Hắc Phong Thần Đạo

Chương 110: Chuyện trò



Y Dược Đường chỉ chuyên các loại thư tịch về y được đan đạo, tuy thua kém số lượng so với các loại thư tịch đạo pháp nhưng nhìn chung cũng rất nhiều, muốn nghiên cứu thì không chỉ trong một sớm một chiều là hoàn thành được. Nơi này không có yêu cầu hạn chế, có điều cũng không phải miễn phí, muốn tham khảo phải giao nộp một khoản phí dụng phù hợp, mà muốn sao lưu thì khá là đắt đỏ.

Triệu Thiên Bình tất nhiên chẳng chịu thiệt, thứ gì tranh thủ được thì ráng tranh thủ, nó ngựa quen đường cũ bắt tay vào sao chép “trộm” đống y thư đồ sộ này. Quen tay dễ làm, mọi việc tiến hành khá là trôi chảy, hơn nữa, thư tịch ở đây chỉ chuyên giảng giải lí thuyết chứ không chứa phù trận rắc rối như ở Tàng Thư Các nên tốc độ sao chép của Triệu Thiên Bình cũng tăng lên gấp bội. Chẳng qua bao lâu, hầu hết Y thư đều được nó sao ra một bản.

Đến khi Triệu Thiên Bình đang thoăn thoắt lật mở những quyển cuối cùng thì bỗng nhiên một giọng nói vang lên bên tai:

– A, sư huynh cũng xem sách sao?

Triệu Thiên Bình có chút hoảng hốt như bị bắt quả tang, nhưng sau chút giật mình nó liền vui sướng quay đầu:

– À ừm, sư muội cũng vậy sao?

Người xuất hiện chẳng phải ai khác mà chính là Tần Nhu Nhi, đôi mắt to tròn của nàng lúc này có chút tò mò giáng vào quyển sách trên tay của Triệu Thiên Bình:

– Sư huynh xem gì mà lật nhanh vậy?

Triệu Thiên Bình nghe nàng hỏi lại thêm một lần giật mình, nó khẽ gãi đầu rồi cười:

– Cuốn Hỏa độc thảo sơ kinh này có chút nhiều nên ta phải xem nhanh qua một lần coi nó đáng đầu từ nghiên cứu không ấy mà.

Tần Nhu Nhi nhìn nhìn quyển sách rồi nhướng mi:

– Kinh thư này ta chưa đọc qua, nhưng sư huynh đã động đến thì ta nghĩ người nên nghiên cứu kĩ lưỡng, xem nhanh như vậy thì chẳng nhớ được gì đâu.

Triệu Thiên Bình nghe vậy liền làm ra vẻ thở dài:

– Nói ra chỉ sợ sư muội chê cười, ta là chịu không nổi phí dụng nơi này nên phải bất đắc dĩ dùng đến cách này, xem tất cả qua một lượt, thứ gì hợp thì xem kĩ một chút, những thứ khác thì nhớ được chừng nào hay chừng đó a. Thời gian kéo dài thì e rằng đến linh ngọc để tu luyện ta cũng chẳng còn.

Triệu Thiên Bình vừa nói vừa lắc đầu ra chiều khổ tâm khiến Tần Nhu Nhi nhịn không được mà bật cười hì hì, xong nàng lại bĩu môi ra vẻ không tin:

– Ai mà chẳng biết Triệu sư huynh là tân tú của kì Tam Luận hội lần này được tưởng thưởng không ít chứ, nói ra thiếu chút linh ngọc để nạp phí ở đây thật chẳng ai tin nổi.

– Ai dà…

Triệu Thiên Bình vỗ đầu than khẽ:

– Nói ra ta lại càng thêm đau lòng. Lúc ta mới nhận thưởng cũng tưởng là mình một bước trở thành đại phú ông rồi đấy chứ.

Triệu Thiên Bình vỗ ngực bộp bộp ra chiều tự đắc, rồi nó lại lắc đầu mặt co rúm:

– Thế mà lên Tàng Thư Các ngồi vài ngày, lại mua một ít tài liệu thí nghiệm, thế là trong chớp mắt liền mồng tơi cũng rớt a.

Vừa nói, nó vừa nắm chéo áo rứt ra mấy cộng vải quăng xuống đất minh họa ra bề tội nghiệp khiến Tần Nhu Nhi đứng một bên hết trố mắt lại cười to khanh khách. Triệu Thiên Bình thấy thế làm mừng liền tiếp tục diễn:

– Tàng Thư Các cắt cổ đã thế, Y Thư Quán này cũng chẳng tốt lành gì a, những ngày sau ta lấy gì mà sống a.

Tần Nhu Nhi chớp chớp mắt vô tội nói:

– Cái này thực tình ta cũng không rõ lắm. Từ khi bắt đầu học y ta liền được Gia gia ban cho một tấm lệnh bài có thể tự do ra vào nghiên cứu thư tịch nơi đây nên không cần đóng phí gì cả a.

Triệu Thiên Bình trợn mắt:

– Thế thì sướng nhất sư muội rồi, thật khiến ta ngưỡng mộ, ta ở đây nói là tứ cố vô thân cũng chẳng quá, chỉ đành làm càng cầu may mà thôi, hy vọng là có thể điều chế ra thứ gì đó trao đổi lấy đồng ra đồng vào a.

– Ta cũng muốn giúp sư huynh nhưng lệnh bài của ta chỉ có ta mới dùng được.

Tần Nhu Nhi vừa nói vừa như đăm chiêu nghĩ cách nhưng Triệu Thiên Bình cười gạt đi:

– Đa tạ sư muội nhưng nàng không cần lo, nói cho vui vậy thôi chứ một chút vấn đề đó không thể làm khó được ta.

Triệu Thiên Bình nói đến đây thì cố gắng ưỡn ngực ra vẻ một chút, nó khẽ liếc mắt rồi thỏa mãn với biểu hiện chăm chú của Tần Nhu Nhi, nàng còn giơ giơ nắm tay cổ vũ:

– Sư huynh tất nhiên làm được.

Tần Nhu Nhi đang vui vẻ đột nhiên gương mặt lại ảm đạm, nàng nhìn Triệu Thiên Bình rồi mím môi buồn rầu:

– Thực ra ta phải ngưỡng mộ sư huynh mới đúng. Người có thiên phú tốt như vậy, có nhiều cơ hội nhận được phần thưởng thi đấu quý giá, cơ hội được tham ngộ trong Tàng thư các. Dù chỉ là vài ngày, nhưng so với phần lớn đệ tử đã là cực kì trân quý. Ta thật rất muốn, rất muốn vào đó xem một lần, nghe nói trong Tàng Thư Các có y thư cực kì tinh diệu, có dược phương cực kì quý giá, chỉ là ta chưa từng một lần được tiếp xúc. Tàng Thư Các là địa phương đặc biệt, dù là gia gia cũng chẳng vào được mấy lần, còn ta, chẳng biết phải đến lúc nào. Ta thật hâm mộ sư huynh.

– À… cái này…

Triệu Thiên Bình khẽ sửng sốt, nó hồi tưởng lại một chút thì quả thật trong số những thư tịch nó sao chép được không thiếu về y dược, mà thư tịch loại này lại rất dễ sao chép nên chỉ có chút ấn tượng, song đã chép ra, nó muốn là sẽ có. Nó thầm nghĩ có nên lấy ra vài quyển để ghi điểm với sư muội hay không, nhưng nghĩ lại thư tịch trong Tàng Thư Các không thể tùy tiện trao đổi như vậy, bản thân bị giám sát, dù nó không lo gì nhưng việc này e sẽ ảnh hưởng không tốt đến Tần Nhu Nhi. “Nên tìm một cách nào đó khiến người khác không thể phát hiện.”

Tàng Thư Các có quy định không thể tùy tiện sao chép trao đổi, nhưng không cấm truyền miệng, chỉ là lúc này có chút không tiện, Triệu Thiên Bình đành kìm nén suy nghĩ này lại trong lòng, bên ngoài thì nói:

– Thật ra ta cũng yêu thích y thuật nên lúc ở trong Tàng Thư Các cũng học hỏi được một chút, nếu có thời gian, ta với sư muội có thể trau dồi a.

Tần Nhu Nhi mắt to sáng rực nhưng chỉ chốc lát liền lắc đầu:

– Điều này không được đâu, đó là công sức của sư huynh, ta sao có thể không biết liêm sỉ mà hưởng chứ.

Triệu Thiên Bình nghe nàng nói vậy liền lắc đầu. Chết a, khó khăn lắm mới có cơ hội như vậy tất nhiên nó không thể để tuột được, Triệu Thiên Bình ngẫm nghĩ một chút liền xua tay:

– Sư muội nói vậy là không đúng rồi, thật ra điều này ta còn phải nhờ sư muội a.

Rồi nó ra vẻ than thở chắp tay:

– Lúc trước nhận ơn chăm sóc của sư muội còn chưa thể báo đáp nhưng mớ thư tịch ở Tàng Thư Các thật là rắc rối khó hiểu nên ta đành mặt dày thỉnh giáo sư muội, một lần nữa phải nhọc công sư muội rồi. Kể ra ta mới là kẻ vô liêm sỉ đây này, thật mong sư muội rộng lòng bỏ qua cho.

Điệu bộ tiểu sinh xin chỉ giáo của Triệu Thiên Bình lại làm Tần Nhu Nhi phải bật cười lần nữa, nàng đảo đôi mắt tinh quái trả lời:

– Có thể xem như sư huynh một lần nữa bái ta làm thầy hay không?

Triệu Thiên Bình đang hứng chí liền nghẹn họng:

– Cái này… à…

Thật không thể trả lời được, nó không muốn khiến nàng mất hứng, nhưng kiên quyết không thể bái nàng làm thầy được, trong lúc rối rắm cũng may nàng tiếp lới:

– Hi hi, đùa với sư huynh thôi, được rồi, nể tình sư huynh, bổn cô nương sẽ dốc hết ruột gan a. Hi hi…

Lúm đồng tiền nở rộ làm Triệu Thiên Bình không nhịn được mà ngẩn ngơ chốc lát, cũng may nàng khá vui vẻ nên không để ý. Để tránh lúng túng, nó liền hỏi:

– À, sư muội cũng đến đây xem sách sao?

Tần Nhu Nhi nghe hỏi liền a một tiếng, rồi nàng huơ huơ một quyển trục màu xanh trên tay nói:

– Ta xém chút là quên mất, Mộc sư huynh cần nghiên cứu Thủy linh thảo nên nhờ ta đến đây lấy sách.

– À, vậy sao…

Triệu Thiên Bình nghe vậy liền đột nhiên mất hết mùi vị, một chút cười gượng, nó nói:

– Vậy ta không làm phiền sư muội nữa.

– Hi hi, là ta làm sư huynh tốn kém thời gian mới đúng a.

Tần Nhu Nhi vẫn hồn nhiên vô tư như vậy, Triệu Thiên Bình nghe thế liền vỗ đầu giật mình:

– Ai da, không kịp không kịp, ta phải xem nốt mấy quyển sách còn lại trước khi nhẵn túi a.

– Vậy sư huynh tiếp tục xem sách, ta đi trước.

– À được, sư muội đi thong thả.

Triệu Thiên Bình nhìn bóng lưng nàng khuất dần mà ngẩn ngơ hồi lâu.

Nó nhìn xuống mặt sách lại chẳng thấy được chữ nào ra hồn, đọc vài câu lại chẳng thể nào khắc thành lạc ấn. Nhíu nhíu mày, Triệu Thiên Bình liền đóng sách lại ngồi xuống nhập định. Những suy nghĩ lang mang trong đầu, nó phải tốn chút thời gian mới mong ổn định lại được.


Trên Lưu Vân Điện, trong một đình viện ở hậu hoa viên.

– Ngươi thả hết bọn chúng như vậy liệu có nguy hiểm gì không?

Giọng nói có chút khàn của Thiên Vân Trưởng lão vang lên, ngồi đối diện lão không ai khác chính là đồ đệ của lão, Chưởng môn Lưu Vân Minh Dương Chân Nhân. Sau lưng Minh Dương là Hoàng Gia Bảo đang đứng vừa hầu trà vừa lắng nghe.

Minh Dương Chân Nhân gõ gõ ngụm trà rồi cười:

– Sư tôn yên tâm, huyết khế đã nắm trong tay, bọn chúng dù có muốn cũng không dám làm gì.

Thiên Vân Trưởng lão gật đầu nhưng vẫn không yên tâm:

– Sau việc lần này e rằng mâu thuẫn với bọn chúng sẽ càng thêm gay gắt mà huyết khế cũng không phải là toàn năng.

Minh Dương Chân Nhân khẽ nhấp một ngụm rồi từ tốn:

– Một trăm năm không ngắn không dài, đủ để một kẻ bình thường chạm đến bình cảnh Thông Thiên, mà nếu là nhân tài thì đột phá đến Đạo nguyên cũng là có thể. Với tài nguyên thu hoạch được trong trận chiến này, con đường cường thế của tông ta sáng lạn hơn bao giờ hết. Với trăm năm ước thúc của huyết khế, chắc chắn sẽ không có xung đột quy mô lớn xảy ra, còn quy mô nhỏ thì không đáng lo. Chúng đệ tử muốn thành tài cần trải qua rèn luyện, nếu một chút chuyện như vậy còn không giải quyết được, ta cũng không quá cần thiết phải giữ lại.

Lời nói của Minh Dương Chân Nhân có chút lạnh nhạt vô tình khiến Thiên Vân Trưởng lão không khỏi thở dài, nhưng lão không phản đối vì đây là người lão tin tưởng nhất, cũng chính vì tính tình này của hắn mà khi xưa lão mới đồng ý nhường lại vị trí tông chủ. Với những ý kiến của đồ đệ, lão luôn ủng hộ, có chăng cũng chỉ suy nghĩ để góp ý cho kế sách của hắn thêm toàn vẹn, dù lời lão có chút trái ngược nhưng cũng chỉ mong muốn tìm ra sơ hở để kịp thời bù đắp, tuyệt không phải bác bỏ:

– Một trăm năm thật có chút gấp, ta chỉ e nếu việc mở rộng quá cấp tiến sẽ làm sinh ra những ẩn họa khó lường.

Minh Dương Chân Nhân cười nhạt:

– Ẩn họa chắc chắn sẽ có, ta cũng không nên phí công đi lo lắng mà phải tập trung vào việc giải quyết triệt để.

Thiên Vân lại nói:

– Mọi việc chúng ta phải tính toán thật kĩ, thật chu toàn, dù sao đòn sát thủ mạnh mẽ nhất của chúng ta cũng không còn, còn những thứ khác, ta thật khó có thể yên tâm.

Minh Dương Chân Nhân gật đầu, gương mặt bỗng chốc mất đi sự ung dung trước đó:

– Điều này thật khó nói, vốn dĩ lần này đã nắm chắc mọi thứ trong tay nhưng không ngờ lại xảy ra biến cố, điều này vẫn khiến ta canh cánh trong lòng.

Thiên Vân Trưởng lão vuốt râu nhìn trời thở dài:

– Vốn dĩ mưu sự tại nhân, hành sự lại do thiên định, người tính thật không bằng trời tính.

Minh Dương Chân Nhân nghe vậy liền nở một nụ cười lạnh nhạt:

– Ta lại không đồng ý với sư tôn ở điểm này, ta thích câu nhân định thắng thiên, bởi lẽ biến cố xảy ra thực không phải ý trời mà là do bàn tính chưa kĩ, mọi việc chưa nắm hết trong tay. Việc Tổ ấn có giới hạn là do sai lầm của ta khi chưa nghiên cứu kĩ, thật không ngờ nó lại khác biệt so với những linh bảo còn lại.

Thiên Vân Trưởng lão an ủi:

– Con người nào ai có thể toàn năng, một hai sai lầm cũng có thể chấp nhận được.

Minh Dương Chân Nhân lắc đầu:

– Đó là đối với kẻ phàm phu tục tử, chúng ta là Đạo gia tu luyện giả, là người bước chân trên tiên đạo, muốn thành tiên thành thánh, chúng ta trước phải bước ra khỏi cửa ải của người phàm.

Lời lẽ Minh Dương Chân Nhân quyết tâm như chém đinh chặt sắt, Hoàng Gia Bảo đứng sau lặng lẽ khắc ghi, mà Thiên Vân Trưởng lão trầm tư hồi lâu cũng khẽ gật đầu cảm thán:

– Ngươi nói không sai, vẫn là ta chưa thể thoát ra được chữ phàm.

Lại trầm ngâm thêm chốc lát, lão nói:

– Lại bàn về việc mở rộng môn phái, ta nghĩ nó thật ra cũng là một trận chiến, mà trong chiến đấu, muốn tiền tuyến mạnh mẽ thì hậu phương phải vững vàng. Trước đây tông môn chưa có biến hóa nên chúng ta cũng không quá quan tâm đến việc phòng bị, nhưng trải qua trận chiến vừa rồi liền thấy lỗ hổng rất lớn, không những để kẻ địch có không chút động tĩnh mà động tay động chân, hơn nữa trong chiến đấu lại quá dễ bị công phá, tình trạng này không thể kéo dài. Ta với mấy vị trưởng lão khác đã bàn bạc liền thấy nên chi ra một phần tài nguyên rồi thông qua Thiên Không Sa Ngư tìm đến một trận pháp đại sư để bố trí một trận phòng ngự nhất lưu, như vậy mới có thể yên tâm.

Minh Dương Chân Nhân nghe vậy liền lắc đầu:

– Điều này biến số quá lớn. Sư phụ nói đúng, hậu phương phải vững chắc, mà phòng hộ đại trận là lá chắn quan trọng nhất, nếu giao cho kẻ bên ngoài bố trí thì không thể kiểm soát được. Quan trọng nhất từ xưa đến nay, Võ Thần Đảo mới là khách hàng lớn của Thiên Không Sa Ngư, nếu bàn lên một cái giá, chưa chắc bọn chúng đã không bán chúng ta, dù sao bọn chúng cũng là con buôn chỉ quan tâm đến lợi ích. Việc bố trí lại phòng ngự tốt nhất là tự lực.

Thiên Vân Trưởng lão liền đăm chiêu:

– Ta cũng biết nó mang biến cố nhất định, việc ủy thác cho người ngoài cũng là bất đắc dĩ nhưng tông ta thật thiếu người tinh thông trận đạo.

Minh Dương Chân Nhân Liền mỉm cười:

– Sư tôn ngài lại quên mất hai chuyện, một là chúng ta tuy không có bậc trưởng bối nào là trận đạo tông sư nhưng lớp anh tài mới nổi lại không thiếu kẻ có thiên phú, hai, đó là chiến thắng của chúng ta vừa rồi lại đúng là nhờ vào trận pháp đấy thôi.

Thiên Vân Trưởng lão hơi sửng sốt, quả thật trong suy tính của lão không nghĩ đến bậc tiểu bối, nhưng giờ được đồ đệ nhắc nhở, lão liền bừng tỉnh.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.