mật tức giận, dùng sức vỗ lên mông cô bạn thân của mình một cái rõ kêu.
“Âm sắc tạm được, nhưng cô hát lạc nhịp rồi!” Thẩm Ngôn nhàn nhạt mở miệng.
Dương Mật cười ngượng ngùng, nhỏ giọng đáp: “Lâu quá không hát, chưa làm chủ được âm điệu, luyện nhiều một chút hẳn là ổn, cũng không phải là vấn đề quá lớn, đâu phải ai cũng vừa hát là hát tốt liền đâu, đúng không?”
Thẩm Ngôn lắc đầu: “Không phải vấn đề nằm ở chỗ có quen hay không, cô là một chút xíu nghệ thuật hát cũng không có, hát nhiều cũng vô dụng.”
Dương Mật nghe vậy liền uể oải, nàng thở dài một hơi, nói: “Tôi là diễn viên, cũng không phải là ca sĩ mà.”
Thẩm Ngôn nghiêm túc đáp: “Cô nói như vậy sẽ khiến cho tôi hiểu lầm là kỹ năng diễn xuất của cô rất tốt đấy.”
Dương Mật trừng to mắt, chỉ thẳng vào mặt Thẩm Ngôn: “Ê, anh nói đủ chưa?”
“Ha ha ha ha!”
Địch Lệ Nhiệt Ba gục xuống ghế, cười đến nỗi thân thể run lên bần bật.
Dương Mật lại vỗ một cái bốp lên mông Địch Lệ Nhiệt Ba.
“Vậy ý anh là không cho tôi hát ca khúc này chứ gì?”
Dương Mật ủy khuất nhìn Thẩm Ngôn, hai mắt thoáng dâng lên một tầng hơi nước, tựa như chỉ cần Thẩm Ngôn dám gật đầu, nàng liền khóc vật ra cho hắn xem.
– ——–
Chương sau: Chồng À, Em Có Ngoan Không?