Edit: Diệp Lưu Cát
Thần Ngàn Ấm không dám tin quay đầu lại, nhìn trước mặt người mà cô luôn tôn trọng, dù sao cũng không ngờ ông lại đưa lời đe dọa này, ông rõ ràng biết cô hiện tại chỉ có hai bàn tay trắng…
“A…” Cô không nhịn được cười khẽ thành tiếng, tiếng cười chua xót: “Được, cháu đợi ông đến lấy.”
“Cô…” Không ngờ đến cô ngang ngược đến như vậy, Thần Vệ Tùng hết sức kinh ngạc muốn mở miệng nói gì đó nhưng cô đã sớm biến mất trong tầm mắt ông.
************
Việc Thần Vệ Tùng đi gặp Thần Ngàn Ấm rất nhanh truyền tới tai của Thần Tâm Ngữ. Cô mặc dù không biết bọn họ nói chuyện gì, nhưng cũng không còn cách nào bình tĩnh. Không thể, dù cho hôn ước của hai gia đình có bị hủy, cô cũng không được phép Thần Ngàn Ấm gả vào Mộ gia. Dựa vào cái gì, số phận của Thần Ngàn Ấm có thể tốt như vậy? Cướp đi cuộc sống giàu sang 20 năm của cô không nói, lại có thể còn muốn để cho cô ta hưởng hạnh phúc đến già?
Không, cô tuyệt đối không cho phép!
Thần Tâm Ngữ nắm chặt bàn tay, sốt ruột đi qua đi lại ở trong phòng, đột nhiên ánh mắt lóe lên, khác thường.
********************
Bên kia
Rời khỏi quán trà, Thần Ngàn Ấm trong lòng thở dài. Thái độ Thần Vệ Tùng khiến cô vô cùng thất vọng, nhưng cô cũng không hy vọng vì mình mà làm ảnh hưởng đến hôn ước hai nhà Mộ Thần, dù sao bọn họ nhẫn tâm, cô không thể không có nghĩa. Nếu việc này không giải quyết xong, thì cuộc sống của cô sau này cũng sẽ không yên bình. Vì vậy chỉ có thể tìm Mộ Diễn Đình để giải quyết.
Nhưng anh còn có thể để ý cô sao? Nghĩ đến Mộ Diễn Đình khuôn mặt tuấn tú kia lạnh như băng, ánh mắt cô đột nhiên buồn bã, cũng không có chắc chắn thành công. Nếu không thì, gửi tin nhắn thử xem sao, cô lập tức lấy di động viết một tin nhắn gửi đi:
“Chú, cháu có việc muốn tìm chú, chú có thời gian không?”
Tưởng rằng anh sẽ không trả lời, nhưng sau vài giây hộp thư liền có tin nhắn: “Nói”.
Thần Ngàn Ấm muốn hỏi anh ở đâu, ai ngờ, tin nhắn vừa soạn được một nửa máy liền hết pin, màn hình tối đen.
Cư nhiên lại hết pin. Thật là xui xẻo a.
*******************
Nửa giờ sau, tại tòa nhà MU
Nhìn tòa nhà cao ốc cao chót vót trước mặt, Thần Ngàn Ấm hít sâu một hơi. Nơi này chính là tập đoàn Mộ thị, so với tập đoàn Thần thị lớn hơn rất rất nhiều, đủ để thấy, Mộ thị mạnh như thế nào. Vừa mới chuẩn bị đi tới chỗ tiếp tân, cô đã bị một người đàn ông gọi lại:
“Ngàn Ấm tiểu thư.”
Thần Ngàn Ấm quay đầu, vừa mắt thấy người đàn ông vẻ mặt tươi cười. Cô lập tức liền nhận ra đi bên kia:” Âu Bạch.”
Lúc đầu cô còn sợ anh không có ở công ty, hiện giờ thấy trợ lý đặc biệt bên cạnh anh, trong lòng yên tâm. Âu Bạch mỉm cười đi đến trước mặt cô, lộ ra hai hàm răng trắng noãn:” Ngàn Ấm tiểu thư, cô tới tìm giám đốc sao? Để tôi đưa cô đi.”
“Thật tốt, làm phiền anh rồi.” Thần Ngàn Ấm mỉm cười, không thể từ chối.
Hai người rất nhanh liền lên tầng 60, đi tới phòng làm việc của giám đốc, Âu Bạch nói:” Tiểu thư, giám đốc đang ở trong phòng họp tổ chức hội nghị, cô vào phòng làm việc chờ một chút nữa.”
Thần Ngàn Ấm lắc đầu:”Tôi đứng bên ngoài cũng được.”
“Không được, giám đốc sẽ đuổi việc tôi mất, cô vào phòng làm việc của giám đốc, anh ấy chắc chắn sẽ không nói gì. Cô cũng không phải lần đầu tiên tới a.”
Âu Bạch vừa nói, vừa mở cửa. Không thể thay đổi, cô đành phải đi vào. Âu Bạch đem cho cô một ly cà phê liền rời đi, không gian lớn như vậy, chỉ có một mình cô, ngồi trên ghế, đem tầm mắt quan sát xung quanh. Như lời Âu Bạch nói, cô không phải lần đầu tiên tới nơi này, nhưng lần trước đến đây cũng hơn nửa năm.
Mọi thứ không thay đổi nhiều, rất đơn giản nhưng sang trọng, cũng như người anh quý phái nhưng lạnh lùng.