Âu Dương Phương bồng Tuệ Nghi lên xe ngựa, trước khi hắn bước lên quay lại nhìn Trần thái y, nói:
– Trần lão, đa tạ ngài đã giúp ta, chuyện ngày hôm nay xin ngài hãy giữ kín giùm ta.
Trần thái y nhìn thẳng vào mặt hắn, giọng nói có vẻ tàn nhẫn:
– Âu Dương đại nhân, ta lần đầu tiên được ngài nợ một ân tình như vậy, nhưng chuyện của Trình phu nhân, người như Trình công tử phải được phép biết chứ. Lão phu… chuyện này không thể giúp ngài được.
– Vậy thì ta sẽ có cách khiến cho Trình Tư Thành không thể biết được.-Hắn nói dứt khoát rồi quay người bước lên xe ngựa.
Tuệ Nghi nằm trong lòng hắn, cả người lạnh buốt. Khi nãy đột nhiên nàng lại ngất xỉu, Trần thái y bắt mạch nói rằng đây là biểu hiện bình thường khi cơ thể đang suy kiệt, nếu nàng chấp nhận sinh đứa bé ra thì sắp tới sẽ thường xuyên bị như vậy.
– Tuệ Nghi, nàng vì hắn mà đến tính mạng cũng không cần sao?-Hắn chạm lên gương mặt trắng nhách của nàng, lẩm bẩm một mình.-Nếu biết giữa hai người sẽ xảy ra những chuyện này, ta thà rằng lúc đó bị phụ thân đánh thêm mấy roi nữa cũng nhất định cưới nàng.
Xe ngựa đi một ngày đường nữa thì đến Thịnh thành, suốt quãng thời gian đó Tuệ Nghi vẫn luôn mê man nằm trong lòng Âu Dương Phương. Khi đến nơi hắn thuê một khách điếm ở ngay ngoài cổng thành mà không vào thành, sau đó cho người vào trong thám thính.
Khuya hôm đó Tuệ Nghi mới tỉnh lại. Âu Dương Phương nhìn sắc mặt sầu não của nàng, cơm nước không ăn không uống thì vô cùng tức giận. Đến lần thứ tư nàng né muỗng nước của hắn, Âu Dương Phương liền ném luôn chén nước xuống đất, tóm lấy vai nàng buộc nàng phải đối diện với mình, hét lên:
– Tuệ Nghi, nàng đã nói sẽ giữ lại đứa bé, nàng không ăn uống gì thì làm sao mà sống được chứ? Nàng có thể có trách nhiệm với bản thân mình được không?
Tuệ Nghi đẩy hắn ra bằng sức lực yếu ớt của mình, Âu Dương Phương sau khi trút giận cũng dần bình tĩnh lại, thả nàng ra. Nàng nhìn vào mặt hắn, không nhanh không chậm nói:
– Âu Dương Phương, huynh yêu ta phải không?
Âu Dương Phương sững người trước lời nàng nói, cứ nhìn chằm chằm vào nàng, lời định nói ra cũng kẹt lại ngay cổ họng, mãi không thốt lên được.
– Khi nãy muội có mơ một giấc mơ, muội nhớ lại lúc Âm Đệ kể cho muội nghe câu chuyện rằng có một vị công tử và cô nương kia là thanh mai trúc mã, vị công tử kia rất yêu cô nương đó, nhưng vị công tử đó biết cuối cùng hai người không thể bên cạnh nhau nên đã nghĩ ra một cách, đó là làm nhiều việc chọc phá cô nương đó, khiến nàng tức giận mà mắng chửi mình, từ đó chết tâm, nhưng cô nương đối với những trò đùa của chàng vẫn không nói gì, không tức giận, chỉ ngày càng xa lánh chàng hơn. Cuối cùng cô nương kia gả cho một người khác, công tử cũng cưới vợ. Nhưng sau đó cuộc sống của cô nương không tốt đẹp gì, công tử mới giúp nàng thoát khỏi nhà chồng, thú nàng làm thiếp của mình, nối lại tình cũ. Nhưng thê tử của công tử vì đố kỵ với cô nương đó đã giết chết nàng, sau đó nói mấy lời bịa đặt che giấu vị công tử đó.-Nàng nhìn vào mắt Âu Dương Phương, tài hoa công tử lúc này lại vô cùng hoảng loạn.-Vị công tử đó là huynh sao? Còn cô nương đó là muội ư?
Ban đầu nàng thật sự khi nghe Âm Đệ nói, nàng không nghĩ Âu Dương Phương và mình là hai nhân vật chính trong câu chuyện đó. Âu Dương Phương dù sao cũng là một người thông minh, tài giỏi, là anh tài của triều đình, là người tình trong mộng của biết bao cô nương, tiểu thư ở Đại Tiếu này. So với đại ca Âu Dương Chiến lạnh lùng ít nói của mình, ấn tượng tốt về hắn mới là lan xa vạn trượng, Tuệ Nghi trước đây dù nằm mơ cũng không dám mơ hắn yêu mình.
Tuy nhiên từ trong mộng tỉnh lại, nhớ lại lời mà Âm Đệ nói, lại liên kết với những sự kiện, hành động và thái độ của hắn hai tháng qua, nàng lại có một chút nghi hoặc. Hỏi ra rồi, nhìn Âu Dương Phương sững sờ như vậy, nàng dám khẳng định đây không còn là nghi hoặc nữa, là khẳng định.
– Buồn cười thật đó.-Nàng vừa nói vừa lấy ta che mắt mình lại, nước mặt lại trực trào ra.-Người ta yêu vì ta mà giết người, trích máu tim làm thuốc cho ta, còn có một người yêu thầm ta mười mấy năm lại không nói. Ta đúng là bị lừa cả rồi, còn chuyện gì huynh che giấu ta nữa không, nói cả ra đi để sau này ta biết sẽ không cần bất ngờ nữa.
Âu Dương Phương bước lên định chạm vào vai nàng, nàng liền lập tức né tránh. Hắn buồn rầu lên tiếng:
– Ta nói với nàng thì thay đổi được gì? Năm xưa khi phụ mẫu cùng Tưởng bá bá và Tưởng bá mẫu hứa hôn cho nàng và đại ca của ta, ta đã cầu xin phụ thân hãy cho ta cưới nàng. Phụ thân tức đến nỗi dùng roi ngựa đánh ta suốt một đêm, nói ta là bất hiếu, sỉ nhục gia phong của Âu Dương gia. Đó là lần đầu tiên phụ thân đánh ta, là lần đầu tiên ta vứt bỏ hết tôn nghiêm của mình mà cầu xin đại ca. Tuệ Nghi, nàng nghĩ xem ta đã làm những gì với nàng? Ta tận mắt nhìn thấy nàng và Trình Tư Thành bái lạy trời đất, nhìn nàng bước lên kiệu hoa, nhìn nàng bước vào Trình phủ, nhìn nàng đứng bên cạnh Trình Tư Thành, nghe người khác gọi nàng là Trình phu nhân. Tuệ Nghi, ta vì nàng mà cho người bố trí binh lính ở trong rừng suốt mấy canh giờ, ta là người nhảy xuống sông cứu nàng lên, ta là người túc trực bên nàng lúc nàng mê man bất tỉnh, ta mới là người yêu nàng thật lòng, Trình Tư Thành ngoại trừ khiến nàng tổn thương thì còn làm gì được cho nàng?
– Chàng ấy đã lấy máu tim làm thuốc dẫn cho ta, chàng vì ta mà phải cắn rứt lương tâm bao nhiêu lần chứ? So với chàng, huynh cũng chỉ là lặng lẽ đứng nhìn ta, huynh đâu có làm gì cho ta.-Tuệ Nghi hét lên. Chỉ mỗi việc đó cũng đã khiến nàng yêu hắn, đã khiến nàng cảm thấy có lỗi với hắn rồi. Nàng còn trách hắn đã giết con của mình, Âu Dương Phương lại khiến nàng sai càng thêm sai.
– Tuệ Nghi, ta đã cứu mạng nàng.-Âu Dương Phương trầm giọng lên tiếng. Hắn nói rồi đột nhiên lao đến, đè nàng xuống giường, đôi mắt hằn lên những tia máu.-Tuệ Nghi, ta yêu nàng, ta yêu nàng, ta yêu nàng từ rất lâu rồi. Hôm nay, nhất định hôm nay ta sẽ biến nàng thành của ta.
Âu Dương Phương vừa nói vừa xé y phục của nàng ra, mặc cho nàng la hét và phản kháng. Sức lực của Tuệ Nghi vốn đã yếu, hiện tại còn yếu hơn nữa, Âu Dương Phương sau đó dễ dàng kéo rách y phục của nàng.
Nhìn hắn bừng bừng khí thế, nàng liền dùng sức lao đến cắn mạnh vào vai hắn, đến khi mùi máu tươi xộc ra, Âu Dương Phương gầm lên một tiếng rồi tiến vào người nàng.
Cảm giác căng khít, bao bọc ấm áp khiến hắn kêu lên những tiếng thỏa mãn, nhanh chóng luận động không ngừng trong cơ thể nàng.
Tuệ Nghi ngay giây phút cảm giác được nam căn nóng rực của hắn vào sâu trong mình, nước mắt không ngừng tuôn ra như vỡ bờ. Nàng chưa bao giờ cảm giác bị sỉ nhục như vậy, nàng vô cùng tôn trọng Âu Dương Phương, vì sao hắn lại không thể cho nàng giữ lại chút tôn nghiêm cho mình cơ chứ?
– Không được.-Nàng hét lên khi cảm giác hắn đang dần gia tăng tốc độ, chuẩn bị phóng thích vào cơ thể mình.-Âu Dương Phương, nếu huynh làm vậy muội sẽ hận huynh, muội sẽ không tha thứ cho huynh.
Nàng vừa dứt lời thì nghe tiếng rên thỏa mãn của hắn, một dòng nóng rực liền phun trào vào sâu trong nàng.
Âu Dương Phương gục xuống, thở hồng hộc trên người nàng. Nam căn của hắn vẫn còn giữ nguyên trong người nàng mà không rút ra, hắn cũng không ngẩng lên nhìn nàng.
Cơ thể hai người dính sát vào nhau, nàng liền cắn răng đẩy hắn ngã ra khỏi người mình, đem thứ đó của hắn rút ra, lao xuống giường.
Tuệ Nghi cầm lấy y phục bị hắn xé rách lên che chắn cơ thể mình, nhanh chóng đi ra gian sau có bồn tắm, bất chấp nước lạnh ngắt mà nhảy vào.
Âu Dương Phương nghe tiếng nước từ bên trong thì vội vàng bò dậy, không khoác y phục mà đi ra xem nàng, hắn sợ nàng sẽ tắm nước lạnh mà bị cảm.
Tuệ Nghi nhìn cơ thể trần như nhộng của hắn, dùng hết sức mà quát:
– Đồ vô liêm sỉ, cút đi.
Âu Dương Phương nhìn thấy nàng như vậy cũng không dám tranh cãi nữa, sợ nàng sợ quá lại làm liều, hơn nữa chuyện hắn vừa làm…
– Tuệ Nghi, ta xin…
– Im mồm.-Hắn chưa nói hết thì nàng lại hét lên.-Âu Dương Phương, ta đúng là nhìn lầm huynh.
Tối hôm đó Tuệ Nghi không dám ngủ, Âu Dương Phuong thì vẫn ngủ bên phòng của hắn. Lúc trời gần sáng, nàng cuối cùng cũng quyết định xong. Nàng ngồi dậy, chong đèn lên viết một lá thư:
” Âu Dương Phương, đừng cố tìm muội, khi huynh đọc được lá thư này thì muội đã không còn ở đó nữa rồi. Muội sẽ không nghĩ bậy, muội sẽ sống thật tốt, tự chăm sóc bản thân mình, sinh đứa bé ra rồi nuôi dưỡng nó. Huynh hãy nhắn lời cho Trình Tư Thành giúp muội, muội vẫn còn sống, chàng ấy không cần thấy hối hận gì cả, nhưng đừng nói cho chàng biết là muội có thai.
Tuệ Nghi. “
Nàng thu xếp đồ đạc của mình vào tay nải, ngay lập tức lên đường.
Đó giờ nàng chưa bao giờ đi ra ngoài một mình cả nên chuyện đi đâu nàng thú thực cũng không rõ, bây giờ trời còn tối nên cửa thành không mở, nàng không thể vào trong. Tuệ Nghi liền nghĩ tìm một chỗ nào đó ổn định trước đã, sau đó đi đến gặp phụ mẫu cũng không sao.
Nàng đánh cắp một con ngựa trong chuồng ngựa ở khách điếm, khẽ khàng dắt nó đi. Đi mãi về một hướng, cuối cùng nàng cũng gặp tòa thành đầu tiên- Ôn thành. Ở lại đó một đêm để nghỉ ngơi, sẵn tiện mua thêm một ít đồ ăn rồi nàng lại lên đường đi tiếp, bởi vì nàng biết Âu Dương Phương sẽ không làm theo lời nàng nói, hắn sẽ đuổi theo.
Một tháng đầu tiên, nàng đi qua bốn tòa thành, gần đi đến biên giới giữa Đại Tiếu với Bắc quốc, nơi này là nơi có tình giai hảo mật thiết với nước nàng từ lâu nên Tuệ Nghi rất yên tâm, nàng còn nhớ lời của Âu Dương Phương về Kiêm thành, thật sự rất đáng sợ.
Đi đến tòa thành thứ năm, nàng quyết định định cư lại ở đây. Bụng của nàng lúc này đã lộ ra, người dân ở đây lại rất hiếu khách, thấy hoàn cảnh của nàng tội nghiệp nên một lão bà có tiệm vải đã thu nhận nàng, Tuệ Nghi liền trở thành người làm công cho lão bà đó.
Hôm nay là một ngày mưa, nàng theo lệ sẽ không đi mua thức ăn vào ngày mưa, nhưng lão bà lại nói đau chân, Tuệ Nghi liền lấy một chiếc ô để đi mua thêm dầu xoa bóp cho bà.
Nàng khoác chiếc áo choàng màu xám bên ngoài, bên trong mặc y phục màu hồng bằng vải sờn, che dù đi ra khỏi nhà. Dọc đường đi gặp mấy người quen thường đến tiệm vải của lão bà, ai cũng mỉm cười chào nàng.
– Tưởng cô nương, lại mua một chai dầu xoa bóp nữa đúng không?-Ông chủ bán đồ tạp hóa hồ hởi hỏi nàng.-Trời đang vào mùa mưa, lão bà đau nhức thường xuyên lắm, tính tình cũng dễ cáu gắt, cô nương phải cẩn thận nhé.
– Vâng, cảm ơn Yên thúc nhé, nương tử của thúc có thích khúc vải mới của tôi không?-Nàng trả tiền cho người chủ tiệm, hỏi một câu.
– Thích lắm thích lắm, cô nương thật khéo lựa, nương tử của ta nói sẽ thêu cho cô nương một bức tranh thật đẹp làm quà mừng năm mới.
Tuệ Nghi nghe như vậy thì mỉm cười, lần nữa nói cảm ơn rồi che ô đi về.
Dọc đường đi, nàng cứ nhớ mãi lời của Yên thúc đó nói, “làm quà mừng năm mới”, lại sắp đến năm mới nữa rồi. Nàng dự sinh vào tháng sáu năm sau, khi đó Đại Tiếu đang vào mùa hạ, hi vọng mọi chuyện sẽ thuận lợi.
~~
Nhức đầu quá, thật là nhức đầu.
Trình Tư Thành lồm cồm bò dưới đất, hắn cũng khát nước nữa. Quờ quạng xung quanh lại chỉ tìm được vài bình rượu rỗng, Trình Tư Thành liền lấy hơi, hét lên:
– Mang rượu vào đây.
Đám gia đinh nha hoàn vẫn luôn đứng ngoài sân, nghe giọng của hắn thì đùn đẩy nhau, ai cũng không muốn vào trong đó. Mấy ngày trước Dương thị trong viện của hắn đã lợi dụng lúc hắn say mà lẻn vào, ăn mặc hở hang nhằm quyến rũ hắn, kết quả là bị Trình Tư Thành dùng kiếm chém, thương tích khắp người, từ đó chẳng ai dám còn suy nghĩ lợi dụng thời cơ mà trở thành chủ tử trong cái nhà này nữa.
Từ khi phu nhân của bọn họ mất tích, tính tình chủ quân ngày càng tệ. Trước đây ngài ấy còn điên cuồng tìm kiếm, cả ngày chỉ quanh quẩn trong khu rừng kia mà lục soát tứ phía, sau khi nghe được kết luận từ quan phủ rằng có lẽ phu nhân khi rơi xuống vực đã chết rồi thì hắn mới như phát điên, cả ngày chỉ ở trong phòng của phu nhân uống rượu, uống rượu mãi, ngay cả Tố ma ma khuyên cũng không được. Lúc đầu An di nương thỉnh thoảng còn bồng Trình Nghi Hỷ đến trước cửa mà khóc nhưng hắn cũng mặc kệ, bây giờ cũng chẳng ai dám đến khuyên hắn nữa, họ sợ hắn phát điên lên lại làm ra loại chuyện gì không biết.
Chu Tiến vừa từ sảnh trước đi đến đã thấy đám nô nhân đứng khúm núm thành một cụm trong sân, liền hỏi:
– Có chuyện gì?
Một nha hoàn ngày thường gan cũng lớn lập tức lên tiếng đáp:
– Chu huynh, chủ quân lại muốn uống rượu nữa, nhưng bọn ta không dám đem vào, huynh mang vào được không?-Nha hoàn này nghĩ dù sao Chu Tiến cũng vạm vỡ thế này, lại có võ, cho dù Trình Tư Thành có nổi điên lên làm bậy thì cũng không đến nỗi thảm như đám người bọn họ.
Chu Tiến không trả lời, trực tiếp đi lại trước cửa phòng của Trình Tư Thành, nói:
– Chủ quân, Âu Dương đại nhân đến tìm ngài, ngài ấy nói có thông tin của phu nhân.
Lời Chu Tiến vừa nói ra khiến đám nô nhân trong sân nhất thời sửng sốt, có tin tức của phu nhân, có tin tức của phu nhân rồi, bọn họ cuối cùng cũng được giải thoát a.
“Roẹt.” Cánh cửa phòng lập tức được mở ra, Trình Tư Thành với gương mặt tiều tụy thiếu sức sống, quần áo xộc xệch đứng đó như xác sống.
– Ngươi nói ai?-Trình Tư Thành lên tiếng.
– Là Âu Dương đại nhân, nhị công tử.-Chu Tiến bình tĩnh lặp lại.
Trình Tư Thành không thèm để ý đến vẻ ngoài của mình đang lôi thôi thế nào, lập tức chạy như bay đến tiền sảnh.
Âu Dương Phương vận y phục màu lam, ngồi trên ghế gỗ kê trong tiền sảnh, nét mặt lạnh lùng khó đoán. Trình Tư Thành từ ngoài cửa chạy vào, ngay lập tức nói lớn:
– Tin tức gì, ngươi có tin tức gì của nàng?
Âu Dương Phương ngẩng mặt lên nhìn người trước mặt, lôi thôi lếch thếch, trong mắt hắn hiện lên sự khinh bỉ.
Trình Tư Thành chán ghét ánh mắt này của hắn, bất chấp mà lao đến nắm cổ áo của Âu Dương Phương lên, hét:
– Đồ khốn, nói mau, ngươi giấu nàng đi đâu rồi?
(Anh hơi bất lịch sự, đây là kích động nhé mọi người:>)
Tô Lục lập tức tuốt kiếm khỏi vỏ, Chu Tiến tiến vào cũng ngay lập tức thủ sẵn kiếm trong tay, không khí trong tiền sảnh liền lên mức nguy hiểm.
Âu Dương Phương cười khinh một cái, nói:
– Vội làm gì, ngươi biết ta sẽ không hại nàng mà.
Trình Tư Thành nhìn vẻ mặt bỡn cợt của hắn, hận không thể lập tức cắt lưỡi tên khốn này.
– Nói mau, ta không kiên nhẫn như ngươi nghĩ đâu.-Trình Tư Thành nói một lần nữa.
Âu Dương Phương dùng sức, hất tay Trình Tư Thành ra khỏi người mình, sau đó lấy từ trong áo ra một lá thư đưa cho Trình Tư Thành.
Trình Tư Thành nhận lấy với một nét mặt khó hiểu, hắn mở lá thư ra đọc.
“Phương ca, đa tạ huynh mấy tháng qua đã giúp đỡ muội, nhưng muội biết không thể dựa dẫm vào huynh mãi. Muội quyết định ra đi, huynh yên tâm, muội sẽ chăm sóc bản thân thật tốt, sống cũng thật tốt.
Tuệ Nghi.”
Âu Dương Phương nhìn vẻ mặt sững sờ của Trình Tư Thành, dù trong lòng cũng không dễ chịu gì mấy nhưng vẫn cười đắc ý, nói:
– Nàng bị rơi xuống vực, được ta cứu nhưng đã mất trí nhớ, bây giờ không còn nhớ ngươi là ai nữa rồi. Trong mắt nàng bây giờ, ta chính là ân nhân của nàng, nàng có thể vì ta mà làm mọi thứ. Còn ngươi, dù trước đây hai người có là gì đi nữa, bây giờ cũng chỉ là người dưng. Nàng quyết định tự lập, bắt đầu lại, ta nghĩ ngươi cũng nên từ bỏ đi là vừa.
Trình Tư Thành vò nát lá thư ném xuống đất, tức giận nói:
– Đừng có đơm đặt với ta, nàng ấy không thể như vậy được. Đừng tưởng ta không biết, mọi người đều biết Âu Dương đại nhân có sở trường giả bút kí của người khác, ngươi giả một lá thư của nàng bộ khó lắm sao, đừng tưởng ta dễ bị lừa.-Hắn lại tóm lấy cổ áo của Âu Dương Phương, căm phẫn nói.-Ta cho ngươi một cơ hội cuối, mau nói nàng ấy đang ở đâu?
Âu Dương Phương vẫn giữ bộ dạng cười cợt, trả lời hắn:
– Ta không nói đấy.
– Ngươi…-Trình Tư Thành chuyển từ cổ áo qua cổ của Âu Dương Phương, chuẩn bị bóp cổ hắn nhưng Âu Dương Phương liền cười ha hả, nói:
– Trình Tư Thành, ngươi định giết ân nhân cứu mạng của nàng sao? Ngươi tạo nghiệp nhiều như vậy, giết con của nàng, lừa dối nàng, bây giờ lại muốn giết ân nhân cứu mạng của nàng, đây là báo ứng của ngươi đó.
20:58 12.07.2020
P/s: Hai chương một ngày:> (vỗ tay tự khen mình). Tác giả sẽ không để quá 50 chương (tính luôn ngoại truyện) vì vậy tình tiết sắp tới có nhiều chỗ sẽ khá nhanh, mọi người thông cảm.
Mình đọc bình luận thấy có bạn nói có chắc nam chính là Trình Tư Thành không, mình khẳng định nam chính là anh ấy nhé, Âu Dương Phương chỉ là nam phụ thôi. Cảm ơn mọi người đã kiên trì cùng mình đến đây, sắp tới sẽ cố gắng hoàn cho mọi người <3