Mang Theo Quầy Bán Quà Vặt Xuyên Đến Cổ Đại

Chương 32: Cùng lên trấn trên



Thời tiết càng ngày càng lạnh, Trần Tiểu Thái cùng Trần Tiểu Mễ đều mang bao tay.
Trước kia Lục Lâm đưa da thú đến chỗ Thẩm a bà, làm một trăm đôi bao tay da thú lớn nhỏ khác nhau, Lục Lâm tặng Thẩm a bà hai đôi, còn lại đều cầm về.
“Đại ca, qua mấy ngày nữa có hộp chợ a! Chúng ta cũng đi sao?” Trần Tiểu Thái hỏi.
Trần Tiểu Mễ gật gật đầu, “Đúng vậy, cùng nhau đi.”
Trần Tiểu Mễ lấy bao tay ra, nói: “Đến lúc đó, liền đem cái bao tay này bán đi.”
Lông xù xù mang lên tay rất là ấm áp, hình thức của bao tay không giống nhau, đại đa số đều tương đối đơn giản, nhìn giống như một ống tròn, ở chỗ ngón cái có một cái lỗ. Cũng có cái tương đối phức tạp, bình thường thì không có lỗ hỏng, nhưng trên ngón tay làm thằng một cái nắp, mở nắp ra ngón tay liền có thể tự do hoạt động, thập phần thần kỳ.
Trần Tiểu Thái lấy ra một bộ bao tay, nói: “Không biết bán ra ngoài được hay không, tuy rằng thứ này thực ấm áp, nhưng lúc mang lên lại khó làm việc.”
Bao tay này cũng rất dễ dính bẩn.
“Hẳn là có thể bán đi. Qua mấy ngày nữa sẽ có hợp chợ, đến lúc đó có rất nhiều người, rất nhiều công tử nhà giàu đều sẽ đi.” Bao tay là một thứ mới lạ, mấy công tử danh môn hẳn là sẽ mua, mua để khoe hoặc là đưa cho nữ tử mà mình ái mộ a!
“Đại ca, lúc trước ngươi nói, hợp chợ đến sẽ mang ta và Tiểu Mạch theo sao?”
Trần Tiểu Mễ gật gật đầu, nói: “Đúng vậy!”
Rất lâu trước kia, Trần Tiểu Mễ đã muốn mang hai đệ đệ đi hợp chợ, bất quá, vẫn luôn không có cơ hội, lần này cơ hội đã đến.
Hợp chợ sắp được tổ chức chính là một cơ hội lớn, đến lúc đó người quanh thôn, hẳn là đều sẽ đi trấn trên.
Trần Tiểu Mễ tính chờ xem tình hình thế nào, sẽ mang bao tay bán trong hợp chợ.
…………
Ngày đến hợp chợ, đám người Lục Lâm đã lên trấn từ rất sớm. Lần này Trần Tiểu Mễ mang Tiểu Thái, Tiểu Mạch theo, cả nhà làm một cuộc tổng động viên.
Trần Tiểu Mạch có vẻ thập phần hưng phấn, không ngừng nhìn ra ngoài màn xe, hướng ra ngoài xem.
So sánh một chút, Trần Tiểu Thái còn nội liễm hơn một chút, bất quá, qua cặp mắt sáng trưng lượng lượng kia đã bại lộ ra sự chờ mong từ tận đáy lòng.
Ven đường Lục Lâm gặp một ít thôn dân, ngày thường thôn dân vào trấn đều là vài người có quan hệ tốt cùng nhau thuê xe đi, nhưng tình huống lần này lại có chút đặc thù, trong thôn chỉ có mấy chiếc xe bò, xe la sớm đã bị thuê hết, một ít người không có xe đi chỉ có thể đi bộ.
Mấy cái thôn dân nhìn thấy xe la của Trần Tiểu Mễ đi qua, không khỏi có vài phần hâm mộ.
“Cuộc sống của Trần Tiểu Mễ càng ngày càng dễ chịu, ngay cả xe la cũng đã mua.”
“Đúng vậy! Hai ngày trước, mấy người ngoài thôn còn tặng đồ cho y, nào là cá, nào là thịt.”
“Hình như đám người Trương Đại Trụ cũng đi tặng đồ cho y.”
Đám người Trương Đại Trụ là đám người trong thôn lúc sau đến sửa nhà cho Trần Tiểu Mễ, mấy người đó học cách xây giường đất của Lục Lâm, cũng kiếm được không ít tiền ở trong thành, bất quá, lí chính vẫn luôn la hét ầm ĩ là hai người Trần Tiểu Mễ, Lục Lâm có ngoại tâm, tiện nghi cho người ngoài thôn, mấy người đó cũng sẽ không tặng cho Trần Tiểu Mễ, Lục Lâm được cái gì.
Đám người Lưu Quý Dũng của Đại Loan thôn đến tặng đồ cho người ta, trong thành liền truyền ra lời đồn đãi, nói là đám người Lưu Quý Dũng cũng biết tri ân báo đáp, mà người Đại Thạch thôn lại không thể so phúc hậu với người Đại Loan thôn, chỉ biết chiếm tiện nghi của người khác.
Người Đại Thạch thôn được tiện nghi còn khoe mẽ, học được bản lĩnh, còn mắng người dạy mình là không phúc hậu, nhân phẩm của người thôn này thật chẳng ra gì.
Kỳ thật lời đồn này là do hạ nhân của Dương gia truyền ra, giao tình của Trần Tiểu Mễ và Dương công tử không tồi, quản gia của Dương phủ cũng rất đồng tình với Trần Tiểu Mễ, vì thế liền có lời đồn này.
Lời cũng truyền khắp Đại Loan thôn, không ít người Đại Loan thôn nói đến chuyện Lục Lâm dạy làm giường đất, Lục Lâm còn thu mua hai ngàn cân khoai lang đỏ bị ế.
Thời điểm đám người Trương Đại Trụ vào thành làm việc, liền có người hỏi tay nghề này của bọn họ là học được ở đâu, có cảm ơn người đã dạy họ hay chưa.
Đám người Trương Đại Trụ bị hỏi đến phát hoảng, ấp úng không biết trả lời như thế nào.
Trong thành liền có người nói, chẳng trách Trần Tiểu Mễ không muốn dạy cách xây giường đất cho người cùng thôn, thật sự là người cùng thôn không thể so phúc hậu với người ngoài.
Sau này đám người Trương Đại Trụ nghĩ nghĩ cũng mua đồ đưa qua, còn tặng thêm không ít củi lửa.
Nhà Lục Lâm lại xây thêm một cái giường đất, lại còn ủ rượu, lượng củi lửa tiêu hao thập phần kinh người.
Cách làm của đám người Trương Đại Trụ ở trong thôn bị tranh luận không ít. Có người cảm thấy không cần thiết, có người cảm thấy phải như vậy.
Mỗi thôn dân có một cái nhìn khác nhau, vì thế thanh danh của Trần Tiểu Mễ ở trong thôn so với trước kia đã có chút khác biệt.
“Nhà Trần Tiểu Mễ có chuyện gì thế, sao lại có chuyện như vậy.”
“Nghe nói là phát hiện thứ tốt ở trong núi.”
“Thế đạo này thật đúng là không thể nói trước được cái gì a! Không nghĩ tới, cuộc sống của cái tên Trần Tiểu Mễ lục thân không nhận kia cư nhiên càng ngày càng tốt……”
“Cũng không thể nói như vậy, nếu không phải năm đó lão thái thái ngang ngạnh buộc Trần lão nhị vào núi, sao sẽ gặp được chuyện đó, người cũng đã chết, lão thái thái lại còn muốn đem Tiểu Thái bán cho người ta làm hạ nhân, các ngươi cũng biết vốn dĩ bọn họ muốn bán Trần Tiểu Thái cho một công tử nhà giàu có sở thích đánh người, đã từng đánh chết hai nha đầu, Trần Tiểu Thái bị bán qua, chỉ sợ cũng sống không lâu, tâm của lão thái thái này cũng quá xấu xa.”
Trước kia, Trần lão thái thái vẫn luôn ở trong thôn nói Trần Tiểu Mễ không tốt, mọi người thấy Trần Tiểu Mễ là một song nhi, sức lực lại cổ quái, cũng theo đó mà cảm thấy Trần Tiểu Mễ không tốt, bất quá, hiện tại Trần Tiểu Mễ đã có tiền, đám người Trương Đại Trụ, Thẩm a bà đi theo Trần Tiểu Mễ cũng kiếm được chút tiền, mọi người lại cảm thấy, kỳ thật Trần Tiểu Mễ cũng không phải là không tốt. Người đang làm, trời đang nhìn, nếu như Trần Tiểu Mễ thật sự không tốt như vậy, không có đạo lý nào cuộc sống của y sẽ càng ngày càng tốt a.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.