Dịch: Phi Yên
Sau khi Bạch Vân Tịch rời khỏi đó, đám đông cũng dần giải tán…
Khóe miệng của Trì Quân Ngự nhếch lên, chiếc quạt trong tay không ngừng đập vào lòng bàn tay còn lại, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn chằm chằm vào bóng người biến mất ở đầu phố.
“Vương gia, hình như chuyện này có hơi ngoài ý muốn so với kế hoạch của ngài thì phải.” Hộ vệ bước lên, cung kính đứng ở bên cạnh, chuyện này đâu phải là hơi ngoài ý muốn, phải gọi là quá ngoài ý muốn mới đúng!
Trì Quân Ngự liếc mắt nhìn, giọng nói của hắn trầm thấp lạnh băng: “Chử Liệt, ngươi nói nhiều quá rồi đấy.”
Nghe thấy vương gia nhà mình trách mắng, Chử Liệt cúi đầu: “Vâng, thuộc hạ biết sai, xin vương gia trách phạt.”
“Thôi, phái người âm thầm theo dõi, bản vương muốn biết mọi hành tung của cô ta.” Trì Quân Ngự quay sang dặn dò Chử Liệt bằng một vẻ mặt khác.
“Vâng, vương gia.”
***
Giữa đêm đen, một vầng trăng sáng treo giữa trời trông cực kỳ nổi bật.
Tuy đã là tháng bảy nhưng cơn gió đêm thổi qua vẫn khiến người ta cảm thấy lạnh đến thấu xương.
Bước chân chậm rãi của Bạch Vân Tịch bỗng dừng lại, cô quay sang nói với nha hoàn bên cạnh: “Tiểu Khả, em về phủ tướng quân trước đi, ta muốn đi dạo một mình.”
Tiểu Khả tỏ ra lo lắng và không thể nào hiểu nổi: “Tiểu thư, đêm đã khuya, tiểu thư đi một mình e rằng sẽ có nguy hiểm, cứ để nô tì đi với tiểu thư thì sẽ tốt hơn.”
Bạch Vân Tịch trừng mắt, tuy Tiểu Khả là người được cô cứu từ trong tay một tên ác bá, cô ấy luôn một lòng cảm kích cô nhưng không có nghĩa có thể làm trái lời cô nói: “Tiểu Khả, hãy nhớ kỹ, nếu muốn ở bên cạnh bản tiểu thư thì chuyện gì cũng phải nghe theo lời của bản tiểu thư rõ chưa?”
Tiểu Khả sững người rồi vội vàng cúi đầu: “Vâng, nô tì biết sai, xin tiểu thư trách phạt.”
Bạch Vân Tịch thở dài lắc đầu, giọng nói cũng trở nên mềm mỏng hơn: “Ta không có ý trách phạt em, chỉ là ta thật sự muốn đi dạo một mình, huống hồ bản tiểu thư còn là con gái của tướng quân, có thế nào cũng là người từng luyện võ. Nếu như em cứ cương quyết đi cùng ta, ngộ nhỡ gặp phải nguy hiểm mà em lại không biết võ, đến lúc đó ta lại phải nghĩ cách cứu em ra. Có lòng là tốt, nhưng có lúc sẽ trở thành nỗi phiền toái đấy biết không?”
Sau khi đuổi nha hoàn đi, Bạch Vân Tịch nhìn xung quanh một lượt, đến khi chắc chắn rằng xung quanh không có ai mới điểm nhẹ mũi chân bay người lên cây, cứ thế lao về hướng bắc.
Đột nhiên Bạch Vân Tịch dừng lại ở một ngọn cây. Cô hơi nghiêng đầu, đôi mắt xinh đẹp liếc về phía sau, tuy không phát hiện ra điều gì nhưng cô biết mình bị kẻ khác bám đuôi rồi.
Thính lực của cô cực kỳ nhạy, tuy chỉ là âm thanh đáp xuống cành cây cực nhỏ nhưng cô vẫn có thể nghe thấy được. Bạch Vân Tịch đứng thẳng trên cành cây, cô hơi nhếch miệng hừ lạnh sau đó bay người theo hướng ngược lại với hướng mình định đến.
Trong một căn miếu hoang ở phía nam, Bạch Vân Tịch dỏng tai lên nghe, sau khi chắc chắn rằng đã cắt đuôi được kẻ bám theo, cô vuỗi hai tay, không nhịn được lẩm bẩm: “Hừ, muốn bám theo bản tiểu thư sao, các ngươi còn non và xanh lắm!”
Lúc cô đang định làm động tác bay người lên thì không ngờ có một con dao găm sắc bén đang đặt trên cổ mình. Con dao găm hơi cứa vào làn da trắng nõn của cô, máu tươi lập tức theo mũi dao rơi xuống mu bàn tay cô.
Bạch Vân Tịch thầm mắng bản thân mình sơ suất đồng thời cũng cảm nhận được cơn đau ở cổ.