Vân Dung theo bản năng lui đến góc khuất, hai tay ôm lấy đầu gối, đứng lên đem chính mình che dấu.
Những nhà giàu có giống như Chu phủ, lúc này hẳn ở chính sảnh và trước sân đèn đuốc đã sáng trưng, người hầu thường xuyên đi tới đi lui hầu hạ chủ tử dùng cơm tối, nhưng mà hiện tại chung quanh không chỉ không thấy ngọn đèn nào, trong mưa gió lại truyền đến một mùi máu tươi làm cho cả người cảm thấy buồn nôn. Ở thời điểm Nàng hôn mê, Chu phủ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nghe khẩu khí tức giận của người nọ, hình như là bọn họ bởi vì không có tìm được người của Chu gia. Thẹn quá hóa giận, liền giết người cho hả giận.
Theo đó ở ngoài viện truyền đến những tiếng kêu thảm thiết thê lương và những tiếng khóc ồn ào vang lên liên tiếp trong đêm mưa. Đó là âm thanh của người bị giết.
Bị mưa làm ướt hết quần áo trên người, khắp cả người cảm thấy lạnh, Vân Dung cuộn mình ở bên trong bụi hoa, lấy tay che kín lỗ tai, không khỏi lạnh run. Trên bầu trời một đạo sấm sét nổ vang, sấm sét đánh xuống đem khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Dung càng thêm trắng bệch. Mà Nàng trốn ở một nơi bí mật gần đó, bóng dáng của Nàng bị ánh sáng chiếu vào nên không thể giấu đi đâu. Thân ảnh nho nhỏ lập tức bị bại lộ ở trong mắt nam tử kia.
Hắn bước đến gần, cúi người xuống, không hề chuyển mắt nhìn chằm chằm Vân Dung, ánh mắt kia giống như muốn nhìn thấu và thăm dò Nàng.
“Ngươi là ai?”
Nghe thanh âm của Hắn thì biết Hắn còn trẻ tuổi, nếu như cẩn thận nghe, thì sẽ dễ dàng nhận thấy là khi nói ra ba chữ này giọng nói có chút run run. Vân Dung ngước khuôn mặt nhỏ nhắn của mình lên, nhìn lại Hắn.
Hắn cách Nàng rất gần rất gần, thậm chí có thể cảm giác được hơi thở có chút dồn dập của Hắn, nhẹ nhàng phả vào khuôn mặt của Nàng. Làm cho khuôn mặt vốn đã bị lạnh lẽo xâm nhập vào cơ thể lẫn tinh thần cũng cảm thấy được một tia ấm áp.
Ánh mắt của Hắn rất là thâm thúy, đang không ngừng dò xét trên gương mặt Nàng như muốn nhìn thấu tâm tư của Nàng. Nhưng trên mặt Hắn lại có chiếc mặt nạ màu bạc, làm cho dung mạo của Hắn đều được che dấu bên trong. Hắn nhanh chóng đứng lên. Vân Dung chỉ có thể tìm tòi nghiên cứu Hắn thông qua ánh mắt.
Giờ phút này Vân Dung cũng không biết, nam tử mang theo chiếc mặt nạ màu bạc đang đứng ở trước mắt Nàng, chính là đương kim thái tử Bạch Tử Hiên.
Phía sau, một tiếng lại một tiếng kêu thảm thiết vang lên, màu máu đỏ tươi theo mưa ở tảng đá lớn chậm rãi chảy xuôi lại đây, vẫn lan tràn đến dưới chân Vân Dung. Nàng cơ hồ sắp chịu không nổi, một tiếng kêu thảm thiết, giống thanh kiếm chui vào trong lòng. Muốn ngăn cản, nhưng lại không biết nên làm như thế nào?
Nghe thấy bên ngoài có người rống to: “Nếu không tìm được người của Chu gia, các ngươi ai cũng đều phải chết.”
Mỗi người đều phải chết sao?
Nói như vậy, vô luận như thế nào đêm nay Nàng cũng không thể thoát thân được. Vân Dung nghĩ đến đây, lấy hết dũng khí hướng về phía người đang ở trước mắt đứt quãng nói: “Ta… Là người… của Chu…. Gia…”
Ha ha, đã lâu như vậy chưa mở miệng nói chuyện, không nghĩ tới vừa mở miệng nói, cư nhiên lại nói câu này.
Người nam tử kia trong mắt xẹt qua một tia đau xót, sau đó thẳng đứng dậy đến hướng phía sau khoát tay chặn lại, liền có người đem chén Lưu Ly đưa tới trong tay Hắn. Hắn vừa đưa tay uống ly rượu vừa đưa cánh tay dài vung lên, đèn đuốc liền dời tới chỗ Vân Dung đang đứng ở trước mặt. Mà Vân Dung cũng dựa theo ngọn đèn lại một lần nữa đánh giá Hắn. Hắn thân hình cao lớn, sừng sững ở dưới mưa gió càng hiện lên nét cương nghị. Đèn đuốc sáng, làm cho cả người Hắn đều sáng rực cả lên. Hồi lâu Hắn nhẹ nhàng lẩm bẩm: “Tốt! một đôi mắt tương tự.”
Vân Dung nghĩ đến Hắn còn muốn nói cái gì đó, không nghĩ tới Hắn cũng không thèm quay đầu lại, nói xong liền xoay người rời đi.
Nàng bị vài người đưa đến viện ngoài. Nơi này người quỳ đã rậm rạp, giống như một đám dê con đang đợi làm thịt, ánh mắt trống rỗng mà mê mang. Cũng có rất nhiều đầu người cùng thi thể, ngã vào trong mưa, nhìn thấy ghê người. Những người này nhìn thấy Vân Dung xuất hiện vào lúc này thì trên mặt mọi người đều thay một biểu tình không thể tin.
Trong tay nam tử cầm một thanh Cương Đao, đi đến trước mặt Vân Dung, lạnh lùng nói: “Ngươi là người nào?
Nhìn Thanh Cương Đao còn lưu lại vết máu, Vân Dung cố nén sự khủng hoảng trong lòng, cố gắng nói: “Ta là nữ nhi của Chu Từ Ân, có chuyện gì thì có thể hỏi Ta, không cần làm khó những hạ nhân này.”