“Cốc cốc cốc…!”
Tiếng gõ cửa như cơn ác mộng kéo dài, có cảm giác nếu như cánh cửa không được mở ra thì tiếng gõ cửa vĩnh viễn không bao giờ ngừng.
Trên mặt Hạ Thiên Kỳ trên mặt tràn đầy mồ hôi lạnh tựa người vào cạnh cửa, sau đó hắn xoay lại nhìn qua lỗ nhỏ trên cánh cửa (mắt mèo) một lần nữa.
Thông qua lỗ nhỏ có thể thấy mảng máu đã hoàn toàn không còn nữa, mà thay vào đó là… Một gương mặt gần trong gang tấc!”
Đó là một lão bà có khuôn mặt già nua, trên gương mặt còn có vô số mụn bọc mọc lít nha lít nhít làm người ta phải buồn nôn.
A!
Hạ Thiên Kỳ bị dọa đến mức ngã phịch trên mặt đất, trong lòng của hắn đã bình tĩnh lại, nngười đàn bà mà hắn nhìn thấy thông qua lỗ nhỏ tuyệt đối không phải là người!
Bởi vì nhìn qua mắt mèo đều nhìn thấy cảnh vật bị uốn cong giống như đang nhìn ra xa, cho nên không có khả năng gần trong gang tấc như vậy được.
Trừ phi… Người phụ nữ kia sống ở bên trong cái mắt mèo!
– Trừ phi đập nát cánh cửa, nếu không tôi tuyệt đối sẽ không mở! Oan có đầu nợ có chủ, tìm ta làm gì!”
Hạ Thiên Kỳ nhớ kỹ đã từng nghe bạn học nói qua, nói quỷ sợ người ác, nếu như có một ngày gặp phải quỷ, phải tỏ thái độ hung dữ một chút, đừng quan tâm là người ngay ma chứ mắng chửi thậm tệ là được.
Trong bao nhiêu kế sách, hắn cũng chỉ còn cách dùng chiêu lấy ngựa chết giả làm ngựa sống, nếu không phải lá gan của hắn đủ lớn, đổi lại là người khác trong hoàn cảnh gặp phải con quỷ kinh dị như vậy, chỉ sợ sớm đã té xỉu.
Không biết có phải cách làm của hắn có tác dụng hay không, mà tiếng gõ cửa liên hồi cuối cùng cũng dừng lại, Hạ Thiên Kỳ cố giữ bình tĩnh trong chốc lát, sau đó mới nhìn qua mắt xem bên ngoài ra sao.
Người phụ nữ bên trong mắt mèo đã hoàn toàn biến mất, ngoài hành lang cũng có vẻ như đã khôi phục lại trạng thái như bình thường, bị bóng tối bao trùm.
Thành công?
Mặc dù đã nhìn thấy mọi thứ quay lại như bình thường, nhưng Hạ thiên Kỳ vẫn không dám buông lỏng cảnh giác dù chỉ một chút. Đề phòng trường hợp bất trắc, hắn di dời hết bàn ghế trong phòng ra, phàm là đồ vật có thể di chuyển được, tất cả đều bị hắn đem ra dùng chắn cửa.
Vào thời khắc Hạ Thiên Kỳ đang dựa vào tường thở hồng hộc, cũng là lúc hoàn thành hết mọi việc, thì bỗng từ trong nhà vệ sinh của hắn đột ngột truyền ra tiếng bơm nước của bồn cầu.
Róc rách…!
Tiếng bơm nước kỳ lạ vang lên, khiến Hạ Thiên Kỳ không thể kiềm nén mà phải rùng mình một cái, những thi thể ở trong bồn cầu tối qua, bọn họ trước khi chết đều trải qua đau đớn, tra tấn, lại còn dính đầy máu tươi trên mặt, tất cả những hình ảnh đó đều hiện lên rõ trong đầu hắn mồn một.
Không!
Hạ Thiên Kỳ cũng không muốn bản thân chết oan uổng như vậy, tương lai rộng mở của hắn chỉ vừa mới bắt đầu, siêu xe, nhà đẹp, phụ nữ xinh đẹp cũng mọi thứ tốt trên đời này, hắn còn chưa một lần được nếm trải, làm sao có thể cam tâm chết như vậy.
Chết ở một căn phòng trọ đã đủ xấu hổ, nếu như thi thể còn bị nhét vào trong bồn cầu… Hạ Thiên Kỳ cảm thấy nếu có chết thành ma cũng sẽ rất mất mặt, không thể ngẩng đầu lên được.
Vội vàng xông vào nhà vệ sinh, Hạ Thiên Kỳ cúi đầu nhìn về phía bồn cầu đang không ngừng phát ra tiếng nước chảy, sau đó lại cảm thấy tiếng tim đập mạnh dữ dội.
Bởi vì nhìn thấy nước trong bồn cầu, vào giờ khắc này lại chuyển thành máu tươi.
Tình cảnh kỳ lạ như vậy đã hoàn toàn thay đổi thế giới quan của Hạ Thiên Kỳ. Chẳng lẽ trên đời thật sự có ma?
Hắn cảm thấy từ giờ trở đi, nếu như còn được nghe tên khốn nào đó nói, trên đời này làm gì có ma quỷ, hắn nhất định sẽ cho tên khốn đó một trận ra trò.
Cạch!
Run rẩy đóng nắp bồn cầu lại, Hạ Thiên Kỳ tụng niệm A Di Đà Phật thật to cho tới khi về tới phòng ngủ. Sau khi tới nơi hắn bắt đầu lục tung căn phòng, lo lắng tìm bằng được cái rương đựng đồ.
“Bùa hộ mệnh… Bùa hộ mệnh… Ta nhớ ta có rất nhiều mà… Chúng đâu hết rồi?”
Hạ Thiên Kỳ vội vàng mấy cái gương đựng đồ đổ ra hết toàn bộ, cũng may ông trời không phụ lòng người, hắn tìm thấy từ trong đống rương được lật ra có một cái túi vải được thêu chữ “Khôn” màu đen bên trên.
Cái túi này được gọi là túi càn khôn, ngoại trừ cái bị hắn vứt đi thì toàn bộ đều ở đây. Trước giờ trong mắt hắn những thứ này chả khác gì rác rưởi không đáng một đồng, còn hiện tại nó chẳng khác gì một túi vàng óng ánh.
Đương nhiên, nếu chúng thật sự có tác dụng hộ mệnh.
Cho dù có tác dụng thật hay không hắn cũng không hề quan tâm nữa, dù sao trong nhà vệ sinh của hắn xuất hiện điều gì tồi tệ.
Hạ Thiên Kỳ vội vàng cầm cái túi càn khôn đi tới phòng vệ sinh, sau đó cắn răng nhấc nắp bồn cầu lên.
Hạ Thiên Kỳ vốn định ném cái túi hộ thân vào trong bồn cầu, thử xem có tác dụng gì không, nhưng điều hắn không thể ngờ tới chính là, ngay khi hắn vừa nhấc nắp bồn cầu lên, thì bỗng một cánh tay trắng bệch thò lên, bất ngờ nắm lấy vai trái của hắn.
A!
Cảm giác lạnh run nhanh chóng lan truyền khắp cơ thể, Hạ Thiên Kỳ lập tức bị dọa đến mức sợ hãi phát ra tiếng la inh ỏi, không bận tâm chuyện gì đang xảy ra, hắn nhanh tay ném cả túi càn khôn ném vào trong bồn cầu.
Sau vài giây khi bùa hộ thân rơi vào bồn cầu, từ trong bồn cầu liền phát sáng, cánh tay đầy móng vuốt đang nắm bả vai Hạ Thiên Kỳ, giống như bị điện giật, đột ngột rụt trở về.
Nhìn thấy bùa hộ thân phát huy tác dụng, linh hồn của Hạ Thiên Kỳ đang treo cao lơ lửng cũng rơi xuống, nhưng cũng không dám nán lại trong phòng vệ sinh thêm nữa, nhanh chân trốn thoát khỏi đó.
Sau khi chạy ra khỏi phòng vệ sinh, hắn vốn định rải bùa hộ thân khắp nơi trong phòng trọ, nhưng điều làm hắn hối hận nhất là, trong túi càn khôn chỉ còn lại duy nhất một bùa hộ thân.
Những cái trước đây có trong túi càn khôn, do quá sợ hãi, đều bị hắn ném hết vào trong bồn cầu.
Cũng may vẫn còn lại một cái để hắn phòng thân.
Bởi vì lo lắng không biết cái thứ ma quỷ kia có lại xuất hiện hay không, cho nên Hạ Thiên Kỳ cả đêm đều không thể chợp mắt, không biết có phải hay không do bùa hộ thân phát tác dụng, cho tới khi trời sáng cũng không hề có chuyện gì xảy ra.
Căn phòng trọ tạp nham tắm mình dưới ánh bình minh, trông như hôm qua chưa từng phát sinh chuyện gì.
Dùng tay vuốt hai má của mình, Hạ Thiên kỳ cảm thấy toàn thân tràn đầy mệt mỏi và đau nhức, nhất là vai trái của hắn vô cùng đau đớn, phía trên bị lõm một góc vì bị bàn tay xương xẩu màu đen kia chộp vào.
Thật sự là đau chết mất!
Hạ Thiên Kỳ cẩn thận đưa cánh tay trái lên cử động, đúng là có chút đau, nhưng may mắn vẫn không hề ảnh hưởng tới sinh hoạt.
Lát sau, Hạ Thiên Kỳ thấp thỏm đi vảo nhà vệ sinh, sau khi kiểm tra quanh một lượt thật kỹ, hắn phát hiện bồn cầu đã khôi phục như cũ, chỉ là ở phía trên mặt nược nổi lơ lửng đống tro tàn của bùa hộ thân.
Xác định phòng vệ sinh đã an toàn, Hạ Thiên Kỳ lại tiến đến cái lỗ nhỏ nhìn ra phía hành lang bên ngoài… Chắc chắn mọi thứ đã an toàn, hắn mới dời những đồ vật chắn cửa đi, khôi phục mọi thứ về đúng vị trí ban đầu của căn phòng thuê.
Sau khi ra ngoài, điều đầu tiên Hạ Thiên Kỳ làm, đó chính là đến một quán nét gần nhà.
Bưng một bát mì nóng hổi để lên trước mặt, Hạ Thiên Kỳ tùy tiện tìm một máy còn trống ngồi xuống.
Vốn dĩ hắn chỉ muốn đến tiệm sách Hâm Hoa lấy điện thoại, sau đó lại nghĩ tới khả năng chiếc điện thoại của mình bị cảnh sát lấy đi, hoặc có thể là người khác, cuối cùng hắn quyết định liên lạc với gia gia của hắn trước.
Đăng nhập vào tài khoàn QQ, Hạ Thiên Kỳ ngạc nhiên phát hiện thấy gia gia hắn đang online, cho nên hắn thậm chí không để ý tới chuyện ăn mì, vội vàng nói vào micro.
Vốn dĩ nghĩ gia gia đang mải mê chơi game không để ý tới hắn, nhưng thật không ngờ tới chuyện hắn vừa gửi tin nhắn, gia gia hắn đã lặp tức trả lời, chỉ là… Người đáp lại không phải là gia gia hắn, mà là mẹ của hắn.
“Thiên Kỳ, cái thằng nhóc chết bầm này đang làm cái gì a? Ngay cả gọi cho người mẹ xinh đẹp này cũng không, nói ngay có phải đã có bạn gái? Tiểu tử thúi, đưa con dâu về đây nhanh… Mà khoan, ngoại hình có đẹp không, là người như thế nào, con nhà ai ở đâu…”
“STOP! Ngừng! Mẹ à con sai rồi, đối với chuyện gần đây không thể liên lạc cũng rất áy náy, nhưng mà bây giờ, con muốn gặp gia gia!”
“Mỗi lần như vậy mày đều nhận sai, nhưng lại không bao giờ sửa đổi! Mày tìm gia gia làm gì?”
“Lần sau con sẽ sửa mà.” Hạ Thiên Kỳ nói xong, liền vội vàng tiếp lời:
“Con tìm gia gia có việc. Là việc rất gấp.” Lần này hắn cũng không hề nói dối.
Chuyện gì? Nói cho bà mẹ đẹp nhất trần đời này biết…
“Kỳ thực là chuyện quan trọng con không thể nói…”
“Dẹp, có bí mật gì mà không thể nói với mẹ mày, hả! Không thèm quan tâm nữa, gia gia không có ở nhà, đi du lịch rồi.”
“Hả? Đi du lịch? Vậy sao vẫn còn treo nick trên QQ?”
“Gia gia nói là để cho tao giúp ông đăng ký thăng cấp.”
“Vậy thôi, con sẽ liên lạc với ông sau.”
“Mày đang nói gọi điện thoại của gia gia à… Đúng rồi, nhắc đến mới nhớ, có phải điện thoại di động của mày mất rồi hay không?”
Nghe mẹ của mình nói xong, Hạ Thiên Kỳ mới giật mình nhớ tới, bởi vì gia gia của hắn sợ phóng xạ của điện thoại, cho nên nhất quyết không dùng di động. Nếu như có ai muốn tìm ông làm tang lễ, đều là thông qua điện thoại bàn.
Nói cách khác, tạm thời hắn không có cách nào nhờ gia gia giúp đỡ.
“Này, tiểu tử thúi, có đang nghe mẹ nói gì không.”
“Nghe đây.” Nhận được tin xấu này, tâm trạng Hạ thiên Kỳ trở lên hỗn loạn, mặt ủ rũ chau mày hỏi:
“Làm sao mẹ biết được chuyện di động con mất chứ?”
“Hôm qua có một người đàn ông gọi điện thoại cho mẹ, hỏi mẹ có phải là mẹ mày hay không, còn nói mẹ nhắn với mày gặp hắn lấy lại điện thoại. Hắn đưa cho mẹ một địa chỉ, nói là ở văn phòng Hoàng Kim tầng A33. Kêu con tới đó lấy. Nơi mẹ vừa nói mày biết không?”
Làm sao Hạ Thiên Kỳ lại không biết nơi này được, bởi vì địa điểm này chính là nơi hắn phỏng vấn, cho nên cái người gọi điện thoại cho mẹ hắn, tám chín phần là ông chú kia.
Ông chú đang cầm điện thoại của mình, Hạ Thiên Kỳ một chút cũng không thấy ngạc nhiên, bởi vì bất luận là nhân viên quản lý, hay nhân viên cảnh sát cũng sẽ đem điện thoại giao cho lão.
Nghĩ kỹ, Hạ Thiên Kỳ cảm thấy mình phải đi một chuyến, dù sao hắn cũng phải lấy lại đồ của mình.
“Vậy sao nãy giờ mẹ không nói, con đi lấy điện thoại, nếu như gia gai trở về, nhất định phải báo cho con biết trước tiên…”
Dập máy kết thúc cuộc trò chuyện với mẹ, Hạ Thiên Kỳ vội vàng ăn hai tô mì, liền tắt máy rồi rời khỏi tiệm net, sau đó đón xe thẳng đến văn phòng Hoàng Kim.