Mặc Hiểu Lam trầm mặc ngồi bên cạnh Sở Tình, vẫn không rời mà nắm chặt ngọc thủ của nàng, trong mắt lại là thất thần không chút cảm xúc. Dường như cả thiên ngôn vạn ngữ cũng không thể nói lên đau đớn của hắn lúc này. Tâm trí chỉ còn hiện hữu một mảng hỗn độn, cơ hồ đã nhìn thấy được điều gì đó, nhưng chung quy vẫn là không thể chạm tới được…..
Hắn tuy rằng mất đi một phần ký ức, nhưng quả thực không không phải kẻ ngốc. Chỉ là năm ấy cùng lúc trải qua quá nhiều sự việc, đến mức không còn tâm trí cảm thấy điều gì kỳ lạ về Sở Tình, mà căn bản khi đó hắn chưa từng đặt nàng tầm mắt, chính là một chút cũng không bận lòng. Nhưng hiện tại đã qua 12 năm, có những việc dù thời gian vùi chôn thế nào, đều đã được chính Mặc Hiểu Lam cẩn thận xâu chuỗi lại.
Khẽ chạm vào băng vải trước mắt Sở Tình, Mặc Hiểu Lam liền không giữ được vững vàng mà run rẩy bàn tay. Từ trong tâm khảm cố gắng hình dung lại đôi đồng tử xám nhạt lạnh lẽo kia, dường như đã vĩnh viễn mất đi rồi…. Có lẽ sẽ rất đau đi? Hắn đặt tay lên ngực mình, cơ hồ cảm nhận được nỗi đau đớn ấy, nhưng cho dù thế nào cũng không thể thấu nỗi cùng cực thống khổ mà Sở Tình đã phải trải.
Quả thật đều đúng như lời Sở Nhạc Hiên nói sau? Sở Tình đã luôn chờ đợi Mặc Hiểu Lam suốt 12 năm qua? Là sự thật sao? Thực ra, không phải hắn không tin tưởng, chỉ là đoạn thời gian đó chính là quá dài.
12 năm, một chút hy vọng mong manh, một thứ để làm niềm tin giữa thế gian, ngay cả một lời hứa hẹn nào từ hắn, hết thảy đều không có…. Bên cạnh nàng bao lâu qua, chỉ có cô đơn tịch mịch, lạnh lẽo bi thương, cùng tương tư về vì tinh tú nhỏ nhoi đã vĩnh viễn lụi tắt trên bầu trời thiên hà rộng lớn ấy.
Sở Tình lãnh đạm như thế, không có nghĩa là nàng vô tâm, nàng vốn dĩ cũng chỉ là nữ tử bình thường mà thôi. Yêu, hận, tương tư, si tâm, đau đớn…. Chẳng lẽ nàng không trải qua sao? Hiển nhiên là có, chỉ là Mặc Hiểu Lam chưa một lần nhìn thấy được, càng chưa từng có thể hiểu thấu được. Là do hắn vốn dĩ quá vô tư, đến mức trở thành vô tâm, lại vô tình lướt qua nàng, để lại là tổn thương sâu nặng như vậy…
“Ta sai rồi, ngay từ đầu vốn dĩ đã sai…. ”
Trong phút chốc, hắn lại vô cùng mệt mỏi mà gục xuống bên cạnh Sở Tình, khóe mắt như có như không ẩn một giọt lệ trong suốt….
…..
Mặc Hiểu Lam bình thản bước ra từ trận tàn sát thảm khốc, để lại sau lưng là thanh âm ngàn vạn oán linh gào thét trong khói lửa ngập trời. Thiên Đạo kiếm đã nằm yên trong vỏ, nhưng lại phảng phất sát khí nhàn nhạt khó tả, cơ hồ khiến lòng người vô thức dâng lên một trận bất an vô cùng.
Đột nhiên bước chân Mặc Hiểu Lam chợt dừng lại, hắn nhíu mày nhìn nữ tử một thân hàn khí trước mắt, liền trầm giọng nói: “Sở Tình, ngươi cứ phải truy cùng giết tận ta như vậy sao?”
Sở Tình không biến sắc nhìn hắn, chỉ có Trần Kiến kiếm trong tay lại lạnh lùng hướng thẳng vào Mặc Hiểu Lam. Nàng một lời cũng không nói, không gian lại bất giác rơi vào tĩnh lặng đáng sợ tột cùng. Lúc này, Mặc Hiểu Lam liền nhạt cười, trong tiếu ý lại chẳng có mấy phần thật tâm mà nói: “Ta không muốn đánh với ngươi. Cho nên đừng đuổi theo ta nữa.”
“Không muốn đánh” này trong ý tứ của hắn thực chính là “Không muốn giết”, chỉ là không muốn nói trắng ra thôi. Giết nàng sao? Mặc Hiểu Lam hiển nhiên hoàn toàn có thể, chuyện này bất quá cũng chẳng tốn một tí sức lực với hắn. Nhưng hắn lại không muốn điều đó xảy ra, một chút cũng không.
Mặc Hiểu Lam vẫn giữ một bộ dạng cười cợt lại ẩn tà khí, nhưng vừa ngẩng trông thấy đôi đồng tử xám nhạt băng lãnh ấy, dường như có chút không đành lòng, liền thu liễm tiếu ý, nói: “Thế gian này, ai cũng đều như vậy, cả ngươi cũng vậy. Ta đáng hận đến mức đó sao?”
“Ngươi đáng hận.”
Lúc này, Sở Tình bất giác lên tiếng, ngữ khí của nàng thờ ơ lạnh nhạt đến độ không nhìn ra có chút cảm xúc nào. Mặc Hiểu Lam chỉ khẽ lắc đầu định cất bước, nào ngờ trong phút chốc sắc mặt chợt phủ một mảng trắng bệch, hắn nhíu mày đầy đau đớn, ngay cả đứng vững cũng không trụ được, tức khắc liền khuỵu chân ngã xuống.
Mặc Hiểu Lam siết chặt Thiên Đạo kiếm trong tay, cố sức vận công áp chế tà lực đang cuồng bạo bộc phát như muốn xé nát thân thể hắn từ bên trong. Một vài vết nứt phảng phất tà khí nhanh chóng lan đến khắp tứ chi, mặc cho máu từ thất khiếu cứ không ngừng chảy ra, hắn vẫn chẳng liếc nhìn Sở Tình dù một chút, chỉ gắng gượng nói: “Không phải ngươi muốn giết ta sao? Đây chính là thời cơ.”
Lúc này, Mặc Hiểu Lam giải khai phong ấn chưa được bao lâu, căn bản thực lực còn chưa đủ khống chế cả hai cỗ sức mạnh luôn bài xích bên trong hắn. Giữa chính và tà, vốn dĩ vĩnh viễn không thể cùng tồn tại. Thiên Đạo kiếm ngay từ đầu là một thân tiên khí chính đạo, còn Tàng Nguyệt cầm lại chính là tà vật tà môn. Đã không thể chung đường, Mặc Hiểu Lam cũng chỉ lựa chọn bước chân vào tà đạo, đem tiên môn chính đạo kia hết thảy vùi chôn dưới huyết hải, cũng chấp nhận tự tổn hại chính mình. Chết thì sao? Chẳng qua cũng không chút vướng bận.
“Hiểu Lam, ngươi.”
Nghe được thanh âm này, Mặc Hiểu Lam liền lấy lại chút thần trí, đoạn ngẩng nhìn thân ảnh phía trước, lại chỉ thấy tầm mắt thu hẹp dần, cuối cùng chỉ còn một khoảng tối tăm mơ hồ.
Hồn