Tác giả: Minh Nguyệt Khuynh Thành
Dịch giả: Sâu
_____________
Hôm nay Hạ Tiểu Nịnh chuẩn bị cho Phong Mạn Mạn chính là bí đao bào ngư, dầu hàu đậu mầm, còn có cua phỉ thúy, phối hợp với cơm thơm ngào ngạt.
Bên kia Phong Tu Viễn, lại là cá hồi nướng, dứa hầm thịt, thịt kho tàu, cùng tô súp chua cay.
Chay mặn phối hợp mười phần thoả đáng, bày trí cũng mười phần đặc biệt.
Hai tiểu gia hỏa lập tức cầm đũa lên, không khách khí bắt đầu ăn.
Phong Thanh Ngạn cũng theo bản năng mà nhìn thoáng qua hướng phòng bếp, dùng ánh mắt ý bảo quản gia, phần ăn của anh vì cái gì vẫn còn chưa có tới?
Quản gia có chút khó xử, nhưng không thể không căng da đầu mà tiến lên, “Thiếu gia, Hạ tiểu thư nói, về sau phần ăn của ngài cô ấy sẽ một mực không phụ trách.”
Phong Thanh Ngạn sửng sốt.
Không phụ trách phần ăn của anh? Ai cho cô lá gan đó!
“Thiếu gia, ngài xem bữa tối của ngài là tôi đi làm, hay vẫn là…… tôi lại phái người khác đi làm?” Quản gia cẩn thận nói.
Hạ Tiểu Nịnh này lá gan thật sự là lớn đến cực kỳ, bất kể ông khuyên như thế nào, cô chính là dầu muối không ăn, kiên quyết không hề động thủ làm cho Phong Thanh Ngạn dù chỉ là bát cháo hay bát cơm.
“Cô ta ở đâu rồi?” Phong Thanh Ngạn nặng nề lên tiếng.
“Ở phòng bếp dọn dẹp.”
“Gọi cô ta ra đây!”
“Vâng.”
Quản gia vội vàng đi.
Một lát, ông lại vội vàng mà trở lại, theo sau không có bất cứ bóng người nào.
“Hạ tiểu thư nói…… Thiếu gia có chuyện gì muốn nói cho cô ấy, thì để tôi chuyển vào là được. Cô…cô ấy không tiện.”
“Không tiện? Cô ta là hồn phi phách tán, hay là mặt mọc trên mặt đất không ra đây được?”
“……” Quản gia nghẹn một chút, “Cô ấy nói là mình không tiện.”
“Đi nói cho cô ta biết, lại không ra, tôi liền tính cô ta bỏ bê công việc!”
“…… Vâng.”
Quản gia mang theo ánh mắt bất đắc dĩ, lại lần nữa đi vào phòng bếp.
Lúc này đây, ông thành công mang Hạ Tiểu Nịnh ra.
Hai người bước đến, đứng ở trước mặt Phong Thanh Ngạn.
“Không phụ trách phần ăn của tôi, cô có ý gì?” Phong Thanh Ngạn ngón tay gõ nhẹ vào mặt bàn, trong mắt xẹt qua tia nguy hiểm.
Hạ Tiểu Nịnh nghe vậy, như cũ chỉ là cúi đầu, cũng không thèm nhìn tới anh, sau đó nhón chân lên, nói bên tai quản gia lão bá mấy câu.
“…… Hạ tiểu thư, chính cô nói đi.” Quản gia nhanh khóc.
Hạ Tiểu Nịnh kiên định mà lắc lắc đầu, dùng ánh mắt nói cho ông, ông thích nói hay không thì tùy.
Quản gia thật sự không còn cách nào, chỉ có thể nói, “Hạ tiểu thư nói, về sau hết thảy của ngài, cô ấy đều sẽ không nhúng tay can thiệp. Miễn cho lại bị chụp cái mũ tội danh câu dẫn lên đầu, cô nhảy vào Hoàng Hà cũng tẩy không sạch.”
“……” Phong Thanh Ngạn sắc mặt trầm xuống.
Hạ Tiểu Nịnh lại nhón chân lên, nói vài câu bên tai quản gia.
“…… Hạ, Hạ tiểu thư còn nói, nếu không có chuyện gì khác, cô liền đi làm việc trước.”
“…… Cút!”
Phong Thanh Ngạn lạnh lùng mà phun ra một chữ.
Hạ Tiểu Nịnh thuận theo mà nhanh chóng biến mất ở phía sau cửa phòng bếp, liền nửa chữ đều không có nhiều lời.
Bị rống một câu thì tính cái gì, so với làm hồ ly tinh mà nói, cô càng nguyện ý làm một người vô hình trong suốt.
……
Phòng ăn, áp khí thấp đến có chút làm cho người ta sợ hãi.
Quản gia trầm tĩnh vài giây, vẫn là gánh vác trọng trách mà đi lên phía trước nửa bước, “Thiếu gia, cái kia…… Tôi bảo người phòng bếp làm cho ngài ăn chút gì a?”
“……” Phong Thanh Ngạn phất phất tay.
Quản gia lập tức đi xuống an bài.
Chỉ chốc lát sau, mấy món ăn đơn giản liền có trên bàn.
Chúng thoạt nhìn cũng không tệ lắm, nhưng tuyệt đối không có tinh xảo bằng mấy món hai tiểu gia hỏa đang ăn.
Phong Thanh Ngạn trầm mặt đơn giản ăn nửa chén, liền buông chén đũa xuống.
Ngược lại là Phong Tu Viễn, đêm nay ăn cũng không tệ lắm.
Cậu uống xong canh, nhìn vẻ mặt ba ba mình, nghĩ nghĩ, lại đem món thịt của mình gắp một ít vào bát Phong Thanh Ngạn, “Ba ba, ba phải kiên trì chịu đựng! Không thể bị chị ta mê hoặc! Con cảm thấy người phụ nữ này đối với ba là đang chơi trò lạt mềm buộc chặt!”