Người anh em, cái miệng của mày từng được khai quang(*) rồi à?
(*) Khai quang: Khai quang điểm nhãn (Gọi tắt là khai quang) là thủ tục để linh vật nhận chủ nhân. Quá trình khai quang sẽ bao gồm lễ cúng, khấn và đọc thông tin chủ nhân. Có thể có thêm thủ tục “mở mắt” cho linh vật, gọi là “điểm nhãn”. Sau khi khai quang, linh vật sẽ nhận và phù trợ cho chủ.
Dịch: Erale
Beta: Cúc kiên cường
Người Lâm Minh nói vừa vặn ngồi ngay phía sau bọn họ, mấy người đồng nghiệp len lén nhìn người ta một hồi nhưng không thể nhìn thấy chính diện. Đúng lúc phục vụ bưng đồ ăn lên, mọi người hô hào ăn uống sôi nổi, không còn tâm tư để ý người khác nữa.
Bữa lẩu này của Lận Vô Thủy nhạt như nước ốc. Có Lâm Minh như quả bom hẹn giờ ngồi ngay sau, hắn chẳng dám rời khỏi chỗ, ngay cả nước tương chấm lẩu cũng phải để Trương Tiện Ngư đi lấy pha cho hắn. May mà ba người bọn họ ăn cũng nhanh, Trương Thiếu Dĩnh lại bận công chuyện, ăn xong lẩu là đi luôn.
Ăn một bữa lẩu toát mồ hôi hột xong, hai người cùng nhau đi về.
Sau khi trở về Trương Tiện Ngư bắt đầu thu dọn đồ đạc, còn mấy ngày cậu muốn tới trường học báo danh, thuận tiện sắp xếp thu dọn trước. Lận Vô Thủy ở bên cạnh chẳng giúp được gì, bèn xoay quanh nói lúc khai giảng sẽ tiễn cậu tới trường.
Trương Tiện Ngư dùng chân nghĩ cũng biết hậu quả của việc để vị này đưa tới trường, cậu không chút lưu tình từ chối.
Lận tổng vô cùng tổn thương, ấm ức không nói gì. Nhưng mà sau một cái tin xấu thì sẽ là một tin xấu hơn. Hắn nghe Trương Tiện Ngư nói: “Phòng ở tới hạn trả rồi, ngày mai tôi sẽ bàn việc trả phòng với chủ nhà, khai giảng xong tôi sẽ chuyển vào kí túc xá.”
Ý chính là: Cô cũng dọn đi là vừa.
Lận Vô Thủy híp mắt lại, hắn sớm lường trước vụ này rồi, nghe thế không nhanh không chậm nói: “Ở kí túc xá không tiện lắm đâu? Tôi nghe nói quản lý ở ký túc xá đại học Giang Thành rất nghiêm khắc, mười một giờ khóa cửa.” Còn một điều hắn chưa nói, đó chính là Trương Tiện Ngư không phải người thường, nếu cả ngày ở trong phòng làm mấy trò mê tín dị đoan, không chừng ngày nào đó sẽ bị tố cáo, sau đó bị cố vấn học tập mời đi uống trà.
“Đúng là có chút không tiện.” Trương Tiện Ngư cũng từng cân nhắc mấy vấn đề này, nhưng vừa vào học đã chuyển ra ngoài thì không hòa nhập với tập thể được, với cả cậu cũng hơi xót tiền, cho dù chuyển ra ngoài sống thì phí ăn ở của trường cũng không giảm, thế chẳng khác nào nộp tiền hai lần. Trương Tiện Ngư quả thật không nỡ.
“Ở tạm một thời gian rồi xem tình hình vậy.” Cuối cùng Trương Tiện Ngư nói như vậy.
Khóe miệng hắn cong cong, tỉnh bơ nói: “Thực ra…. Tôi có mua một căn nhà ngay gần đại học Giang Thành, thuộc khu nhà của các giáo sư, nếu cậu không ngại thì chuyển qua đó ở.”
Trương Tiện Ngư theo bản năng từ chối, “Không có công lao thì không hưởng lộc.”
Lận Vô Thủy biết ngay cậu sẽ không dễ dàng đồng ý như vậy, hắn đổi tư thế tuôn ra một mạch lời thoại đã được chuẩn bị sẵn, “Thực ra để cậu dọn sang đó cũng là vì muốn nhờ cậu một chuyện.”
“Hả?” Trương Tiện Ngư nghi hoặc hỏi.
“Tôi còn một người anh trai….hắn thường qua bên đó ở lại mấy ngày.”
Lận Vô Thủy chậm rãi nói: “Nhưng hắn vừa mắc bệnh sạch sẽ lại còn kén ăn, còn ghét mời giúp việc. Nếu như anh dọn qua đó, bình thường thì dọn dẹp vệ sinh một chút, lúc nào anh tôi qua thì nấu cho hắn bữa cơm, coi như tiền thuê phòng là được.”
Hắn vừa nói thế, Trương Tiện Ngư cũng nghiêm túc suy nghĩ một chút, bình thường quét dọn vệ sinh với nấu cơm thì cũng không khác cuộc sống bây giờ lắm.
Nhưng mà cậu vẫn không gật đầu luôn, “Tôi phải suy nghĩ chút đã, đợi huấn luyện quân sự xong thì trả lời có được không? Tôi muốn ở kí túc xá một thời gian cho quen.”
Thôi thúc tiếp sẽ bại lộ mục đích, Lận Vô Thủy cũng hiểu lúc nào nên tiến lúc nào nên lùi, không tiếp tục nhắc vấn đề này nữa.
– ——–
Ngày khai giảng, Trương Tiện Ngư không cho Lận Vô Thủy với Trương Thiếu Dĩnh tới đưa, một mình cậu xách vali hành lý tới trường báo danh. Cổng trường đỗ đầy xe riêng, trên đường toàn là phụ huynh đưa con cái nhập học và sinh viên trẻ tuổi hoạt bát.
Trương Tiện Ngư kéo vali, theo chỉ dẫn đi tới điểm báo danh cho tân sinh viên, hoàn toàn không chú ý tới ánh mắt đánh giá của người đi đường.
Trước khai giảng một ngày, cậu đi mua sắm vài bộ quần áo, tiện thể đổi lại kiểu tóc, thay đổi bộ dạng quê mùa lúc trước. Thân hình cậu cao gầy nhưng không yếu ớt, quần áo đơn giản mặc trên người cậu lại chẳng khác nào người mẫu. Mái tóc hơi dài đã cắt gọn gàng, lộ ra gương mặt trưởng thành, thêm chút lạnh lùng, kết hợp với đồng tử nhạt màu, lúc không nói chuyện luôn có cảm giác lạnh lùng xa cách.
Không ít người đi đường chú ý tới cậu, nhưng chẳng ai dám lại gần bắt chuyện.
Trương Tiện Ngư không để ý tới chuyện này, cậu tới nơi báo danh của tân sinh viên, nhận đồ xong thì lại theo chỉ dẫn đi tới kí túc xá cất đồ.
Đại học Giang Thành là ngôi trường có lịch sử lâu đời, trường học dựa lưng vào núi Lạc Thành, tiếp giáp với Nam Hồ, diện tích vô cùng rộng lớn, Trương Tiện Ngư đi xe buýt của trường, xong lại cuốc bộ một lúc lâu mới tìm được khu kí túc xá của mình.
Lúc Trương Tiện Ngư đi lên kí túc xá phòng 501, bên trong đã có hai người tới trước. Hai người họ hiển nhiên đã chào hỏi nhau rồi, thấy cậu thì nhiệt tình hỏi thăm một chút sau đó tự giới thiệu bản thân.
Người ăn mặc thời thượng có mái tóc xoăn là La Đan Thanh, người Giang Thành. Người béo có nước da trắng cắt quả đầu úp nồi là Trịnh Bàng, người Sở Thành.
Trương Tiện Ngư nghe thấy cái tên Trịnh Bàng thì khóe miệng co rút, nhịn lắm mới không bật cười. Trịnh Bàng hình như cũng quen việc bị người khác cười vì cái tên của mình, hắn tốt tính phẩy phẩy tay, “Muốn cười thì cười đi, đừng nhịn.” Vừa nãy La Đan Thanh biết tên hắn cũng cười lăn cười bò một hồi, thêm lần nữa cũng chả sao.
Trương Tiện Ngư lúc này mới cười ha hả, “Cái tên này đi với cậu lại càng tăng thêm sức mạnh, là tốt phúc đấy.”
(*) Trịnh Bàng: chữ Bàng [庞] nghĩa là to lớn, kềnh càng =)))
Trịnh Bàng cười hì hì, “Người anh em thật tinh mắt, lúc còn bé tôi từng được cao tăng tính cho, nói trời sinh mệnh phú quý.”
La Đan Thanh kêu một tiếng, thúc giục: “Được rồi được rồi, đừng đắc ý nữa, mau tranh thủ thu dọn rồi đi ăn cơm. Nghe nói nhà ăn của trường nấu được lắm.”
Ba người đều là kiểu tính cách tương đối dễ sống chung nên rất nhanh thân với nhau. Hai người vừa chờ Trương Tiện Ngư thu dọn giường chiếu vừa thắc mắc sao còn một bạn cùng phòng chưa tới nữa, sau đó lại bàn xem lát nữa liên hoan nên ăn món gì.
Đợi Trương Tiện Ngư thu dọn xong, bạn cùng phòng cuối cùng kia vẫn không xuất hiện. Ba người dứt khoát đi ăn trước, tiệc liên hoan cả phòng đợi lần sau vậy.
Ba người tới nhà ăn giải quyết vấn đề cơm trưa, sau đó đi nhận quần áo quân sự và mua đồ dùng hàng ngày. Xong xuôi hết mới bóc đồ ăn vặt nhàn nhã về kí túc xá. Còn chưa tới cửa 510 thì nhìn thấy hai người đàn ông mặc tây trang màu đen, giống như vệ sĩ canh giữ ở cửa ra vào.
Trịnh Bàng sờ sờ đầu, nhỏ giọng thì thầm, “Chẳng lẽ lại là một cậu ấm?”
“Vào xem xem.”
Ba người chen qua đám người hóng hớt nhìn vào bên trong cửa, thế mà đúng là một cậu ấm thật!
Điều kiện của kí túc xá đại học Giang Thành cũng không tồi, một phòng bốn người. Giường trên tủ dưới, nhà vệ sinh riêng có ban công, điều hòa nóng lạnh đủ cả. Ba người đều thấy tương đối hài lòng, không cảm thấy bất tiện gì. Nhưng cái cậu đại thiếu gia tới cuối cùng này rõ ràng đang rất không hài lòng, đứng giữa phòng vênh mặt hất hàm sai khiến người hầu mình đem tới.
“Giường sát ban công và bàn đổi cho tôi, tôi muốn ngủ ở đó, cái rèm cửa sổ này nữa, quê mùa thế tháo ra thay cái khác đi, đổi thành màu vàng ý…..” Đối phương giống như cái compa đứng giữa phòng, hai người bị gã sai bảo xoay xung quanh.
Trương Tiện Ngư nhíu mày đi vào trong, cái giường mà đối phương nói là giường của cậu.
La Đan Thanh với Trịnh Bàng cũng thấy, theo sau Trương Tiện Ngư đi vào. Trịnh Bàng lại khá thẳng tính, cậu ta nói lớn: “Đó là chỗ của Trương Tiện Ngư.”
La Đan Thanh chỉ vào cái giường sát cửa, “Bên kia còn trống.”
Cây compa sầm mặt lại, ánh mắt khinh bỉ đảo qua ba người, “Chúng mày biết tao là ai không?”
Trương Tiện Ngư lắc đầu, gương mặt không tức giận nhưng đôi mắt nhạt màu kia có chút lạnh lẽo khó giải thích, “Không biết. Nhưng mà tôi biết, nếu như anh tiếp tục gây khó dễ thì sẽ gặp xui xẻo.”
Vẻ mặt cậu rất nghiêm túc.
Compa khó chịu, hai tay khoanh trước ngực cười một tiếng, “Bố tao là Tiền Văn Tài. Nếu như chúng mày biết điều một chút thì vẫn có thể theo tao hưởng chút lợi lộc.”
Trương Tiện Ngư quay đầu giọng điệu không nhỏ nói, “Tiền Văn Tài là ai?”
Trịnh Bàng: “Không quen, chưa từng nghe tới.”
La Đan Thanh suy nghĩ chốc lát, không chắc chắn nói: “Hình như là một nhà giàu mới nổi.”
Trương Tiện Ngư: “Ồ.”
Tiền Thăng: “……”
Hai người hầu đã bắt đầu dọn dẹp đồ trên bàn của Trương Tiện Ngư, Tiền Thăng không ra oai thị uy được, trong lòng nén giận, bực bội đá cái ghế bên cạnh, “Nhanh tay con mẹ nó lên, chưa ăn cơm à?”
Bóng lưng hai người hầu co rúm lại, vội vã nhanh tay dọn dẹp. “Mới có tiền”dương dương tự đắc liếc cậu một cái, không chú ý mảnh gỗ trên ghế lung lay bên cạnh. Gã hất cằm nói với Trương Tiện Ngư: “Mày qua bên kia mà ngủ.”
Trương Tiện Ngư nhìn đám khí đen quẩn quanh giữa trán gã, chậm rãi nói: “Nhà anh nên tích đức làm việc thiện đi, nếu không giàu không nổi một đời đâu, có khi còn gây họa tới người nhà nữa.”
“Đệt mẹ mày!” Tiền Thăng cáu ầm, định động thủ. Mảnh gỗ trên ghế rốt cục không chịu nổi rơi xuống, lưng ghế vừa vặn đập vào mu bàn chân Tiền Thăng.
Tiền Thăng ré lên một tiếng rụt chân về, gã nhảy lò cò mấy lần, vừa vặn lại nhảy tới bên dưới quạt điện. Cái quạt điện này cũng khá lâu đời rồi, sau khi có điều hòa thì ít người dùng đến nó nữa. Treo trên tường có chút lỏng lẻo dễ đổ.
Tiền Thăng còn đang gào khóc thảm thiết, người hầu nhanh chóng lấy ghế tựa cho gã ngồi xuống.
“Đuổi người đi!” Tiền Thăng đau đến nhe răng trợn mắt, nhìn đám người xem kịch ở cửa, gã nghiến răng nghiến lợi hét lên với vệ sĩ.
Sinh viên ở cửa vui vẻ xem trò vui không chịu đi, vệ sĩ cũng không dám ra tay đánh người, Tiền Thăng nhìn ba kẻ đồng tâm hiệp lực chống đối mình, lại thêm đám người vây xem, trong lòng càng tức giận, ì ạch đứng dậy muốn tự mình động thủ, đột nhiên quạt điện trên đầu rớt xuống, kêu loảng xoảng đập lên đầu gã.
Tiền Thăng còn chưa kịp phản ứng thì xỉu.
Hai người hầu hét lên, luống cuống tay chân kêu hai vệ sĩ đưa người tới bệnh viện.
La Đan Thanh với Trịnh Bàng trợn mắt há mồm, nhìn bộ dạng như hận không thể cúng vái Trương Tiện Ngư.
“Người anh em, cái miệng này của cậu từng được khai quang rồi à?” Nói cái gì linh cái đó, giết người không cần đao luôn.
Trương Tiện Ngư đi tới dọn dẹp gọn gàng lại cái bàn, thấy người ở cửa còn chưa giải tán, vẫn đang thò đầu hóng hớt vào trong, cậu suy tư một chút: “Tôi chỉ tùy tiện dọa anh ta một chút, không ngờ anh ta lại xui xẻo như vậy.”