_ “Chân cậu sao vậy?” – Hắn lo lắng hỏi tôi. Sau khi thoát được khỏi biển người thì hắn thấy vết thương ở chân tôi nên lo lắng hỏi.
_ “Bị té đó.” – Tôi giận dỗi nói.
_ “Tôi bị người bạn kia đụng trúng làm tôi té. Đã vậy còn không xin lỗi mà còn ngang ngược cãi ‘lí’ nữa chứ. Lí đâu chẳng thấy chỉ thấy toàn mấy thứ gì đâu không.” – Tôi nói tiếp.
Tôi vừa nói xong thì hắn đã trực tiếp bồng tôi lên và đi về phía khán đài và đặt tôi người xuống một trong những cái ghế ở hàng đầu.
_ “Đã rửa nó chưa.” – Hắn quỳ một chân xuống hỏi tôi, đồng thời nhíu mày không hài lòng khi thấy vết thương trên chân tôi.
_ “Chưa nữa…tại…giận quá nên quên mất.” – Tôi nói.
Đồng thời cuối người xuống để nhìn rõ vết thương hơn. Nó nặng hơn tôi nghĩ.
‘Bị vậy là đáng’, tôi thầm nghĩ khi nghĩ đến vết thương mà tôi gây ra cho Ngọc cảm thấy cũng khá hả giận.
_ “Đau quá…” – Tôi nói với hắn.
_ “Để tôi rửa vết thương cho cậu.” – Hắn nói.
Sau đó hắn lấy trong túi đồ của tụi đàn em ra một cái khăn tay rồi nhúng nước và lau vết thương cho tôi, hắn lau nhẹ, rất nhẹ cứ như sợ mạnh tay sẽ làm tôi rất đau vậy.
Lúc này, bọn đàn em thấy hắn đang lau chùi vết thương cho tôi nên chạy lại hỏi.
_ “Cậu sao vậy?” – Đức hỏi tôi.
_ “À, tôi bị té.” – Tôi trả lời.
_ “Sao cậu té vậy? Không sao chứ?” – Nhỏ lại ngồi kế bên tôi hỏi tôi.
_ “Bị va trúng nên té.” – Tôi nói.
Xong tôi đem nguyên cậu chuyện kể lại cho mọi người, trừ chuyện người làm tôi té là Ngọc. Sau khi tôi kể xong, tất cả mọi đều đồng cảm cho tôi.
_ “Quá đáng thật.” – Nhóc nói.
_ “Sao có thể thiếu phép tắc như vậy được như vậy chứ?” – Người thứ 2.
_ “Tỷ làm như vậy là đúng, nếu là em, em còn làm cho nặng hơn.” – Người thứ 3.
_ “Có ở đây không để em xử lý cho.” – Cậu hùng hổ nói và nhìn xung quanh để kiếm người đó.
_ “Người ta đẹp lắm đó, cậu có dám đáng không?” – Tôi hỏi cậu.
_ “Dám chứ. Dám đụng đến tỷ là em sẽ không tha.” – Cậu nói và vẫn tiếp tục tìm.
_ “Không có ở đây đâu, tôi kiếm thử rồi.” – Vì sợ cậu nhìn thấy Ngọc nên đã ngăn chặn.
_ “Vậy còn cậu, có xử lý người đó giúp tôi không?” – Tôi quay sang hỏi nhóc để lảng sang chuyện khác.
_ “Em…em tất nhiên là có rồi. Đừng nói là tỷ chỉ cần đụng đến người trong nhóm em đều không tha.” – Nhóc nói đồng thời liếc nhìn sang nhỏ.
_ “Vậy…còn cậu?” – Tôi quay sang hỏi hắn.
Lúc này đang dùng coca-cola để sát trùng vết thương cho tôi. Tôi nhìn hắn chăm chú đợi câu trả lời.
_ “aaaaaa” – Tôi hơi la nhẹ khi bị hắn đổ coca-cola vào vết thương.
_ “Xin lỗi, ráng chịu đau một chút.” – Hắn nhẹ nhàng nó với tôi.
_ “Ừm…nhưng cậu vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi đó.” – Tôi nhắc nhở.
_ “Cậu biết câu trả lời rồi còn hỏi chi nữa.” – Hắn nhìn tôi trả lời và dùng nước sạch lau lại chỗ vết thương thêm lần nữa.
_ “Ai đi băng gạc giúp đi.” – Hắn nói.
_ “Không cần đâu, tôi có nè.” – Nói xong từ lấy từ trong cặp ra bộ bông băng nhỏ và đưa cho hắn.
_ “Đâu ra có sẵn vậy.” – Hắn cầm bông băng lên và hỏi.
_ “Thì…có thì xài đi. Hỏi làm gì.” – Tôi tránh câu hỏi của hắn.
Chả là tôi có nghe được là đội kia chơi ăn gian lắm, tôi sợ rằng hắn bị thương nên tôi đem theo bộ bông băng cá nhân nhỏ này để khi hắn hay người trong đội bị thương thì có cho để dùng. Nhưng bây giờ người dùng lại là tôi.
_ “Xong rồi đó.” – Hắn nói.
Tôi nhìn lại vết thương thì thấy rằng hắn băng bó rất đẹp nha, không phải kiểu đẹp xuất sắc mà là đẹp theo kiểu ngay ngắn.
_ “Cảm ơn nha.” – Tôi nhìn hắn nói.
_ “Không lấy xe về đi, đứng đây làm gì?” – Hắn hỏi tụi đàn em.
_ “Dạ đại ca, tụi em về.” – Ngay lập tức bọn đàn em đi về liền.
Sau khi bọn họ đi hết thì cái sân bóng trở nên yên tĩnh hẳn, và hắn đứng dậy và ngồi xuống cái ghế bên tôi.
_ “Không đau chứ!?” – Tôi nói và dùng tay xoa xoa cái đầu gối của hắn.
_ “Không sao, chỉ là quỳ thôi mà.” – Hắn nói và cầm lấy cái tay đang xoa đầu gối của hắn.
_ “Hôm nay, cậu muốn đi đâu. Bữa giờ, tôi bận luyện tập không đi chơi với cậu được nên hôm nay tôi sẽ dẫn cậu đi bù.” – Hắn nói.
_ “Vậy đi ăn trước đi, tôi đói rồi. Trong lúc ăn tôi sẽ suy nghĩ tiếp là nên đi đâu.” – Tôi nói.
_ “Được, vậy cậu đợi tôi vào tắm lại cái đã.” – Hắn nói.
Tôi gật đầu và bắt đầu ngồi đợi hắn tắm. Sau khi hắn tắm xong thì tôi và hắn bắt đầu đi ăn. Sau khi đi ăn xong tôi nổi hứng muốn đi công viên trò chơi. Và thế là hắn và tôi đi công viên trò chơi, chơi hết trò cảm giác mạnh này đến cảm giác mạnh khác. Và điều đặc biệt là tôi và hắn không ai sợ mấy trò cảm giác mạnh đó cả.
Nhưng cuối cùng tôi vẫn bị ói, tất cả là do cái trò ‘xe điện đụng’ đó. Vì cao hứng quá nên tôi cứ đâm đầu vào xe hắn quài và kết quả là tôi đã ói, chắc cũng một phần là vì tôi vừa mới ăn no xong còn chơi mấy trò lộn ngược xuống nên đâm ra mới ói.
_ “Đỡ chưa?” –Hắn đưa chai nước cho tôi và dùng tay vuốt lưng cho tôi.
_ “Đỡ rồi, ói ra là đỡ hết chứ có gì đâu.” – Tôi nói.
_ “Ngồi đây nghỉ chút rồi về.” – Hắn nhẹ giọng nói.
_ “Không. Tôi muốn về liền.” – Tôi nói.
_ “Cậu đi nổi không mà đòi về ngay bây giờ.” – Hắn hỏi.
_ “…” – Tôi mắt long lanh nhìn hắn và lắc nhẹ đầu.
_ “Oaaaa. Cao quá đi.” – Tôi hào hứng nói.
Chả là lúc này hắn đang cõng tôi trên lưng hắn.
_ “Cậu có thể nhìn thấy được nhiều thứ như vậy sao?” – Tôi trầm trồ khi được nhìn mọi thứ với chiều cao m85.
_ “Thích thật.” – Vẫn chỉ có mình tôi nói.
Sau một hồi tăng động thì tôi nhận ra tôi và hắn chưa có tấm nào chụp chung cả, nên đã lấy điện thoại ra để chụp. Và hắn rất phối hợp với tôi khi chịu cười. Nhưng chỉ được một tấm cười thôi còn lại thì hắn đều mặt lạnh hết. Nhưng không sao đối với gương mặt đẹp không góc chết của hắn có không cười cũng không làm bớt đẹp trai xíu nào thậm chí còn tăng thêm.