*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tô Mạch và Lâm Tiểu Linh cùng ăn cơm trưa tại khu ẩm thực của trung tâm thương mại dưới tầng cùng tòa nhà với công ty. Đây là chốn tụ tập của các phần tử trí thức.
Ăn cơm xong, hai người đi dạo trong trung tâm thương mại cho dễ tiêu.
Sắp tới mồng Một tháng Năm, rất nhiều quầy hàng đã bắt đầu giảm giá.
Lâm Tiểu Linh kéo Tô Mạch vào Uniqlo, cô nàng xách giỏ đựng đồ, vừa đi thẳng tới khu đồ giảm giá bên trong vừa bảo: “Mạch tỷ, chiếc áo khoác này được giảm nửa giá, hời quá.”
Nhà Lâm Tiểu Linh ở vùng nông thôn ngoại thành, vì mới tốt nghiệp chưa bao lâu, lương cũng không cao nên sau khi trừ tiền thuê nhà, điện nước, đi lại, ăn uống thì chẳng còn dư lại được bao nhiêu.
Tô Mạch cười bảo: “Tốt đấy, chất khá được, kiểu dáng cũng rất basic, năm sau mặc vẫn không sợ lỗi mốt.”
Thực ra cô chẳng có chút hứng thú nào với những thương hiệu thời trang nhanh này nhưng cô rất quan tâm tới tâm trạng của người khác.
Nhất là lòng tự tôn của người nghèo.
Lâm Tiểu Linh nghe xong rất vui, nhặt thêm tiếp vài món đồ giảm giá nữa bỏ vào giỏ đồ: “Tiết kiệm được rõ nhiều tiền.”
Lâm Tiểu Linh mua rất nhiều đồ, lớn lớn bé bé ba túi mua hàng. Tô Mạch xách giúp cô ấy một cái, hai người ra khỏi Uniqlo.
“Tô Mạch?”
Tô Mạch dừng bước, xoay người lại.
Toàn thân đồ xa xỉ phẩm, Tiền Viện đi đôi cao gót tám phân đính kim cương bước tới, đưa mắt nhìn túi mua sắm trong tay Tô Mạch.
“Cô vẫn y như trước đây.” Tiền Viện tới gần, nói bằng giọng chỉ đủ hai người nghe, “Nghèo mạt rệp.”
Đôi môi ấy đỏ mọng như thể uống máu người.
Tô Mạch thấy đầu ong lên. Ký ức là một con quái vật đáng sợ, nó luôn có thể dùng cách thức tàn nhẫn nhất đâm người ta tới đầm đìa máu tươi.
Cô ngẩng đầu nhìn khuôn mặt đẹp tục tằn của Tiền Viện như một con quái thú há chiếc mồm máu khổng lồ của nó cắn vào cổ cô làm cô không thở nổi.
Cái cảm giác không thở nổi này ở mãi trong lòng cô cho tới tận khi cô vào mua túi trong cửa hàng của Hermes dưới tầng.
Chiếc túi đó ngốn hết món tiền gửi ngân hàng cuối cùng của cô nhưng không mua thì cô sẽ bị thứ cảm giác không thở nổi này bóp chết.
Cô thậm chí không nhớ nổi cuối cùng mình đã nói gì với Tiền Viện, hay là, có thể cô đã chẳng nói gì.
Tô Mạch đã lâu không tan làm đúng giờ, hôm nay là ngoại lệ.
Hạng mục của công ty khoa kỹ Tinh Thần đã hoàn thành được phân nửa, phần còn lại cô định mang về nhà làm. Hôm nay cô không thể về quá muộn.
Lâm Tiểu Linh rời mắt khỏi màn hình máy tính: “Mạch tỷ hôm nay về sớm vậy. Hẹn hò à?”
Tô Mạch cất USB vào túi, lấy gương ra tô lại son, mỉm cười không đáp.
Bắt xe về nhà ăn bữa tối muộn xong, Tô Mạch chọn một chiếc váy ngủ hai dây màu đen trong tủ đồ, tắm rửa sạch sẽ, mặc nó vào, xức chút nước hoa, tóc dài còn âm ẩm xõa trên vai.
Cô ngồi trên bệ cửa sổ thấp, mở laptop lên, bắt đầu làm việc, mắt chốc chốc lại liếc nhìn ra ngoài cửa sổ.
Chỉ cần người đàn ông kia xuất hiện, nhất định cô sẽ trông thấy.
Bảy giờ rưỡi, di động đổ chuông. Tô Mạch liếc nhìn, là số máy cố định của công ty khoa kỹ Tinh Thần gọi tới. Cô không muốn cãi vã nên không nghe.
Thiết kế giao diện app với Tô Mạch chỉ là chuyện nhỏ, kinh nghiệm thiết kế nhiều năm giúp cô có thể làm thành thạo. Phiền ở chỗ là mỗi một icon, nút bấm đều cần phải nghiêm túc suy nghĩ và vẽ.
Tô Mạch có yêu cầu rất cao với bản thân, không hề qua loa trong công việc để qua mặt khách hàng. Cho dù trong lòng cô đã lôi tên tự cao tự đại kia của công ty khoa kỹ Tinh Thần ra bằm thây vạn đoạn muôn lần.
Sau khi làm xong giao diện chính, cô đính kèm mail gửi cho đối phương, kèm theo một phần thuyết minh tỉ mỉ về thiết kế.
Trâu Tinh Thần ở lại công ty xem xong mail, lườm nguýt bảo: “Miễn cưỡng cũng chấp nhận dùng tạm được.”
Anh ta bới lông tìm vết như nhặt xương trong trứng gà moi ra được mấy chỗ chưa ổn, liệt kê ra bằng hết trong thư phản hồi.
“Chỉ hướng cần bắt mắt thêm một chút, chữ phải đậm hơn.”
“Logo dịch sang trái một pixel.”
“Nhìn sao cũng thấy chưa đủ hoành tráng.”
“Trong đơn giản phải có phức tạp, cái này của cô hơi bị… tôi không biết diễn đạt thế nào, tóm lại là phải thay đổi.”
…
“Thấy cô cũng vất vả, không cần làm lại. Sửa hết chục điểm ở trên, cả ở trang con nữa rồi nhanh nhanh gửi lại đây.”
Trâu Tinh Thần gửi mail xong thì điện thoại vừa khéo hết pin.
Triệu Thù rút điện thoại của mình ra khỏi cục sạc của Trâu Tinh Thần.
Trâu Tinh Thần: “Tôi không sạc.”
Triệu Thù: “Không phải bảo là để ý một cô gái, phải đi theo đuổi người ta sao? Người ta muốn liên hệ với ông không được thì ông làm thế nào?”
Trâu Tinh Thần không buồn giải thích, cất chiếc điện thoại sập nguồn đi.
Tô Mạch xem mail xong, ném chuột, tức tới nỗi suýt thì đập luôn cả máy tính.
Cũng may, chẳng bao lâu sau, hàng xóm mới của cô đã về tới nhà.
Chính xác mà nói, là con mồi của cô.
Anh ta một tay xách laptop, tay kia bỏ trong túi quần, bước đi không quá nhanh cũng không quá chậm. Hình như anh ta thích mặc sơ mi trắng, bộ đồ hôm nay cũng tương tự với bộ ngày hôm qua.
Tô Mạch tựa vào cửa sổ nhìn người đàn ông ngày càng tới gần.
Hai bên đường là hàng hoa qiong xanh mát, tán rộng vươn cao gần như che khuất bầu trời, những cánh hoa trắng theo gió bay rơi xuống mái tóc đen nhánh của người đàn ông.
Anh ta dừng bước, phủi cánh hoa trên người rồi bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn lên phía tầng hai.
Trong chớp mắt trốn đi, Tô Mạch nhìn thấy rõ ánh mắt của anh ta. Không biết có phải do cô ảo giác hay không nhưng cô cảm thấy cảnh tượng đáng lẽ ra phải rất đẹp này lại có phần tẻ ngắt.
Đáy mắt anh ta như đóng một lớp băng, tương phản mãnh liệt, trái ngược hẳn với dáng vẻ ấm áp, dịu dàng tối qua.
Tô Mạch lập tức phủ nhận cảm tưởng trong lòng mình lúc này, quy kết nguyên nhân là do mình quá mẫn cảm, là bệnh chung của người làm nghệ thuật.
Năm phút sau, Tô Mạch nghe thấy tiếng gõ cửa.
Cô mặc áo khoác thể dục ra ngoài váy hai dây, kéo khóa tới ngang ngực, bày ra cái vẻ quyến rũ người nhưng không phải ra sức đi quyến rũ người, thực tế thì vẫn đạt được hiệu quả quyến rũ người.
Tô Mạch mở cửa, thấy Trâu Tinh Thần đứng ngoài, ánh mắt lướt qua một chút ngạc nhiên thật đúng mực rồi dịu dàng nói: “Chào anh.”
Người đàn ông mỉm cười, vẻ mặt dịu dàng như gió xuân.
Trâu Tinh Thần cười, dùng chất giọng nhu hòa tương tự đáp lại: “Tôi quên mang chìa khóa, điện thoại sập nguồn mất rồi, tôi có thể mượn điện thoại của cô một chút được không?”
Mỹ nhân váy đen, tóc huyền, mắt biếc, làn da trắng tới giật mình. Nàng dường như vừa tắm xong không lâu, tóc vẫn chưa khô hẳn, đôi mắt long lanh nước, điềm đạm, mềm mại, đáng yêu.
Anh ta dừng mắt trên người nàng trong chốc lát rồi lịch sự dời mắt đi: “Nếu không được tiện…”
Vô cùng lịch lãm.
Tô Mạch đưa điện thoại của mình cho anh ta: “Anh dùng đi.”
Trâu Tinh Thần vỗ trán, vờ như vừa mới nghĩ ra: “Số điện thoại của công ty phá khóa tôi lưu trong điện thoại mất rồi.” Anh ta thầm tự đánh giá điểm tối đa cho màn vỗ trán ra vẻ không ổn của mình.
Tô Mạch mở cửa, dịu dàng, e lệ bảo: “Chỗ tôi chỉ có sạc pin của iphone, không biết anh có dùng được không.” Vừa nói cô vừa kéo cao khóa áo khoác lên, che khuất khe rãnh sâu hút mới rồi “sơ ý” lộ ra.
Trâu Tinh Thần nhìn đi chỗ khác, lịch sự nói cảm ơn. Lúc đi lướt qua nhau, anh ta ngửi thấy mùi hương thoang thoảng trên cơ thể nàng, thơm như những bông hoa mạt lị nở rộ bên dòng suối.
Anh ta vào nhà, nàng đóng cửa lại.
Nhất thời không phân định được, ai mới là chim vào lồng, cá cắn câu.
Trâu Tinh Thần cắm sạc pin, khởi động máy, gọi điện thoại cho công ty mở khóa, đối phương hứa hẹn sẽ tới trong vòng một giờ.
Một giờ đồng hồ này, đối với đôi nam nữ ai cũng có mưu đồ riêng này thì đúng là cơ hội trời cho.
Tô Mạch đứng ở cửa phòng bếp mỉm cười: “Uống chút gì nhé, nước lọc hay trà?”
Trâu Tinh Thần để điện thoại xuống, nở nụ cười diễn xuất: “Nước lọc là được rồi, làm phiền cô.”
Phòng con gái gọn gàng, sạch sẽ, bình hoa tươi trên bàn ăn cắm hoa bách hợp nở rộ, giá bày đồ trang trí tinh tế, trên tường treo mấy tấm tranh sơn dầu, phong cách hoặc cổ điển, hoặc khoáng đạt.
Tô Mạch đưa chén nước qua, nhìn theo tầm mắt của Trâu Tinh Thần: “Toàn là tranh vẽ lúc nhàn rồi.”
Trâu Tinh Thần quay đầu, tỏ vẻ ngưỡng mộ: “Giỏi thật.”
Hai người tao nhã trò chuyện về hội họa một lát, thấy bên cửa sổ có đàn dương cầm, thế là lại hàn huyên thêm đôi chút về dương cầm.
Trâu Tinh Thần lấy ra hai tấm vé nhạc hội: “Tám giờ tối mai, Tô tiểu thư có thể nể mặt đi làm bạn không?”
Tô Mạch liếc khóe mắt nhìn lướt qua mệnh giá, ghế VIP, mỗi tấm vé giá gần một vạn.
“Thế thì ngại quá, hay là tôi chuyển tiền cho anh nhé?”
Trâu Tinh Thần cười: “Không cần, cái này là được bạn tặng.”
Anh ta nói đúng theo kịch bản đã dự tính sẵn trong lòng.
Tô Mạch dắt tóc ra sau tai, dè dặt nói: “Sao có thể không ngại được, hay là để tôi mời lại anh một bữa nhé.”
Cao thủ so chiêu, có qua có lại.
Trâu Tinh Thần cười: “Được cùng dùng bữa với một cô gái xinh đẹp như Tô tiểu thư là vinh hạnh của tôi.”
Tô Mạch đỏ mặt thật hợp lúc: “Mọi người là hàng xóm, gọi Tô tiểu thư thì xa lạ quá, anh thấy có phải không,” cô dừng một lát, tiếng vừa khẽ vừa mềm, “A Thần.”
Anh ta đáp lại: “Phải, Mạt Lị.”
Tô Mạch xoay người, nhìn thấy trên bàn cơm có hai lon bia quên chưa giấu đi, may mà anh ta không hỏi tới.
Cô ngẫm nghĩ, sợ anh ta hiểu lầm, bèn cầm bia cất vào tủ lạnh, làm bộ thuận miệng nói: “Cái này là để làm vịt kho bia, trước nay tôi không bao giờ uống rượu bừa bãi.”
Kịch bản tiến hành tới đoạn này thì đổi nhịp khá là gượng gạo. Tô Mạch âm thầm trừ bớt điểm của mình.
Trâu Tinh Thần nhanh ý tiếp lời: “Không ngờ Mạt Lị lại còn tinh thông chuyện nấu nướng, ông xã tương lai nhất định là rất có lộc ăn.” Ánh mắt tỏ ra đầy ngưỡng mộ.
Ánh mắt này diễn có phần hơi lố, Trâu Tinh Thần cũng âm thầm trừ điểm của bản thân.
Tô Mạch nhẹ nhàng đóng cửa tủ lạnh, xoay người lại, nói ỡm ờ: “Ông xã gì chứ, tôi còn chưa có bạn trai cơ mà.”
Trâu Tinh Thần: “Tôi cũng chưa từng yêu đương.”
Tô Mạch quan sát anh ta rồi mím môi cười: “Chẳng giống.”
Điện thoại của Trâu Tinh Thần đổ chuông, người của công ty mở khóa tới.
Anh ta đứng ở ngưỡng cửa: “Thế bảy giờ tối mai, tôi qua đón cô nhé.”
Tô Mạch gật đầu: “Ừm.”
“Ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Tiếng đóng cửa vang lên, kịch bản hôm nay hết ở đây.
Tô Mạch lấy bia trong tủ lạnh ra, ngồi xuống sô pha, bật nắp, ngửa đầu uống hết quá nửa lon xong thì liếm môi dưới.
Cách nửa phòng khách, vung tay quẳng vỏ lon không đi, “uỵch” một tiếng, thùng rác nghiêng ngả chao đảo theo.
Chuông cửa lại reo lên lần nữa. Tô Mạch đứng dậy vuốt tóc, giấu thùng rác ra sau cửa.
Cô nhìn thử vào mắt mèo, người đến hóa ra không phải Trâu Tinh Thần mà là chủ nhà.
Cô mở hé khe cửa: “Lưu ca, khuya rồi, tôi đi ngủ rồi, không tiện mở cửa, có gì để mai rồi nói.”
Cặp mắt chuột của Lưu Trí liếc nhìn vào trong nhà, chỉ thấy được một cổ tay mảnh khảnh: “Tới để nhắc cô đóng tiền thuê nhà.”
Tô Mạch: “Mai chuyển cho anh.” Mai là ngày phát lương của cô.
Nói xong liền muốn đóng cửa.
Lưu Trí thò chân ngáng cửa: “Nộp luôn hôm nay, ba tháng tổng cộng mười lăm ngàn, tôi đang cần gấp.” Hợp đồng quy định là đóng ba tháng một lần.
Tô Mạch mới mua cái túi Hermes kia nên đã tiêu sạch hết tiền, bằng không cô có thể vứt tiền cho Lưu Trí, để anh ta cút đi.
Lưu Trí nhìn người phụ nữ đằng sau cánh cửa, tóc dài buông xõa, áo ngủ màu đen, làn da trắng nõn như phát sáng dưới ánh đèn.
Bị cặp mắt đê tiện dán lên người, đúng là ghê tởm không nói nên lời.
Lưu Trí đã chen được vào.
Cách gần, Tô Mạch ngửi được mùi rượu.
Cô nhắc lại lần nữa: “Ra ngoài, không tiện.”
Trước giờ, chuyện cho thuê nhà đều do mẹ của Lưu Trí ra mặt, là một bà cụ rất hiền lành. Từ tháng trước, bà cụ bị bệnh, Lưu Trí bắt đầu quản lý.
Cô tính ở hết hợp đồng là sẽ chuyển.
Mắt Lưu Trí cứ mải dán chặt lấy người Tô Mạch, cuối cùng thò tay sờ tay cô.
Tô Mạch hất tay cho anh ta một cái tát, mạnh mẽ, dứt khoát.
Lưu Trí tức mình, chỉ tay vào người Tô Mạch chửi: “Đồ đĩ thõa, còn giả vờ cái gì, ăn mặc như vậy chẳng phải là muốn dụ dỗ đàn ông hay sao.”
Anh ta mượn hơi rượu, vừa nói vừa sáp tới.
Lưu Trí cao ngang tầm Tô Mạch, người gầy đét như chuột. Tô Mạch tung chân đạp anh ta ra ngoài.
Làn váy lụa tơ tằm màu đen bay bay theo gió.
“Bịch” một tiếng, Lưu Trí nửa say nửa tỉnh ngã lăn trước cửa căn hộ đối diện.
Anh ta đứng dậy, lưng bị đau, ý đồ dơ bẩn cũng bốc hơi hết.
Anh ta không tin nổi đứa con gái bình thường trông có vẻ dịu dàng, yểu điệu vậy mà lại khỏe tới vậy, lại còn rõ nóng tính.
Lưu Trí chuồn.
Tô Mạch cúi đầu vuốt làn váy, ngẩng đầu lên mới thấy không biết từ lúc nào, cửa căn hộ đối diện đã mở.
Chú thích:
*vịt kho bia 啤酒鸭. Video cách làm: