Từ khi bắt đầu chơi nhạc, Lương Chân dọn ra ngoài ở. Cậu học ở một trường đại học trong trung tâm thành phố, thư thông báo trúng tuyển vừa tới, mẹ cậu liền lật qua lật lại tìm cái quỹ bảo hiểm không biết đầu tư khi nào, đưa chìa khóa cho cậu. Lương Chân nhận lấy, sau khi ở được một năm, trái tim hướng theo âm nhạc rục rà rục rịch, vì vậy năm thứ hai Lương Chân dọn ra ngoài ở. Trong nhà có một phòng được sửa lại thành phòng ghi âm, từ thiết bị đến cách âm mọi thứ đầy đủ mà đều dùng đồ tốt nhất, cậu bỏ ra hàng chục ngàn để mua vô số bản beat, cũng viết được mấy bài. Lương Chân đã chuẩn bị xong mọi việc, chỉ thiếu thời gian thích hợp để đem nhạc đi chế tác, sau đó đăng lên một website âm nhạc đáng tin chờ bình luận.
Mỗi lần xong một bản demo Lương Chân đều thấy không hài lòng rồi lại làm lại từ đầu, như vậy liền làm đi làm lại một năm, Lương Chân không ra một bài hát nào. Ấy vậy mà ở mấy buổi chơi nhạc live house, tuy cậu không có tác phẩm gì nhưng dần dần dân chơi hiphop Ôn Châu cũng đều biết có một thiếu niên trẻ tuổi đến từ Lan Châu, giọng hát khỏe, người cũng trổ mã rất đẹp trai, hơn nữa còn có tiền.
Chơi hiphop sao có thể bàn đến tiền, như vậy không real chút nào. Lương Chân cảm thấy bản thân không bị lóa mắt bởi đồng tiền, sau khi có bằng lái xe ban đầu cậu định tậu chiếc Ferrari Enzo, nhưng sau đó cậu chỉ mua chiếc Porsche 911. Cùng bạn học ra ngoài cũng rất ít dùng đến, phần lớn là đi chiếc Lexus lx. Kỳ thực khu để xe của Lương Chân sắp không còn chỗ, vốn không có ý định mua thêm xe. Nhưng sau một đêm ngồi chồm hỗm trong đồn công an, nghĩ thế nào liền muốn tiêu tiền một phen, ngày hôm sau cậu cùng Tống Châu đến cửa hàng Ferrari 4s, quẹt thẻ mua chiếc gtc4.
Một tuần lễ sau khi Lương Chân mua xe, biển số xe còn chưa làm, Tống Châu liền đề nghị đi đua xe nhưng Lương Chân không đồng ý. Tống Châu là người địa phương Ôn Châu, cha mẹ đầu tư bất động sản, trong mắt người ngoại tỉnh chính là một thổ hào điển hình. Thổ hào đều có đam mê đặc biệt, với Tống Châu là đam mê đua xe, hai năm qua làm hỏng ba chiếc xe, Lương Chân vô-lăng xe mới còn chưa đủ nóng, làm sao có khả năng cùng Tống Châu đi đua xe.
“Vậy đến đường Giang Tân? Nghe nói ở đó có quán rượu mới mở, tên gì nhỉ… Di Lam? Gọi thêm mấy người anh em nữa đến, chúng ta đi uống một chén?”
Đề nghị này so với đua xe có vẻ đáng tin hơn, hơn nữa quán rượu kia phát âm rất giống một quán bar ở Lan Châu mà Lương Chân hay lui tới. Nỗi nhớ quê dâng trào, Lương Chân đạp ga, thẳng hướng tới quán bar đường Giang Tân.
Mới vừa vào quán bar kia một lát, hai người cảm giác có gì đó không đúng. Chính là thấy nam hơi nhiều, nữ ngồi cùng bàn với nhau, bầu không khí cùng với mấy quán bar trước đây từng vào có gì đó không giống. Ngoài vị trí và tên, Tống Châu không biết thêm gì về quán bar này. Một ly bomber chưa uống đến nửa, liền có 3, 5 người đồng tính nhìn hắn quăng mị nhãn. Phía Lương Chân tình thế càng nghiêm trọng hơn, có người trực tiếp tới gần, vừa định ôm lấy vai Lương Chân liền tránh ra, mắt nhìn người kia vừa khó hiểu vừa xem thường.
Tiểu tao linh kia cũng sững sờ. Lúc Lương Chân cùng Tống Châu mới vừa vào quán bar, hắn và nhóm chị em đều chú ý tới, thì thầm bàn tán nói đã lâu không gặp “hàng tốt” như vậy, khí thế thật quá mạnh mẽ. Hắn là người đầu tiên tiến lên, không nghĩ tới Lương Chân phản ứng lớn như vậy, thái độ trực tiếp cự tuyệt.
Lúc này điện thoại Tống Châu rung lên, là một người bạn gửi định vị tới, hỏi hắn có phải nghiêm túc hay không. Tống Châu nhìn thấy, hớp rượu trong miệng thiếu chút phun ra. Chờ tiểu tao linh kia rời đi, Tống Châu cũng đứng dậy, nhìn Lương Chân nói: “Chúng ta đến lộn chỗ, đây là một gay bar.”
“Cậu đáng tin chút được không?!” Lương Chân phục rồi, một bàn đầy bia cậu cũng chưa uống, ngược lại trả hết tiền rồi. Nhưng bây giờ, ai cũng chỉ muốn nhanh rời khỏi cái “Tân thế giới” này.
Đi đến chỗ ngoặt trước cửa chính, Lương Chân lại dừng bước.
Mở cửa xong Tống Châu quay người lại, thấy Lương Chân còn ở bên trong, nghiêng đầu nhìn hướng quầy bar, không khỏi thúc cậu, Lương Chân lại không để ý. Lương Chân tiếp tục ngó nhìn, bảo Tống Châu lên xe trước đợi mình.
Lương Chân tiến lên phía trước vài bước, người vẫn đứng ở chỗ ngoặt ánh sáng mờ mịt, thị lực Lương Chân rất tốt, nhìn thấy người đang ngồi ở quầy bar rõ rõ ràng ràng, cốc thủy tinh trong tay người kia đã cạn rồi. Người nọ vung tay lên đến đưa cho người pha rượu, không biết nói cái gì, người pha rượu sau đó liền cho anh một chén.
Anh uống rất nhanh, không giao lưu cùng những người khác, chỉ tự mình uống. Chốc lát sau người pha rượu lại đưa lên một ly, anh đẩy một cái, người pha rượu liền chỉ tay sang hướng khác, ý là ly rượu này có người mời.
Anh không nhận lấy, vì vậy người mời rượu liền đi tới, ngồi xuống chỗ bên cạnh, đối với chén bomber kia làm động tác “mời”. Lương Chân nghĩ anh sẽ không uống, cảnh sát như anh nhất định có tính cảnh giác, làm sao lại uống một thứ không rõ lai lịch như vậy.
Nhưng Lương Chân nghĩ lầm rồi, hàn huyên vài câu, anh không chỉ uống một hơi cạn sạch, mà còn hướng người kia cười cười. Quán bar chẳng hề rộng, ánh đèn mờ ảo, Thiệu cảnh sát cười lên đuôi mắt cong cong, mang theo cảm giác say, thậm chí như là mời gọi. Lúc này cảnh sát Thiệu vẫn chưa thấy cách đấy không xa có một Lương Chân, một Lương Chân từ đầu đến giờ vẫn luôn nhìn anh, hoàn toàn không đi nổi.