Editor: Miri
– —————-
Suy nghĩ đang rối loạn của Lý Thâm nhờ vậy mà ổn định, bỗng nhiên bị cơn đau đầu đánh úp tới. Hắn vẫn muốn gắng gượng, hắn cần phải giải quyết việc này.
Dương Phụng Tiên tiến lên đúng lúc, tay bưng một lò hương bằng vàng, “Hoàng Thượng đừng nóng, ngửi chút hương an thần để giảm đau.”
Mùi hương dễ chịu lượn lờ, cơn đau đầu của Lý Thâm dần dần bớt lại. Hắn nhìn Nhan Tuế Nguyện, do dự nói: “Nhan khanh……”
Hắn cân nhắc tới lui, nhìn Nhan Tuế Nguyện đang cúi đầu không dậy, thở dài bảo: “Thôi……Nhan khanh xưa nay luôn là người chấp pháp theo công bằng, trẫm tin Nhan khanh.”
Tay chân căng chặt của Nhan Tuế Nguyện từ từ thả lỏng, rồi sau đó liền bị Lý Thâm kêu đứng lên. Y đứng yên thân mình, lại thấy Dương Phụng Tiên đang bưng lò hương mở miệng: “Hoàng Thượng, Nhan thượng thư là quân tử có lời hứa đáng ngàn vàng, nhưng còn Trình tiết độ sứ…”
Mấy thứ không nên, Dương Phụng Tiên đều nói. Ánh mắt Nhan Tuế Nguyện dồn vào Dương Phụng Tiên, lại nhìn về phía hoàng đế, nâng tay áo nói: “Thần, tuân theo ý chỉ của hoàng thượng.”
Lý Thâm lên ngôi mười năm, văn võ cả triều không ai tôn trọng hắn, cho đến khi Nhan Tuế Nguyện xuất hiện ở triều đình mới có người thỉnh quân vương định đoạt. Hoạn quan vốn chính là gia nô của hoàng đế, Lý Thâm muốn có được cảm giác thần phục, Dương Phụng Tiên còn chưa đủ tư cách.
Nhớ đến động tác nhỏ của Trình Tàng Chi đối với Nhan Tuế Nguyện ở điện Hàm Nguyên, Lý Thâm càng yên tâm hơn, nói: “Việc này, trẫm tất nhiên là tin tưởng Nhan khanh. Không cần nói nữa.”
Dương Phụng Tiên luôn luôn biết hoàng đế thiên vị Nhan Tuế Nguyện, nhưng kế đã sắp thành, há có thể để Nhan Tuế Nguyện ngăn trở. Gã lập tức buông lò hương, khiêm tốn quỳ gối bên giày của Lý Thâm, lời nói hết sức trung thành:
“Hoàng Thượng, nô tỳ chỉ là một kẻ dung tục, vốn không nên nhiều lời bàn về chính sự. Nhưng một thân của nô tỳ đều dựa vào quân vương. Nô tỳ vì Hoàng Thượng, cũng vì Đại Ninh, cần phải nói một lời khó nghe với Hoàng Thượng. Nhan thượng thư nổi tiếng thanh liêm trên thiên hạ, ai cũng tin phục, nhưng Trình tiết độ sứ ở triều ba năm, tuy có hành động càn quấy với Nhan thượng thư, nhưng là giả vờ để làm ngư ông đắc lợi. Có rất nhiều đại thần trong triều có quan hệ với Trình tiết độ sứ, phía sau lại có mấy chục vạn trú quân Hà Tây, không thể không phòng bị được thưa bệ hạ!”
Lời đó đánh thức Lý Thâm. Thứ hắn lo lắng nhất chính là rốt cuộc có bao nhiêu triều thần đang đứng về phía Trình Tàng Chi. Đế tâm đột nhiên thay đổi, tinh thần tán loạn.
Nhan Tuế Nguyện lặng lẽ thở dài, sau đó lại phất tay áo, một lần nữa uốn gối quỳ xuống đất: “Hoàng Thượng, thần là con cháu Nhan thị, nhiều thế hệ nhận chức chủ soái Trung Ninh Quân, cũng không yêu cầu triều đình ban thêm chức vị, không cần thiên hạ tuyên dương. Phụ thân của thần tiếp nhận chức chủ soái từ trong tay tổ phụ, dứt khoát trung thành thủ ở Cạnh Lân quan, chết trận sa trường, không tìm được thi cốt. Thần, cũng vâng theo lời dặn của phụ thân, không hứng thú muốn lấy chức vị chủ soái của Trung Ninh, bị trục xuất khỏi Trung Ninh quân không rõ ràng.”
“Mọi việc thần làm đều là vì nguyện trung thành với quân vương. Hy vọng quân vương biết được lòng trung thành của toàn tộc thần, hy vọng quân vương thấy Trung Ninh Quân vĩnh viễn tinh trung báo quốc. Trung Ninh Quân vĩnh viễn khác với các quân đội khác, vĩnh viễn không cha truyền con nối, vĩnh viễn không ủng binh tự lập*.”
*Ủng binh tự lập: phát triển sức mạnh quân binh để tự tách ra lập thành 1 quốc gia khác.
Ba cái dập đầu, ấn đường Nhan Tuế Nguyện đập vào gạch đá lạnh lẽo, “Thần nguyện lấy tâm trung thành của toàn tộc mình ra, một thân vinh nhục sinh tử của thần ra đảm bảo, bệ hạ lâm triều một ngày, Trình Tàng Chi liền xưng thần một ngày.”
Lúc ở Kim Châu, mặc dù y cảm thấy mình bị trúng kế Trình Tàng Chi, chủ động xin ra trận để đánh mất nghi kỵ là chuyện ngu xuẩn, nhưng rồi tới lúc đáng lẽ không thể ngu ngốc, Nhan Tuế Nguyện lại vẫn đánh cược tất cả để phạm vào ngu xuẩn này, thậm chí còn vì hắn mà viết tấu chương suốt đêm.
Y đã nói đến như vậy, Lý Thâm sao còn dám lại do dự, lập tức phất tay áo đứng dậy, tự mình nâng Nhan Tuế Nguyện, “Nhan khanh hà tất phải quá lời! Trẫm tin ngươi!”
“Thần, tạ chủ long ân.”
Dương Phụng Tiên rũ mắt, che giấu đi phẫn hận. Không ngờ Nhan Tuế Nguyện vì người trong lòng như Trình Tàng Chi mà thề độc. Này thật sự là ngoài dự đoán của gã.
Những năm gần đây, các Tiết độ sứ đều phát triển quân binh, chiếm cứ một phương, không nghe triều đình điều binh phong tước, toàn dùng cha truyền con nối để tiếp quản trú quân. Chỉ có Trung Ninh Quân không làm vậy, chủ soái Trung Ninh Quân cũng không phải con cháu cùng một nhánh, càng không có con kế nghiệp cha, làm vừa lòng đế vương.
Nhưng Dương Phụng Tiên vẫn gan dạ bảo: “Hoàng Thượng, tuy lời của Nhan thượng thư khiến người ta khảm sâu vào ngũ tạng, nhưng Trình tiết độ sứ nghĩ thế nào? Nếu Trình tiết độ sứ không nhận tình ý của Nhan thượng thư thì sao?”
Lý Thâm cùng Nhan Tuế Nguyện nhìn về phía Dương Phụng Tiên, cuối cùng vẫn là Lý Thâm nói: “Dương Phụng Tiên, ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?”
Dương Phụng Tiên nói: “Hoàng Thượng, hay là nhốt Nhan thượng thư ở trai cung*, tuyên cáo với bên ngoài là Nhan thượng thư bận phụng dưỡng thiên tử trong trai giới tế thiên, sau đó lại để lộ tin Hoàng Thượng biết chuyện công huân bị khai gian với Trình tiết độ sứ, nhìn xem Trình tiết độ sứ phản ứng thế nào rồi quyết định cũng không muộn.”
*Trai cung: nơi để thờ Phật và ăn chay của hoàng đế.
Thấy ánh mắt Lý Thâm bị dao động, Dương Phụng Tiên lại đổ dầu vào lửa: “Hoàng Thượng, mặc dù không phải là vì xã tắc vương triều, nhưng vì một phân tín nhiệm, lòng son này của Nhan thượng thư, ngài cũng nên cẩn thận.”
Lý Thâm hoàn toàn bị dao động, nhưng vẫn để giữ thể diện cho Nhan Tuế Nguyện, trưng cầu ý kiến: “Nhan khanh nghĩ sao?”
Nhan Tuế Nguyện ánh mắt bình tĩnh, chậm rãi nâng cánh tay hành lễ: “Thần, cẩn tuân hoàng mệnh.”
Lý Thâm lập tức long nhan đại duyệt, nói: “Trẫm có Nhan khanh, còn hơn cả Đường Thái Tông có Ngụy Trưng, Tống Thái Tông có Khấu Chuẩn!”
*Ngụy Trưng và Khấu Chuẩn đều nổi danh là chính trực, hay can gián vua, được trọng dụng.
“Thần, không dám.”
Trăng khuyết treo trên Trình Môn, sương bạc đầy đất. Cây trong đình viện cao vút, đáng tiếc lại là cây khô.
Ở ven hành lang đặt dãy bồn tùng trúc làm cảnh, gió đêm quét qua, cành lá loạn run, tấu một khúc nhạc rào rạt rào rạt.
Ở phía trước phòng khách bày một cái ghế xếp, ánh trăng phủ lên, Trình Tàng Chi gác đùi phải lên chân trái, chống cằm. Bên tai có tiếng gió mang theo tiếng trúc xào xạc, mắt nhìn một hồ bạc.
Khúc nhạc tự nhiên cất lên đi vào nội tâm, nhưng Trình Tàng Chi lại không hưng phấn nổi, lẩm bẩm một mình: “Nhan Tuế Nguyện không hiểu nhạc luật, thật là đáng tiếc, bằng không ta còn có thể thỉnh y tới bồi ta cùng nghe khúc nhạc “cây đứng gió thổi, kêu mãi không ngừng” này.”
Triệu Quyết bưng một chén chè hoa quế ngâm rượu nóng hổi, “Công tử, đêm đã khuya, ngài nên ăn chút chè ấm rồi đi ngủ đi.”, hắn nghĩ nghĩ, lại bổ sung nói: “Nhan thượng thư đã ở trong cung bảy ngày. Ngài có đi thỉnh cũng thỉnh không được, mà dù ngài có thỉnh thì Nhan thượng thư cũng không chịu tới.”
Trình Tàng Chi lập tức gào: “Ai nói bản công tử không thỉnh được y!”
Triệu Quyết thở dài: “Công tử, ngài đã quên rồi à? Hôm qua ngài mới đi qua Nhan phủ, không phải Hữu An nói với ngài là Nhan thượng thư sợ bị ngài quấy nhiễu mới chủ động xin đi phụng dưỡng hoàng đế thực hiện trai giới ở trai cung.”
“……”
Trình Tàng Chi nghẹn lời, rồi lại cứ cảm thấy sai sai, “Ta cứ cảm thấy không đúng chỗ nào đó.”
Triệu Quyết ngáp một cái, “Quyển sách công huân ở chỗ tể phụ, thuộc hạ đã sai người trộm ra, có thể có cái gì không đúng chứ, người không đúng nhất chính là ngài. Ngài vẫn là mau mau đi ngủ đi.”
“Ngươi không cảm thấy mỗi lần đi trai cung, đều có người ra sức khước từ đúng lúc đúng chỗ?”, Trình Tàng Chi không để ý tới lời khuyên của Triệu Quyết, bực bội nói.
Triệu Quyết nói: “Vậy không phải càng chứng tỏ Nhan thượng thư không muốn gặp ngài sao.”
“……” Trình Tàng Chi lạnh lùng liếc hắn một cái, ánh mắt còn thấu xương hơn cả trời đông giá rét, Triệu Quyết run bần bật, sau đó lại nghe thấy công tử nói: “Ta vào cung một chuyến.”
“Ngài muốn xông vào cung?!”, Triệu Quyết tức khắc hết buồn ngủ, đặt chén chè xuống sàn hành lang.
“Ta phải gặp được Nhan Tuế Nguyện.”, thân ảnh Trình Tàng Chi hoàn toàn đi vào ánh trăng mập mờ, “Ngươi ở trong phủ giả thành ta, đừng để ai phát hiện.”
Ở cuối tế đàn chính là trai cung, nếu nhìn từ xa, tuy trai cung không tráng lệ rộng lớn bằng các nơi khác trong cung điện. Nhưng dưới màn đêm, trai cung như được rải một tầng màu xanh đậm như khổng tước, khiến cho nó vô cùng tịch lãnh, thần bí.
Nhan Tuế Nguyện ngồi bên trong, trên mặt đất rơi ngổn ngang vô số trang giấy.
Dương Phụng Tiên mặc y phục hoạn quan màu đỏ thẫm đến lúc nửa đêm, cong eo nhặt lên một tờ giấy vẫn còn chưa khô mực ở ngạch cửa, ở trên viết rằng —— Ngàn đời nay, người vì quốc, dùng luật để nghị sự, không dùng hình phạt, đối với dân cũng vậy. Đời sau làm hình thư, không được sợ hãi…
Dương Phụng Tiên tiến thêm một bước, lại là một tờ giấy bay đến. Gã nắm trang giấy, cũng là cùng một nét chữ —— người chấp pháp khác nhau, nhưng chỉ có một mong muốn, đó là khiến dân không phạm sai…
Toàn bộ đều là công văn của Luật Sơ, không ngờ Nhan Tuế Nguyện lại ở đây chép Luật Sơ bảy ngày.
Trong lòng Dương Phụng Tiên suy nghĩ hỗn loạn, mâu thuẫn cực kỳ. Nếu một thanh quan chính trực như Nhan Tuế Nguyện sớm xuất hiện từ mười năm trước, thiên hạ này, có thể tái sinh chăng?
Nhưng mà chẳng mấy chốc, gió lại phất đến một trang giấy ghi chữ rất to, mực thấm xuyên qua giấy Tuyên Thành.
—— không phân thân sơ, không phân sang hèn, chỉ xử theo pháp.
Theo chữ viết, dời mắt đi xuống, —— Tội mưu phản là tội độc ác nhất, ngũ hình không đủ, liên luỵ mười đời.
“Nhan thượng thư, thật sự là lang tâm như sắt.”
Nhan Tuế Nguyện ngẩng đầu để bút xuống, theo tiếng nhìn lại, “Dương công không hầu hạ bệ hạ, đêm khuya đến chỗ bản quan là vì cái gì?”
Đối phương thả lỏng tư thái, khuôn mặt ôn hòa như ngọc ấm, không khỏi làm Dương Phụng Tiên cảm thấy bất an. Rõ ràng gã đã bố trí xong mọi thứ, Trình Tàng Chi không thể nào biết chuyện quyển sách công huân kia, cũng tuyệt đối không thể nào gặp Nhan Tuế Nguyện ở trai cung.
Hoảng loạn dần bình ổn lại, Dương Phụng Tiên nhìn giấy mực đầy đất, cười nói: “Nhan thượng thư biết kết cục của tội mưu phản, cũng biết kết cục của kẻ bao che là gì sao?”
Nhan Tuế Nguyện khẽ cười một tiếng, không mang theo cảm xúc gì. Y giãn lông mày, nói: “Tội đồng mưu phản.”
“Cũng phải.” Dương Phụng Tiên ra vẻ như vừa tỉnh ngộ, “Nhan thượng thư là Hình Bộ thượng thư, sao có thể không biết tội bao che sẽ nhận hình phạt thế nào.”, gã dừng một chút, “Chẳng lẽ Nhan thượng thư thật sự động chân tâm, muốn lấy thân tuẫn Trình tiết độ sứ?”
“Cho đến hôm nay,” Nhan Tuế Nguyện nhìn vào mắt Dương Phụng Tiên, thông thấu mọi chuyện, “Không phải bản quan không thể động chân tâm, mà là vì bản quan có thật lòng hay không cũng không quan trọng. Với mọi người mà nói, Trình Tàng Chi có động tâm thật không mới là quan trọng nhất. Bản quan, cùng lắm chỉ là một quân cờ để người khác bố trí mà thôi.”
Một lần làm quân cờ, mười năm không thoát. Nhan Tuế Nguyện rõ ràng hơn ai hết, thanh danh và danh dự của y hiện nay đều chỉ là vì triều đình cần y phải vậy. Y nguyện ý vì vài câu di ngôn mà không tiếc hy sinh bản thân. Về phần Trình Tàng Chi, là do y tự giấu trong lòng, không thể lừa dối.
Dương Phụng Tiên đột nhiên cười to, “Nhan thượng thư, ai cũng bảo ngài tính thẳng như dây đàn, hôm nay nghe lời này từ ngài, mới biết mọi người đều sai.”, đổi sang một loại ánh mắt khâm phục, gã mới nói tiếp: “Nhan thượng thư biết rõ Hoàng Thượng còn đang cực kỳ mong ngươi và Trình tiết độ sứ cùng nhau đoạn tụ, ngày sau có thể thu về Lư Long và Hà Tây để dùng. Nhan thượng thư lại vẫn trung thành như xưa, thật khiến người khác bội phục.”
“Dương công quá khen.”, nét mặt Nhan Tuế Nguyện vẫn nhàn nhạt như cũ.
Dương Phụng Tiên lại vẫn có một câu muốn hỏi, “Nhan thượng thư, ngày nào đó, nếu Trình tiết độ sứ thật sự mưu phản, ngài sẽ tự mình đưa Trình tiết độ sứ lên pháp trường sao?”
“Dương công nói đùa.” Nhan Tuế Nguyện hiếm khi nhấc lên mí mắt, “Bản quan ở chỗ bệ hạ, dùng vinh quang cả tộc cùng sống chết của mình để bảo đảm cho Trình tiết độ sứ. Nếu Trình tiết độ sứ thật sự mưu phản, bản quan hẳn sẽ phải lên pháp trường trước cả hắn, làm sao có thể tiễn hắn một đoạn.”
“Là nội gia ngu dốt.” Dương Phụng Tiên mỉm cười, nghiền ngẫm cảm thán, “Nhan thượng thư cho tới nay vẫn chưa đáp ứng Trình tiết độ sứ, nhưng lại lấy mạng ra để đánh cuộc, khiến cho nội gia lại cảm thấy ngài cũng có vài phần thật lòng.”
“……” Nhan Tuế Nguyện trầm mặc một chút, mới nói, “Dương công sai rồi, đúng là bởi vì không thể cho đi thật lòng, mới như thế.”
Y giấu đi buồn bã trong mắt, “Coi như là đền bù đi.”
Dương Phụng Tiên nghe vậy, tâm như bị xẻo một đao. Trước kia, gã cũng từng như thế. Không thể cho đi chân tâm tương ứng, thì chỉ có lấy toàn bộ của mình dâng lên.
“Nhan thượng thư, hà tất bi quan như vậy, có lẽ cũng sẽ có một ngày trời quang mưa tạnh.”
“Cũng không phải là bi quan, bản quan chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có tương lai được bên cạnh hắn.”
Tương lai ư? Nhan Tuế Nguyện không tự chủ được mà lắc đầu. Tình cảm này từ lúc bắt đầu đã hỗn tạp với nhiều thứ khác nhau, được chú định sẵn là sẽ giống như ngọc dưới hồ, rồi sẽ có một ngày bị nước bẩn che lấp đi. Có thể chết già, có lẽ đã là may mắn nhất mà kẻ si ngốc này có thể khát cầu.