Chưa Công Khai Đã Ly Hôn

Chương 40: Bạn lâu năm



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Phương, Tokiya – Beta: Min

Chương 40: Bạn lâu năm

Nghiêm Tự nghe vậy trên mặt lộ ra chút lúng túng. Hắn mím môi dưới, đeo tai nghe còn lại lên. Bên tai quả nhiên truyền tới tiếng nhạc quen tới không thể quen hơn.

Giọng hát thoải mái nhẹ nhàng của Kha Tây Ninh rất đặc thù.

Từ khi debut đến nay, Kha Tây Ninh chỉ từng hát một bài hát, đó chính là bài đồng dao tươi sáng hát trong tiết mục《Chờ người》của đài phát thanh. Fan của Kha Tây Ninh đã ghi âm bài cậu hát, sau đó tải lên phần mềm âm nhạc.

Hôm đó sau khi ở phòng vệ sinh của nhà hàng nghe hết bài hát, Nghiêm Tự bèn tải về điện thoại ngày đêm nghe, ngồi nhắm mắt nghỉ ngơi trên xe van chuyên dụng (1) cũng nghe, trong thời gian đoàn phim tạm nghỉ cũng nghe, nằm trên giường chuẩn bị ngủ cũng nghe. Một bài hát nghe đi nghe lại suốt mấy ngày. Không nghĩ tới bài hát này lại xuất hiện trong hoàn cảnh không nên xuất hiện.

Kha Tây Ninh cười như có như không nhìn hắn.

Nhiều năm như vậy, toàn là Kha Tây Ninh để lộ những điều ngu ngốc trước mặt Nghiêm Tự, lần này thực không dễ gì mà thế sự đổi thay, ngay cả tâm tình cậu cũng khá lên nhiều.

Nghiêm Tự không tin cầm điện thoại lên nhìn thoáng qua, danh sách quả thực hiển thị rõ mấy chữ “Hồi ức Nam thành — Kha Tây Ninh cover”. Trước bài đang phát này cũng chính là bài nhạc nhẹ mà Nghiêm Tự muốn cho Kha Tây Ninh nghe. Có lẽ là chế độ “Tự động phát bài tiếp theo” của phần mềm âm nhạc đã phát huy tác dụng, thiết lập Nghiêm Tự đặt lại là tự động phát nhạc, cho nên mới xảy ra tình huống lúng túng này.

Hắn vờ như chưa có chuyện gì xảy ra, đổi lại thành bài nhạc nhẹ để trị liệu kia.

Tiếng nhạc như đi vào lòng người kia lần thứ hai vang lên. Lông mi Kha Tây Ninh khẽ động, sau đó thả lỏng mà nhắm mắt lại. Cậu để đầu dựa lên chỗ tựa lưng của chiếc ghế dài trong công viên, hai tay cong lại để trên đùi.

Ánh trăng sáng xua tan đêm đen, những đốm sáng nhỏ như nước rơi trên khuôn mặt Kha Tây Ninh. Nghiêm Tự im lặng nhìn cậu, không lên tiếng quấy rầy. Khung cảnh này, khiến bọn họ trông giống như những người bạn quen biết nhiều năm nhưng đã lâu không gặp.

Hồi lâu sau, khóe môi bị đè nén của Kha Tây Ninh dần buông lỏng.

Cậu chậm rãi mở mắt, quay mặt sang, không có cảm xúc gì đặc biệt, nói: “Cảm ơn anh, tôi cảm thấy khá hơn nhiều rồi.”

Trong lòng Nghiêm Tự không rõ tư vị, hắn chua xót đáp: “Em không cần phải nói cảm ơn với anh.”

“Vậy sao?” Kha Tây Ninh khẽ cười, “Thế thì tôi nói cảm ơn với fan của tôi vậy, 22498761.”

Nghiêm Tự: “…”

Hắn gãi gãi mũi, có chút lúng túng hỏi: “Sao em đoán được?”

“Rất đơn giản.” Kha Tây Ninh trình bày sự thật, “Tôi với anh đã ở bên nhau nhiều năm. Cách nói chuyện cùng giọng điệu của anh ra sao, tôi hiểu rất rõ. Mà các fan khi nói chuyện, đại đa số sẽ không nói như anh.”

Fan của Kha Tây Ninh phần lớn đều là những cô bé nhỏ tuổi, phong cách khi gửi tin nhắn cũng tương xứng với người thật. Phong cách nói chuyện nhuyễn manh không nói, sau mỗi câu đều mang theo mấy cái icon hoặc biểu tình đáng yêu của Weibo.

Chữ thế nào người như vậy. Tin nhắn Nghiêm Tự gửi tới cũng giống con người hắn, giọng điệu cứng rắn, lời ít ý nhiều. So với những tin nhắn khác, rất nổi bật, phong cách hoàn toàn bất đồng.

Kha Tây Ninh thấy Nghiêm Tự im lặng, biết vậy là hắn đã thừa nhận. Cậu cảm thấy lạ: “Kì thực có một điểm tôi không rõ lắm. Hôm qua anh quả thực có tới đoàn phim《Nói mê》, biết trạng thái của tôi không tốt. Nhưng hôm nay sao anh đoán được tôi sẽ tới công viên này đi dạo?”

Hôm nay ngay giây phút trông thấy Nghiêm Tự, Kha Tây Ninh quả thực đã bị dọa một chặp. Đến giờ cậu vẫn không nghĩ ra, chẳng lẽ Nghiêm Tự còn có thể cài gián điệp trong đoàn phim《Nói mê》? Nhưng suy đoán này, nghĩ thử đã thấy không có khả năng, cho nên Kha Tây Ninh mới nổi lên nghi hoặc.

Nghiêm Tự hơi muốn hút thuốc, đột nhiên nhớ ra mình đã cai thuốc từ lâu.

“Tuy em chưa từng trả lời tin nhắn của anh, nhưng em sẽ xem, mỗi buổi tối đều sẽ xem.” Nghiêm Tự nói, “Mà bên anh, cũng sẽ hiển thị “đã xem”. Nhưng hôm nay đến giờ rồi nhưng lại không thấy chút động tĩnh. Anh liền đoán có lẽ đã xảy ra chuyện gì.”

Còn nửa câu Nghiêm Tự không nói.

Hắn không chỉ xem tin nhắn mỗi ngày, mà còn phải nhìn thấy hai chữ “đã xem” mới có thể an tâm đi vào giấc ngủ, nếu không mỗi lần muốn nhắm mắt ngủ, hắn sẽ nhớ tới buổi tối Kha Tây Ninh xách túi lớn túi bé rời khỏi chung cư, hắn chịu đựng cơn đua dạ dày ôm chăn bông một mình thức trắng tới sáng hôm sau.

Lúc này đã sang tháng 12, dù chưa đến thời điểm rét khắc nghiệt nhất, nhưng đến buổi tối cũng rất lạnh. Một cơn gió thổi qua, quả thực có thể buốt tới tận xương.

Nghiêm Tự cởi chiếc áo khoác đen trên người, khoác lên vai Kha Tây Ninh. Dáng người hắn cao to hơn nhiều so với Kha Tây Ninh, áo khoác lại nặng, choàng lên người Kha Tây Ninh, cả người cậu đều bị trùm kín, không lộ ra chút nào, thiếu chút nữa thì bị đè gập xuống.

Mà Kha Tây Ninh cũng trông như đứa trẻ trộm mặc đồ người lớn.

“Nghiêm Tự. Ngày đầu tiên tôi vào đoàn phim《Nói mê》, đoàn phim《Cung đình 》chắc cũng đang trên máy bay nhỉ.” Kha Tây Ninh cảm thấy cảnh tượng này có chút quen mắt, dần dần nhớ lại, “Hôm đó tôi đang ngủ, tiếp viên hàng không lấy chăn đắp lên đùi tôi. Mới đầu tôi còn nghĩ là Vu Thiến Văn tìm người tới giúp, kết quả quay qua hỏi, lại không phải cô ấy.”

Nghiêm Tự biết Kha Tây Ninh muốn nói gì.

Kha Tây Ninh quay sang nhìn hắn, giọng điệu không rõ là tốt hay xấu: “Ngày đó, người gọi tiếp viên tới đắp chăn cho tôi, là anh. Phải không?”

“Phải… là anh.” Nghiêm Tự hơi ngập ngừng, nhưng không phủ nhận.

Kha Tây Ninh thở dài, hàng lông mi khẽ rung: “Anh việc gì phải làm vậy? Anh biết rõ, cho dù tôi biết ID cương thi kia là anh, biết người đắp chăn cho tôi là anh, suy nghĩ của tôi cũng sẽ không thay đổi.”

“Anh không phải muốn em cảm động.” Ngữ khí của Nghiêm Tự hiếm thấy lộ vẻ khẩn thiết.

Ngày đó ở cục cảnh sát, Nghiêm Tự trông thấy một người đàn ông đứng cùng Kha Tây Ninh, người đó đem áo khoác gió của mình khoác lên người Kha Tây Ninh, lúc đó, hắn chỉ muốn nhanh chóng xuống xe đi tới, vứt chiếc áo của tên đàn ông xa lạ đang khoác trên người Kha Tây Ninh xuống, sau đó lại choàng áo của hắn lên.

Nhưng hắn kiềm lại.

Hôm đó tại đoàn phim《Nói mê》,Nghiêm Tự nhìn Kha Tây Ninh cùng Thẩm Tân Nam đóng chung cảnh tỏ tình. Kha Tây Ninh khẽ cười với cậu fan này, Thẩm Tân Nam còn khoe khoang với hắn Kha Tây Ninh đối xử với cậu ta tốt thế nào.

Nhưng hắn cũng nhịn xuống.

Nghiêm Tự hiểu rõ đối với Kha Tây Ninh mà nói, thái độ ngang ngược và bắt ép chỉ phản tác dụng. Cho nên, hắn mới luôn kiềm nén, chậm rãi suy nghĩ làm thế nào mới có thể khiến Kha Tây Ninh đón nhận hắn lần nữa.

“Ngày đó ly hôn, tôi đã tưởng tượng nếu lại một lần nữa ngồi chung chiếc ghế và trò chuyện với anh thì sẽ là cảnh tượng gì, không ngờ ngày đó lại tới nhanh như vậy.” Kha Tây Ninh cảm khái nói, “Kì thực có lẽ trong lòng anh hiểu rất rõ, vì sao tôi có thể bình thản nói chuyện với anh như thế.”

Nghiêm Tự yên lặng nhìn cậu.

Kha Tây Ninh gỡ một bên tai nghe xuống, cũng lấy chiếc áo trên người xuống trả lại cho Nghiêm Tự.

“Nghiêm Tự.” Cậu nhìn Nghiêm Tự mỉm cười, không nhanh không vội mà nói ra sự thật, “Tôi đã thoát ra rồi, hy vọng anh cũng nhanh thoát ra.”

Bản nhạc nhẹ phát xong, lại phát tới “Hồi ức Nam thành” Kha Tây Ninh cover. Hai ngày nay, Nghiêm Tự nghe bài này tâm tình mới an ổn lại một chút, không ngờ tối nay nghe nó, trái tim hắn ngoại trừ chua xót thì chẳng còn gì nữa cả.

Nghiêm Tự đột ngột bật dậy, muốn đuổi theo giữ cậu lại, bước lên hai bước.

“… Tây Ninh.” Đôi mắt hắn xót vô cùng, cổ họng dâng lên một trận ngứa ngáy, nơi nào đó tắc nghẹn đến phát hoảng, “Nam chính của《Cung đình》vẫn chưa quyết định. Nếu em muốn, anh có thể giúp em giữ nó lại tới khi《Nói mê》kết thúc.”

Kha Tây Ninh không tiếp lời, chỉ quay đầu nhìn hắn: “Lưu Vân có biết… chuyện của Bạch Tử Uẩn là anh báo cho cảnh sát không?”

Bạch Tử Uẩn hút thuốc phiện tất nhiên là sai, nhưng đoàn phim đã quay được mấy ngày. Đối với đạo diễn như Lưu Vân mà nói, ông ta thà rằng chuyện của Bạch Tử Uẩn tới khi《Cung đình》kết thúc mới lộ ra, hoặc mãi mãi không bại lộ, còn hơn là tại thời khắc mấu chốt lại bị mọi người biết.

Nghiêm Tự từng vì cậu mà năm lần bảy lượt thuyết phục Lưu Vân. Sợ là Lưu Vân đã sớm bất mãn với hắn, cũng bởi hắn là ảnh đế, có danh tiếng và kĩ năng diễn xuất chống đỡ, ông mới nhịn cục tức này. Nếu Nghiêm Tự lại yêu cầu tạm hoãn quay《Cung đình》, đợi Kha Tây Ninh có thời gian rồi quay tiếp, Lưu Vân có khả năng vẫn sẽ đồng ý.

Nhưng người khác sẽ nghĩ hắn thế nào? Thì ra, Nghiêm Tự cũng chỉ là ỷ vào tiền tài và nhân khí mà tùy hứng làm bậy thôi.

Nghiêm Tự đột ngột dừng bước.

“Nghiêm Tự,《Cung đình》và tôi đã thất chi giao tí (*) nhiều lần như vậy, điều này cho thấy nó không thuộc về tôi.” Kha Tây Ninh thật lòng nói, “Mà tôi cũng hy vọng một ngày nào đó chúng ta gặp lại, tôi có thể tiến bộ hơn, mà anh cũng đừng rớt xuống. Như thế…”

(*) Thất chi giao tí “失之交臂”: Không khoác tay nữa, ý chỉ bỏ lỡ cơ hội, bỏ qua dịp may.

Cậu mỉm cười: “Nếu không tôi sẽ thất vọng về anh đấy. Anh vẫn luôn là tấm gương trong nghề của tôi, hy vọng mãi mãi sẽ là vậy.”

Đường từ công viên trở về khách sạn rất gần, chỉ ngắn ngủi không tới một nghìn mét.

Khí trời quả thực rất lạnh, Kha Tây Ninh hơi hối hận đã không mặc thêm áo đã ra ngoài. Hai bàn tay cậu ôm lấy cánh tay, hứng lấy từng trận gió rét buốt, một mình từ công viên trở về. Trên đường, cậu bắt gặp Vu Thiến Văn đang sốt ruột đi qua đi lại.

Cậu buồn cười giữ lấy Vu Thiến Văn, nói: “Em đứng đây là gì, xem mình là con quay mà quay vòng vòng sao?”

“Anh Tây Ninh!” Vu Thiến Văn trông thấy Kha Tây Ninh thì hai mắt sáng lên, mặt như đưa đám nói, “Anh rốt cuộc đã đi đâu thế, bọn em tìm anh rất lâu mà không thấy, gọi cho anh mà anh cũng không bắt máy.”

Kha Tây Ninh không nghĩ tới hành động bất ngờ của mình lại gây nên sóng gió lớn như vậy.

“Anh ngủ không được, cho nên ra ngoài đi dạo một lát.” Kha Tây Ninh lôi điện thoại trong túi quần ra, ấn thử, không thấy màn hình sáng.

Cậu nhớ lại, tối qua quên không sạc đầy pin, hôm nay lại chạy tới chạy lui cả ngày cũng không sạc. Trong thời gian quay phim cậu không thích nghịch điện thoại, điện thoại hết sạch pin cậu cũng không chú ý.

Vu Thiến Văn thấy Kha Tây Ninh không có việc gì, thở phào một hơi nhẹ nhõm, lúc trước cô còn đang gấp đến suýt khóc.

Vu Thiến Văn vỗ ngực nói: “Anh biết bọn em sốt ruột lắm không? Đặc biệt là Thẩm lão sư, anh ấy đã chạy quanh khách sạn tìm mấy lần, xém chút nữa thì báo cảnh sát rồi.”

Kha Tây Ninh không ngờ mình lại gây phiền phức lớn cho mọi người tới vậy.

“Em xem không phải anh không có chuyện gì sao? Điện thoại là vì hết pin.” Cậu hơi lo lắng vung vẩy tay, nói, “Anh thật sự không cố ý.”

Vu Thiến Văn nhìn sau lưng Kha Tây Ninh, hai mắt sáng lên: “Thẩm lão sư!”

Kha Tây Ninh quay đầu lại nhìn, Thẩm Tân Nam quả nhiên đang đứng phía sau cậu. Đứa nhóc này trên mặt mang vẻ mệt mỏi, tâm tình cũng không mấy vui vẻ.

“Tôi thật sự không sao.” Kha Tây Ninh cho rằng Thẩm Tân Nam vì tìm mình mà sốt ruột, “Tôi không phải vẫn nguyên vẹn khỏe mạnh đứng đây sao.”

Thẩm Tân Nam không nói gì, chỉ gật đầu.

Kha Tây Ninh cảm thấy kì lạ, bèn hỏi: “Cậu sao vậy?”

“Không có gì.” Thẩm Tân Nam lắc đầu.

“Phải rồi.” Kha Tây Ninh chợt nhớ ra, “Thiến Văn nói cậu chạy khắp nơi tìm tôi, cậu tới đâu tìm tôi thế?”

“Chỉ, chỉ chạy quanh khách sạn một vòng, không thấy anh nên trở về.” Thẩm Tân Nam liếm liếm môi, nói, “Em không đi đâu cả.”

Hết chương 40.

(1) Xe Van chuyên dụng


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.