Editor: Hangleo_queen
Tiện nhân đó mặt dày đi tới nhà cô.
Hơn nữa, dì ấy và mẹ cô là bạn tốt, nhắc đến mẹ cậu ta, ông bà ngoại và cha cô đều biết, vậy nên rất không giống nhau!
Từ nhỏ đến lớn, đừng nói bạn nam, bạn nữ cô cũng hiếm khi mang về nhà, nếu đột nhiên mang đàn anh trở về, không biết sẽ ra dạng gì?d!đ~l%q@đ
Chủ nhật cùng Nhiễm Tái Tái trở về, anh họ cả khí thế đều đàn áp cô, cô không dám mạo hiểm, lúc này về không biết sẽ chạm mặt ai.
Khuôn mặt nhỏ nhắn vặn vẹo, Mục Nhĩ đáng thương: “Đàn anh, em còn chưa nói cho ông bà ngoại biết em đã kết hôn.”
Trong lòng Mục Nhĩ, bọn họ là quan trọng nhất, cao hơn cả vị trí Mục Tùng trong lòng cô.
Nhìn bộ dạng khó chịu của Mục Nhĩ, Mạc Diệp Thanh cố ý trêu chọc cô: “Chọn ngày không bằng gặp ngày, hôm nay chúng ta nói luôn cho mọi người biết.”
Con ngươi Mục Nhĩ lóe lên, rồi nhanh chóng ảm đạm: “Em còn chưa đến tuổi kết hôn, nếu để cho hàng xóm láng giềng biết, ông bà ngoại cũng không ngóc đầu lên được được.”
Người nhà Mục gia ở đó, dù không phải là danh gia vọng tộc, nhưng cũng được xem là một gia tộc lớn, có danh dự lớn, các chú, các anh đều có tiền đồ, chưa từng làm ra chuyện gì, cô còn chưa học xong đại học, đã cùng người khác kết hôn, để cho người ta biết cô đã có chồng, lời ra tiếng vào…
Càng nghĩ trong lòng càng thấy trống rỗng.
Cẩn thận suy nghĩ một chút, bên nhà bà ngoại lúc này, trừ người anh họ thứ hai Mục Hồng Vệ có chút phản nghịch, có thể nói là khác người. Cũng là sau khi xuất ngũ trở về mới kết hôn cùng chị dâu thứ hai này rồi sinh con, dù hai người đã yêu nhau từ hồi trung học.
Theo lời của ông bà ngoại, thời đại của bọn họ, đặc biệt là theo lời kể của ông ngoại. Hoàn cảnh sống của ông vốn không tốt, nghe nói thời đó vì không đủ ăn mà anh chị em của ông có mấy người chết đói.d!đ~l%q@đ
Khi đó trong nhà rất nhiều trẻ con, ít thì bốn năm đứa, nhiều thì sáu bảy đứa là chuyện thường.
Bởi vì ông ngoại là người đã chịu qua khổ cực, lại đàng hoàng tử tế, người ta thấy gia cảnh không tốt, một ông lão Trung y có lòng tốt cho ông ngoại đi theo mình làm việc vặt rồi dạy chút y thuật trong 3 năm. Có câu nói rằng, ở hiền gặp lành, qua ba năm, ông ngoại ở tiệm thuốc làm việc gì cũng đều cẩn trọng, tuân thủ nguyên tắc, không kêu la mệt nhọc, vùi đầu làm việc, lão Trung y liền truyền tâm huyết y thuật cả đời của mình, khích lệ ông học tiếp, tiếp tục nâng cao trình độ đồng thời chú trọng thi cử.
Khi đó kiến thức của ông đã vững vàng so với những người đi học chính quy còn hiểu rõ hơn, một lần thi liền đỗ, mở ra con đường trong giới y học.
Từ đó về sau, xã hội càng cải cách, cuộc sống và trình độ càng ngày càng tốt.
Năm bà ngoại mười lăm tuổi gả cho ông ngoại, lúc gả đi còn có của hồi môn, điều này khiến Mục Nhĩ rất hâm mộ.
Bà ngoại sống trong một gia đình địa chủ cũ giàu có, nhưng nhà bà ngoại lúc đó chỉ có hai đứa con, ở thời đại đó chuyện này rất hiếm. Bởi vì ông cố ngoại phải ra ngoài làm ăn, chết ở bên ngoài. Bà ngoại vốn không biết rõ hình dáng của cha mình thế nào. Lần cuối cùng gặp mặt là đêm bà ngoại chào đời, ông xem qua đứa con nhỏ xong liền cất bước lên con đường buôn bán.
Ông cố thi thoảng vẫn được nhắc đến, rất thần bí.
Trong nhà bọn họ đột nhiên có hơn mười người vạm vỡ khiêng quan tài đến, nói là người chết ở bên ngoài, trực tiếp xuống chôn cất, ai cũng không thấy rõ trong quan tài kia có người hay không, trong nhà chỉ có phụ nữ và trẻ con, không ai thay bọn họ ra mặt, chỉ có thể im lặng nuốt dòng lệ cay đắng xuống, nhờ chồng gây dựng sự nghiệp gia đình, mới kiên trì được.
Có người nói, nhìn người đưa quan tài đến, nhất định là một cô gái trẻ nhà giàu chọn trúng người đàn ông này, ép buộc ở lại, cho nên mới có chuyện như vậy.
Ai biết được, đã từ rất lâu rồi.
Nhà bọn họ thật là giàu có, vài nóc nhà trăm mét hợp thành một khu lớn, nên bà ngoại gả cho ông ngoại là thuộc tầng lớpbần nông và trung nông là do lúc đấy cải cách văn hóa, nghiêm trị địa chủ! Sau này phá bỏ nhà cũ, trong phòng ốc, trên nóc nhà còn tìm thấy rất nhiều trang sức, vàng bạc quý giá.
Trong tay bà ngoại, cũng giữ lại nhiều đồ hiếm có, hổ hùm cái gì đó, cũng đã bị các cậu khi còn bé làm đồ chơi ném đi rồi.
Cũng may ông ngoại là người tốt, không có bạc đãi bà ngoại, hai người duy trì gia đình thỏa đáng, rất nhiều người đỏ mắt hâm mộ.
Không thể không nói, Cao Sênh Anh quản lý rất tốt.
Nhà này, bất kể chuyện lớn nhỏ, thật ra đều do Cao Sênh Anh làm chủ.
Hiện nay, mỗi ngày Cao Sênh Anh đều đánh mạt chược, khi còn bé, Mục Nhĩ còn ôm được vào trong ngực, Cao Sênh Anh liền ôm cô đánh lá Tiểu Cốt. Và nói, bài chín.
Mục Nhân Chương càng thỏa mãn với chính sách của nhà nước, cho tới hiện tại ông không có tham vọng lớn, đời này như thế đủ mỹ mãn rồi, lúc già về hưu còn được nhiều tiền hưu trí như vậy, ngày lễ ngày tết, những người ngành y thế hệ sau này cũng tới nhà thăm ông.
Mục Nhân Chương là bác sĩ chủ trì đã nghỉ hưu, theo cách nói hiện nay, chính là cao hơn cả giáo sư một cấp! Cho nên các cậu thường hay đùa, vị trí của ông, nên được tiền hưu trí nhiều nhất.
Lại nói cậu lớn Mục Xây, vì ông bà ngoại cần một người chăm sóc, anh không nghĩ đến việc ra ngoài làm việc, ở nhà làm nông, khi rảnh rỗi tới nhàm chán, đem số sách thuốc của ông ngoại giở xem toàn bộ, vô tâm vô ý lại trở thành người giỏi xương khớp. Sau này thi được bằng, được một bệnh viện cao cấp trên đường lớn mời về làm với mức lương cao.
Khi còn bé, không ít ngưới nói với Mục Nhĩ, muốn cô học y giống Mục Nhân Chương, nhưng cô không tốt lĩnh vực này, không học nổi.
Điền giấy nguyện vọng thi đại học, lỗ tai cũng không được yên ổn, chị họ càu nhàu cô, nhất định nên học y, cô cũng không có đăng kí.
Cậu thứ hai Mục Dương, là kỹ sư một công ty cơ khí công nghiệp đã về hưu.
Cậu thứ ba Mục Trường Vân, là người giấu tài… giáo sư nhân dân. Học trò khắp thiên hạ, bất kể có chuyện gì, tìm Mục Trường Vân, gần như đều có thể giải quyết.
Cậu thứ tư Mục Thế Kỳ, xem như là người nối nghiệp Mục Nhân Chương, làm việc ở bệnh viện.
Anh họ lớn nhất của cô, Mục Tín được ông bà ngoại nuôi dưỡng từ khi còn nhỏ, được ông bà ngoại chăm sóc nhiều nhất, cháu trai trưởng của con trai lớn Mục gia, tự nhiên được Mục Nhân Chương và Cao Sênh Anh coi trọng, tốt nghiệp trường quân đội.
Mới tốt nghiệp từ trường quân đội được phân phối đến một đồn công an địa phương, bởi vì mang trên vai gạch thẳng đánh dấu hoa thị, trở thành đồn trưởng trẻ tuổi nhất, khi đó Mục Tín mới tròn 20 tuổi, cấp dưới đều những người trong ngành nhiều năm.
Aizz, chuyện đó khiến Mục Tín lo lắng, người đàng hoàng sẽ không làm ra chuyện gì, nhưng người phía sau anh, đều là một cái bóng lớn, lại bị một người nhỏ tuổi vô cớ đè xuống, là ai cũng không thể thoải mái được!
Cũng may, liền sau đó, Mục Tín đến tuổi kết hôn bị thu xếp đi xem mắt, lần đầu gặp mặt, liền gặp được chị dâu cả, hai người ăn ý, một trung thực, một ngoài đẹp trong giỏi, không bao lâu liền kết hôn.
Người ta giới thiệu còn không phải đều là tìm người thích hợp? Người tiến cử nhìn trúng Mục Tín nhân phẩm tốt, có chí tiến thủ, sau này người nhà Mục gia mới biết, vợ của Mục Tín cũng có bối cảnh rất truyền kì.
Kết hôn không lâu, Mục Tín bị điều đến đồn cảnh sát Bắc Kinh nhận chức.
Tính Mục Tín giống Mục Nhân Chương, không muốn tranh đoạt, người ta để anh làm cục trưởng anh đều không làm, nói mình không đủ tài năng, anh chính là không muốn hao tâm vào chuyện đó, ích kỷ muốn có nhiều thời gian hơn cho gia đình.
Mục Tín và Mục Ái Ái có quan hệ tốt nhất, cô cháu không có chênh lệch nhiều tuổi, cùng nhau đi dạo phố, Mục Tín đều bị người ta nói là ‘mang bạn gái đi dạo phố’.
Mục Ái Ái không còn, Mục Tín so với Mục Nhĩ, càng thương tiếc.
Anh họ thứ hai là Mục Hồng Vệ, nói thế nào được nhỉ? Cùng con giáp với Mục Nhĩ, chênh lệch mười hai tuổi. Khi còn bé nghịch ngợm gây sự, trong nhà đều là những người an phận không làm ra chuyện gì, cũng bị anh làm cho có chuyện!
Nói khó nghe chính là học không giỏi, nhưng hết lần này tới lần khác đều có thể làm những chuyện các anh chị em trong nhà không làm được, nổi trội nhất.
Phải nói anh cũng không thuộc dạng côn đồ, nhưng lúc đi học, ra đường tất cả côn đồ thấy anh, cũng phải cụp đuôi làm người.d!đ~l%q@đ
Anh kết giao rất rộng, điều Mục Nhĩ đặc biệt hâm mộ là, bạn bè của anh cũng rất hết lòng với nhau, đi theo Mục Hồng Vệ đều là kêu người trong nhà là “ông nội”, “bà nội”, “Chú”, “cô”, bằng lòng gọi như vậy, Mục Nhĩ vô duyên vô cớ, có thêm rất nhiều anh chị không cùng huyết thống.
Rất lạ là người này xem như học không giỏi, nhưng thích sờ Đông mó Tây, đường điện trong nhà xảy ra vấn đề, Tivi hư, toàn bộ đều có thể tìm anh.
Hiện tại Mục Hồng Vệ lăn qua lăn lại ở quán tiệc phồn hoa nhất, nghe nói là xem xét hệ thống điện ở trong quán, rất đúng chuyên môn.
Trong nhà đều là đàn ông, chỉ có một Mục Ái Ái, đừng nói các cậu, ngay cả các anh họ của cô cũng rất yêu quý, Lúc còn Mục Ái Ái, Mục Hồng Vệ hay trốn khỏi nhà thường đến nhà cô chơi đùa.
Không còn Mục Ái Ái, thái độ Mục Hồng Vệ đối với Mục Nhĩ, cũng không khỏi lạnh nhạt hơn nhiều, Mục Nhĩ vẫn không biết chuyện gì xảy ra.
Trước kia Mục Nhĩ đối với Mục Hồng Vệ mà nói, là tiểu công chúa quý báu nhất trong nhà, là bảo bối của anh, đừng thấy trong nhà còn có hai cô gái, anh thiên vị Mục Nhĩ nhất, hận không thể mang cô luôn bên cạnh mình, chỗ nào dẫn được liền cho cô đi. Nhưng bây giờ… Mục Nhĩ thấy không giống vậy nữa.
Anh họ thứ ba Mục Bân, vẫn luôn học tập bên ngoài, so với người khác, không quá thân thiết.
Sau khi đã chạy khắp nơi trên thế giới, Mục Bân cũng tìm cách rút ngắn khoảng cách với những người trong nhà, thường xuyên gửi Wechat, tình cảm cải thiện không ít.
Anh là người duy nhất trong nhà công bố thu nhập hàng năm, cậu thứ hai mỗi lần nói đến, trên mặt đều có ánh sáng ‘một năm có thể kiếm được hai trăm vạn, cả đời chú cũng không kiếm được, chính là thấy, cũng chưa từng thấy qua.’
Đối với gia đình bình thường mà nói, hai trăm vạn được xem là nhiều, Mục Bân cho Mục gia rất nhiều thể diện.
Công việc bên ngoài của anh, một tháng có hai mươi lăm ngày chạy khắp các nơi trên thế giới, có lúc là nước Mỹ, có lúc còn Nam Phi, cũng phải tiêu tốn rất nhiều công sức và thời gian, tiền không phải dễ kiếm.
Hơn nữa anh chọn chính là Marketing tốt nhất.
Anh họ thứ tư Mục Sa, trong lòng Mục Nhĩ đó chính là mỹ nam, soái ca chân chính, khẽ mỉm cười lộ ra hai má lúm đồng tiền, chẳng qua là người ta ít cười, từ bé Mục Nhĩ chỉ thích kiểu dạng như Mục Sa thư sinh nho nhã, hiện nay, ở bộ đội đặc chủng trở nên lịch lãm.
Anh họ thứ năm là Mục Triết, là một nhà nghệ thuật buồn tẻ, thừa hưởng tài năng của cậu Ba, trở thành người viết thư pháp và vẽ tranh xuất sắc.
Anh họ thứ sáu Mục Hải Bằng là một người lanh lợi, tốt nghiệp đại học không biết chạy đi đâu đầu cơ tích tũy, trong lúc đi học đã là thành viên tích cực, buôn bán đồ cổ trong thành phố.
Phía trên Mục Nhĩ là sáu anh họ như vậy, sau đó chính là chị họ Mục Cạn, là một cô gái xinh đẹp hoài cổ, thật ra trong xương cốt chính là một người con gái mạnh mẽ, mặc dù không cũng một mẹ sinh, nhưng rất thương Mục Nhĩ.
Phía dưới Mục Nhĩ còn có hai em họ, so với Mục Nhĩ kém hơn một tuổi, Mục Hoa, cô và Mục Hải Bằng đều giống nhau, rất có đầu óc kinh tế, hiện tại tự mình điều hành một công ty nhỏ.
Còn một em họ của Mục Nhĩ lớn lên bên gia đình nhà chồng, cương quyết muốn cho mình một vị trí, theo lời Dương Gia Tương, cô chính là em họ thứ tám, Mục Hoa là em họ thứ chín.