Nhiếp Chính Vương

Quyển 1 - Chương 12



Phong Mộ Ngôn vốn không phải loại người như thế. Bao năm qua, hắn đã được tôi rèn thành một thứ vũ khí sắc bén và nguy hiểm, rồi lại không dễ gì để lộ mũi nhọn đó ra.

Trước mặt người ngoài, lúc nào hắn cũng nhún nhường khiêm tốn, đã chẳng còn là kẻ trộm cắp năm xưa.

Vậy mà chả biết hôm nay phải tà gì mà chỉ mới bị dăm ba câu khích tướng của Tô Thanh Mặc đã đùng đùng nổi giận, chả thiết phong độ chi mà cứ thế tụt quần giữa buổi thanh thiên.

Tô Thanh Mặc thấy vậy thì chỉ “Chà chà” hai tiếng, tấm tắc khen rằng: “Cũng to quá nha.”

Phong Mộ Ngôn:…

Đó là lần thứ hai, hai người gặp mặt.

Nếu không phải đang ở chốn người đông, có lẽ Phong Mộ Ngôn đã bẻ gãy cổ y rồi.

Hắn chưa bao giờ gặp phải con mọt sách nào mà mặt lại dày đến thế! Phí cả khuôn mặt tuấn tú xuất trần, bên ngoài thì nạm ngọc, ruột trong thì thối tha.

Cứ tưởng chỉ gặp nhau như bèo nước, mai sau chẳng dây dưa. Vậy mà đâu rằng, cái tên Tô Thanh Mặc cứ như âm hồn bất tán, còn chuyển đến ngôi trường ngay cạnh nhà hắn để học hành.

Từ ấy, ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, muốn tránh cũng khó khăn.

“Ai —” – từ xa, Tô Thanh Mặc đứng nơi đầu cầu, cả bộ y phục trắng ngần, vẫy tay í ới, “Mộ Ngôn huynh.”

Phong Mộ Ngôn quay phắt người quẹo hướng khác. Hắn sợ gã này thật rồi, mỗi lần bị y bắt được là lại phải nghe y thao thao bất tuyết cả nửa canh giờ. Từ thơ từ ca phú đến thiên văn tính toán, từ đàn sáo cầm kèn đến sách lược binh thư, chừng như không gì là y không hứng thú.

Phía Phong Mộ Ngôn đi nhanh, bên Tô Thanh Mặc đuổi gấp, đến khi bắt được rồi thì níu ống tay áo Phong Mộ Ngôn, vặn hỏi: “Ta gọi ngươi cả đường, sao ngươi không dừng lại?”

Phong Mộ Ngôn nhẫn nại bảo, “Đi vội, không nghe thấy.”

“Thật à?” – Tô Thanh Mặc chả thắc mắc thêm, chỉ cười móc củ khoai lang được gói kín, đưa cho hắn, “Nếm thử đi, ta trộm được tự tay nướng đó, thơm lắm.”

Phong Mộ Ngôn chả còn nói được gì, ai biết Tô Thanh Mặc lại mặt dày tới thế. Đã ăn trộm chả giấu đi thì thôi, đằng này còn hùng hồn lấy ra khoe như thành tích.

Thể diện của đám mọt sách, rốt cuộc chạy đâu rồi.

Thấy hắn cứ đứng yên, Tô Thanh Mặc tha thiết nì nèo, “Ngươi nếm thử đi, thơm và ngọt lắm.”

Phong Mộ Ngôn có khứu giác rất tốt, đương nhiên ngửi thấy rồi, nhưng hắn không đói thì ăn làm gì. Mà một khi ăn vào cũng đồng nghĩa với nhận một món ơn huệ, để rồi từ ấy, chắc chắn sẽ càng bị y quấy rầy.

Tô Thanh Mặc không biết hắn nghĩ gì, chỉ thấy hắn không nhận, y mở gói giấy, bóc vỏ, để lộ ra phần thịt khoai hồng hào, đưa lại cho hắn, “Này, ăn đi.”

Phong Mộ Ngôn nhíu mày, “Không muốn ăn.”

“À.” – thế là Tô Thanh Mặc tự đưa lên mồm cắn một miếng, hỏi: “Thế ngươi muốn ăn gì?”

“Súp vi cá mập, cá trích hấp rượu, bước lạc đà chưng, chân vịt sốt đông cô, mã thầy nấu cà chua…” – Phong Mộ Ngôn gọi đại tên mấy món đắt tiền để gây khó dễ.

Hắn vẫn cho rằng Tô Thanh Mặc là một tú tài kiết xác, chắc chẳng có mấy xu giắt túi đâu. Không như đám thiếu gia nhà giàu ngu dốt kênh kiệu, vô học vô nghề, chỉ biết ăn chơi trác táng, nào cần chăm chỉ dùi mài kinh sử làm chi.

Chính những người bần hàn, gia cảnh thường thường, mới luôn nỗ lực học hành, mong mỏi đỗ đạt công danh đổi đời.

Và trông Tô Thanh Mặc kìa, ngoài bộ y phục trắng phau thẳng thớm ra thì chẳng có lấy một thứ trang sức vàng bạc, nhìn đã biết không phải kẻ có tiền.

Lại đâu ngờ, Tô Thanh Mặc gật đầu cái rụp, còn bảo: “Đi, ta dẫn ngươi đi ăn. Nhưng mấy món ngươi nói đó khá hiếm, sợ mấy quán bình thường không có đâu, nên chúng ta phải đi xa một chút, đến ‘Tứ Phương Yến’ ăn nhé.” – nói rồi kéo Phong Mộ Ngôn đi.

Phong Mộ Ngôn đang độ rảnh hơi, cũng liền đi theo. Hắn muốn xem Tô Thanh Mặc có thể đào ra được bao nhiêu tiền.

*

Một bàn la liệt các món được bê ra, món nào cũng đắt đỏ, một món cũng đủ để cả một gia đình bình thường sinh hoạt trong cả tháng.

Tô Thanh Mặc lại chẳng coi ra gì, đưa đũa cho Phong Mộ Ngôn, “Nào ăn đi, thích thì ăn nhiều vào nhé.”

Phong Mộ Ngôn nhận đũa, gắp một miếng cá lên ăn, hỏi y: “Rốt cuộc ngươi lấy lòng ta vậy là muốn sao?”

“Ta thích ngươi mà.” – Tô Thanh Mặc híp mắt cười, “Ta muốn lấy ngươi.”

“Khụ!” – miếng cá suýt thì sặc lên mũi, Phong Mộ Ngôn ho khù khụ, vất vả lắm mới xuôi được xuống đã lại thấy Tô Thanh Mặc bồi thêm, “Ngươi xem, sao mà ngươi khó nuôi thế chứ, ăn bữa cơm cũng toàn chọn món đắt tiền, ta mà không đỗ đạt công danh, kiếm nhiều bổng lộc, sợ là không nuôi ngươi nổi nữa.”

“Khụ!” – Phong Mộ Ngôn lại sặc lần hai, vội vàng hớp miếng trà xuôi cổ, “Ngươi tìm người khác mà trêu chọc đi, ta nói bao nhiêu lần rồi, ta là nam!”

“Thì có sao đâu.” – Tô Thanh Mặc chống cằm, “Cùng lắm thì ta có một nàng dâu hơi đô con thôi mà.”

Phong Mộ Ngôn:…

Và cứ thế, cuộc sống của hai người trôi qua bình yên không gợn sóng, giữa người chòng ghẹo và kẻ bị bông đùa.

Phong Mộ Ngôn những tưởng mình đã thuộc dạng mồm mép, vậy mà chẳng lần nào vượt mặt nổi bản lĩnh đấu khẩu đã được tôi luyện qua hàng vạn quyển sách của Tô Thanh Mặc.

Còn Tô Thanh Mặc, ban đầu cũng coi như có chút khách sáo, còn gọi hắn bằng “Mộ Ngôn huynh” hay “Mộ Ngôn”, vậy mà khi quen mặt rồi thì cứ tíu ta tíu tít “Vợ vợ” không ngừng.

Mỗi lúc như thế, Phong Mộ Ngôn lại nổi đầy gân xanh, bấu đầu con sư tử đá trên đầu cầu, cào cào mấy nhát.

Lại thêm mấy tiểu thương bán hoa quả trên hè phố, thấy vậy cũng tự giác thêm dầu vào lửa, thấy hắn cũng í ới gọi theo: “Vợ của Thanh Mặc ơi —”

Phong Mộ Ngôn: …

Ngày đó, Phong Mộ Ngôn không xuất hiện trên cầu, mà ẩn nấp trong một gia đình chuẩn bị khai đao giết người.

Đối tượng ám sát đơn giản là những đối thủ của Phong Vô Nhai. Người kẻ đó hoặc gây trở ngại trên còn đường làm giàu của gã, hoặc tranh giành mối làm ăn với gã. Tóm lại, chỉ cần gã ngứa mắt, là sẽ phái Phong Mộ Ngôn đến thủ tiêu.

Đơn giản, gọn gàng, xuôi lọt.

Nhân lúc trời tối, Phong Mộ Ngôn trở về chỗ ở, vừa định đẩy cửa vào đã thấy một tiếng “Vợ ơi —” tha thiết vọng lại từ trên cầu.

Phong Mộ Ngôn khựng lại, nhìn về phía Tô Thanh Mặc. Chỉ thấy y đứng đó, ánh trăng trùm lên cả người, trông y càng thêm phiêu dật xuất trần, y vẫy tay với hắn, bảo: “Tối nay có hội hoa đăng, ta đợi ngươi đi cùng.”

“Không có hứng.” – Phong Mộ Ngôn thẳng thừng từ chối, đẩy cửa bước vào.

“Chờ đã!” – Tô Thanh Mặc xuống cầu, chạy đuổi theo, “Ta không đi xem hoa đăng nữa, ta vào nhà ngươi uống chén trà nha?” – nói rồi định bước vào.

“Không được!” – Phong Mộ Ngôn vội vàng giữ lại, hấp tấp nói: “Ngươi không được vào!”

“Vì sao?” – Tô Thanh Mặc chớp mắt.

Phong Mộ Ngôn cũng hoảng hốt theo. Đúng, vì sao, vì đây là nơi ở của nghĩa phụ hắn, người đó là thương nhân, nhưng cũng là đao phủ, không thích ai sẽ chẳng ngại ngần giết chết kẻ đó.

Gã ta vào nam ra bắc nhiều năm, nhận con nuôi kiêm công cụ giết người không chỉ có mình Phong Mộ Ngôn hắn. Tuy những kẻ đó không lộ diện bên ngoài, nhưng làm công cụ giết người thì vẫn là nhất.

Còn Tô Thanh Mặc, tuy vô lại nhưng chưa hề làm điều gì xấu xa, cứ tùy tiện xông vào, e sẽ nguy hiểm.

Phong Mộ Ngôn không nhận ra bản thân hắn quan tâm Tô Thanh Mặc nhường nào, chỉ đành nhẫn nại bảo, “Thôi, chúng ta đi xem hội đèn.”

“Thật chứ?” – Tô Thanh Mặc lập tức lùi về, long lanh nhìn hắn.

“Ừ…” – Phong Mộ Ngôn bị y chăm chú nhìn đâm ra mất tự nhiên, đi ra mấy bước mới gọi: “Đi thì đi nhanh lên, kề cà gì nữa.”

“A.” – Tô Thanh Mặc vội vã đuổi theo, sau đó lại mặt dày nắm bàn tay dày rộng của hắn.

“Ngươi làm gì thế?” – Phong Mộ Ngôn giật thót, vung vẩy muốn bỏ tay y ra.

Tô Thanh Mặc lại nổi tính vô lại, đan chặt mười ngón tay với hắn, chả chịu buông, đến khi Phong Mộ Ngôi thôi giãy giụa mới thỏa mãn, dán cả người vào người ta.

Đến hội hoa đăng rợp đèn lấp lánh, Tô Thanh Mặc nhìn hết cái này sang cái kia, thi thoảng chạy ra bon chen vào đám người chơi đố đèn, mua đèn, khuôn mặt mới hồn nhiên làm sao.

Phong Mộ Ngôn chỉ lẳng lặng đi cùng, thấy y hớn hở, nói nói cười cười, khóe môi cũng bất giác vén lên.

Lần đầu tiên hắn gặp một người tự nhiên tùy tiện, ung dung tự tại như thế. Có lẽ bị y cuốn hút, trái tim lặng ngắt cũng khẽ xốn xao.

Nhất là mỗi lần Tô Thanh Mặc dán lại gần, là trái tim hắn lại nhanh hơn mấy nhịp, hơi thở cũng nặng nề thêm.

Trong dòng người qua lại, ngẫu nhiên cũng bắt gặp một hai người quen, đều là những vị phu nhân hay tiểu thư mà hắn từng đụng chạm, lúc cần thì hắn khách khí nói cười, khi giả tạo thì sẽ khách sáo đôi câu. Chỉ có điều, ánh mắt hắn lúc nào cũng rõ vẻ thờ ơ, chỉ khi nhìn Tô Thanh Mặc, đôi mắt ấy mới đặc biệt chuyên chú.

Phần chuyên chú ấy, kỳ thật đã có từ lâu.

Lâu tới mức chính bản thân hắn cũng không phát hiện.

Hắn rất bận, ban ngày không chỉ làm ăn mà còn chạy đôn chạy đáo kiểm tra mọi chỗ, đôi khi cả giết người, phóng hỏa.

Dù bận là thế, nhưng mỗi buổi hoàng hôn, hắn sẽ lơ đãng đi qua cây cầu đá, sau đó mới đẩy cửa vào nhà.

Và lúc nào Tô Thanh Mặc cũng đứng trên cầu chờ hắn, thấy hắn sẽ lại gân cổ lên gọi, “Vợ ơi —”

Phong Mộ Ngôn ghét cách gọi đó, nhưng không ghét người gọi.

Hắn cứ tưởng Tô Thanh Mặc chỉ hứng khởi nhất thời mà trêu đùa hắn, chờ khi có đối tượng mới rồi, hắn sẽ trở về với yên tĩnh. Nhưng xuân tới, hạ sang, thu vàng cất bước, nam tử áo trắng đó vẫn cứ đứng chờ trên cầu đá kia.

Dù mưa, y cũng sẽ cầm dù xanh, vẫy tay với hắn, “Vợ à —”

Phong Mộ Ngôn cũng như một gã điên dại, mặc cho mưa to gió lớn, chớp giật sấm rền, hắn vẫn sẽ xuất hiện nơi đó, vào một khung giờ nhất định, chỉ để ngắm nhìn nụ cười ai kia.

Như bông sen thanh khiết nở rộ giữa trần tục, lặng lẽ ghim vào trái tim hắn.

Làm hắn không dám chạm vào, cũng chẳng dám khát khao.

Chỉ cần bước ra mấy bước là có thể lại gần, vậy mà hắn không thể.

Hoặc chỉ cần quay lưng là có thể xa lánh, vậy mà hắn cũng không làm được.

Mỗi ngày giằng co giữa được và mất, giữa giữ và buông, lại thủy chung không dám sải chân mấy bước.

Thế nhưng lúc này, khi hắn thấy Tô Thanh Mặc đứng dưới ánh hoa đăng đã tàn, nhoẻn cười với hắn, đột nhiên hắn có cảm giác đó là số mệnh.

Kiếp người thấm thoát, năm tháng thoi đưa, nếu trời đã sắp xếp cho y và hắn, thế tội gì hắn cứ cố kháng cự? Hạnh phúc đã nằm trong tầm tay, vì sao hắn không dám bước tiếp?

Rốt cuộc, giữa nghìn vạn ngọn đèn, hắn bước ra.

Từ ấy, vạn kiếp bất phục.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.