Song Bảo Trăm Tỷ: Mommy, Tới Đánh Call!

Chương 6: Cô là người lão tiên sinh phái tới?



Tác giả: Minh Nguyệt Khuynh Thành

Dịch giả: Sâu

ㅡㅡㅡㅡㅡㅡㅡ

“……” Phong Thanh Ngạn mi tâm nhảy lên, “Õng ẹo tạo dáng? Bốc lửa? Môi đỏ mọng? Con học ở đâu những thứ này?!”

“…… Không ở đâu cả.”

“Từ giờ trở đi, tịch thu điện thoại!”

“Đừng ……”

Tiểu gia hỏa vô lực than khóc, tựa vào cửa sổ xe, mắt trông mong nhìn về phía sau.

Tuy rằng bọn họ đã rời cục cảnh sát rất xa, nhưng vừa rồi khi Hạ Tiểu Nịnh nhẹ nhàng cầm tay cậu bé, cái loại cảm giác mềm mại và ấm áp tựa như bông này, dường như vẫn còn lưu hơi ấm trong lòng bàn tay……

……

Hạ gia từ 5 năm trước chuyển đến đế đô, liền ở tại trong khu dân cư bình thường phía sau quán ăn nhỏ. Hôm nay, Hạ Tiểu Nịnh trở về muộn hơn thường ngày rất nhiều. Còn chưa tới nhà, cô thấy mẹ mình Cố Lâm Anh mang theo máy sưởi tay đang đứng chờ cô ở dưới lầu.

Thoáng một cái, máy sưởi tay đã được nhét vào trong tay cô, “Hôm nay về muộn như vậy? Điện thoại di động cũng không gọi được.”

“Con tắt máy, có gặp một chút phiền toái nhỏ.”

“Phiền toái gì?” Cố Lâm Anh tức khắc khẩn trương, không ngừng nhìn xung quanh người cô.

Hạ Tiểu Nịnh nắm lấy bả vai mẹ, “Không có việc gì đâu, con đã giải quyết xong rồi!”

“Phải không?”

“Đương nhiên rồi, tốt xấu gì con gái mẹ cũng 24 tuổi rồi, tin tưởng con đi.”

Cố Lâm Anh thần sắc khó có thể thả lỏng, “Con…Con nhất định phải luôn chú ý an toàn, có biết không?”

“Tuân mệnh, mẫu thân đại nhân! Con nhất định chú ý!” Hạ Tiểu Nịnh nhanh chóng gật đầu bảo đảm.

Ba mẹ cái gì cũng tốt, chính là quá lo lắng cho cô, mỗi lần về nhà hơi muộn, liền sẽ nhìn thấy mẹ ở chỗ này mắt trông ngóng chờ mình.

Ngay cả quán ăn nhỏ kia cũng là nhờ cô kiên trì thuyết phục mới mở được. Lúc trước ba ba cô còn nói cô có thể an tâm ở nhà làm sâu gạo, ăn cả đời cũng không thành vấn đề.

Mấy năm nay, hàng xóm chung quanh nhiều người muốn mai mối cho cô, cũng đều bị ba mẹ không chút khách khí mà từ chối tận cửa.

Bất quá cô cũng được vui vẻ nhẹ nhõm. Dù sao gả chồng loại sự tình này, cô nửa điểm hứng thú đều không có.

Cố Lâm Anh gắt gao mà nắm chặt tay cô, hai mẹ con một vừa lên lầu vừa nói chuyện phiếm, “Ba đâu? Hôm nay là cuối tuần, ba về rồi sao?”

“Về rồi. Đang ngủ.”

“Sớm như vậy? Vẫn chưa tới 9 giờ.”

“Ba con nói mệt. Hôm nay chủ nhà có yến hội, cho nên từ nửa đêm hôm qua đến bây giờ, vẫn luôn bận cả ngày. Về nhà còn có chút phát sốt, uống thuốc liền ngủ.”

“Nào có chủ nhà áp bức người như vậy?” Hạ Tiểu Nịnh có chút tức giận, “Có yến hội cũng không thể vội thành như vậy đi? Ba ba chính là đầu bếp số một trong nước! Bao nhiêu người muốn mời cũng còn mời không mời được đâu!”.

“Hư ——” cố lâm anh mở cửa, “Nhỏ giọng chút, đừng làm ồn ba con. Sáng mai ông ấy còn phải trở lại làm việc.”

“Còn muốn đi?”

“Đúng vậy, lấy tiền của người, sao có thể tùy tiện xin nghỉ được?”

“……” Hạ Tiểu Nịnh im lặng vài giây, quyết đoán nói, “Đem địa chỉ cho con, ngày mai con đi!”

……

Hôm sau.

Hạ Tiểu Nịnh sáng sớm cầm địa chỉ mẹ cô đưa liền xuất phát.

Đón nhiều chuyến xe buýt, cuối cùng đến khi chân trầy da, mới vừa tới địa chỉ.

Sừng sững ở bờ biển, trang viên màu trắng bá chiếm trọn một bờ biển tuyệt diệu như vậy, đẹp đến mức không chân thật, trong không khí còn có mùi hoa không có trên mạng xã hội.

Nghe nói bên trong quy củ nghiêm ngặt, quản lý khắc nghiệt.

Chỉ bằng ba cô ở chỗ này công tác đã nhiều năm, về nhà cũng không đề cập về gia chủ nửa điểm liền có thể nhìn ra, chủ nhân nơi này chỉ sợ không dễ hòa đồng.

Cô điều chỉnh một chút hô hấp, bấm chuông cửa.

Thực mau, người quản gia trung niên mặc áo bành tô mang bao tay màu trắng theo tiếng mà đến.

Cánh cổng sắt chạm khắc được mở ra.

“Xin chào, tôi là……” Hạ Tiểu Nịnh chuẩn bị tự xưng danh tính.

“Cô chính là người lão tiên sinh phái tới ư?” Quản gia trực tiếp cắt ngang lời cô nói, trong mắt lộ ra một tia không dễ phát hiện khinh thường cùng bài xích.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.