Lão Phu Lão Khi

Chương 3



Ngày thứ ba sau khi gặp Vu thiếu gia, cục trưởng Lục nhận được một tấm thiệp mời tiệc độc thân màu đen thếp vàng.

“Chán sống rồi.” Cục trưởng Lục cười nhạo.

Hôm nay là lần đầu Lục Diệp không tăng ca, thậm chí còn rời khỏi văn phòng cục trường trước giờ tan tầm, dọa đội cảnh sát nòng cốt số một của cục sợ mà suýt bật ngửa, không biết hôm nay ngọn gió tà nào thổi, thổi tới độ Lục Đại Phật gia cũng phải gấp gáp chạy đi.

Lục Diệp về nhà thay một thân áo sơ mi đen cùng quần dài, lấy thắt lưng kim loại màu đen trong ngăn tủ ra, quấn quanh vòng eo thon chắc mạnh mẽ, bộ trang phục phổ thông thoáng chốc trở nên vô cùng mời gọi.

Tám giờ rưỡi, Lục Diệp đúng giờ bước vào câu lạc bộ Lan Đình. Âm thanh ầm ĩ đập mạnh lên màng tai. Tìm đúng số phòng, Lục Diệp đẩy cửa ra, cười chào: “Mọi người đến đông đủ rồi à.”

Cả phòng đang cãi cọ ồn ào bỗng tĩnh lặng. Tay Vu Lạc run lên, thiếu chút nữa đụng đổ chai rượu xuống đất. Cậu vội mím môi, sợ một miệng nước bọt chảy dài ba thước.

Cậu chưa từng thấy Lục Diệp ăn mặc thế này bao giờ. Đầu tóc chỉnh tề bị vò rối, mấy sợi tóc hơi dài rơi bên khóe mắt, phô ra một loại cảm giác thật gợi cảm.

Mắt hoa đào sắc bén thường ngày híp lại, hai nút trên cùng không gài làm cơ ngực rắn chắc thấp thoáng lộ ra, thiếu chút nữa giật tiểu thiếu gia hôn mê luôn.

Bạn trẻ Trương Bạch Dương tương đối nhanh nhạy, là người đầu tiên hồi thần: “Hoan nghênh hoan nghênh! Anh Lục Lục Diệp phải không? Em là bạn thân của lão Vu, Trương Bạch Dương, anh Lục gọi em Bạch Dương là được.”

Lục Diệp đứng bên cạnh Vu Lạc, cực kỳ tự nhiên duỗi tay sờ đầu Vu thiếu gia, cười đáp: “Tiểu Lạc còn nhỏ mà, sao cậu gọi người ta ‘lão’ rồi.”

“Ây, còn nhỏ gì, cũng là người sắp kết hôn rồi.” Trương Bạch Dương cố tình nói.

“Ừ nhỉ. Chớp mắt đã lớn tới vậy. Tiểu Lạc, đính hôn vui vẻ.”

Lục Diệp thở dài như ông cụ non, lại vuốt tóc Vu Lạc.

Lúc này Vu tiểu thiếu gia đã mất sạch sức chiến đấu, hồng thành một trái cà chua cỡ lớn. Nếu không phải vướng kịch bản của Trương Bạch Dương, cậu thật muốn nhào lên đi cùng cục trưởng Lục làm một hồi giao lưu thân mật hạnh phúc.

Trương Bạch Dương trừng mắt, xem hai người đứng chung một chỗ chẳng khác nào tiểu thiếu gia đơn phương nhiệt tình.

Thôi vậy, chỉ mong đêm này không phải xuất phát từ lòng tốt mà đi tới kết cục xấu. Bạn gay Trương nghiêm túc với trách nhiệm của mình, quay đầu giới thiệu ba bốn vị diễn viên quần chúng khác.

Tất cả đều là phú nhị đại, quan nhị đại. Với thân phận của Vu Lạc, giao du bạn bè đều là kiểu người ở tầng trên, phóng khoáng như vậy. Lục Diệp đương nhiên là trường hợp đặc biệt, anh không phải quan nhị đại, tự bản thân anh làm quan.

Cả đám người ngồi xuống, bắt đầu uống rượu đùa vui. Màn hình lớn được bật, hai kẻ quỷ khóc soi gào lập tức nhảy lên.

Vu Lạc chuyên tâm uống rượu, Trương Bạch Dương đốc thúc vài lần cậu mới cầm chai rượu bỏ sẵn thuốc đến chỗ Lục Diệp. Cố nén không dựa lên người anh, Vu Lạc bồn chồn rót rượu.

“Anh, anh uống với em một ly đi. Em… Trong lòng em khó chịu.” Giọng Vu tiểu thiếu gia dính mùi rượu mềm đến vô cùng, khàn khàn quyến rũ.

Lục Diệp nghe mà cổ họng nóng lên, nhận rượu, một hơi cạn sạch, nhẹ giọng cười: “Ai cũng đến lúc này mà. Kết hôn sinh con, chuyện thường tình. Về sau thu lại tâm tư đi, đừng đùa giỡn nữa.”

Dưới ánh đèn mê ly, Vu Lạc nhìn chằm chằm sườn mặt anh tuấn của Lục Diệp: “Anh thì sao? Anh cũng sẽ kết hôn sinh con sao?”

“Tất nhiên,” Lục Diệp đáp không chút do dự, “Cậu cưới rồi, tôi đương nhiên sẽ cưới.”

Câu này có bug rất lớn.

Nếu lúc này  trí thông minh của Vu tiểu thiếu gia không bị rượu làm cho mất kết nối, cậu nhất định có thể thấy được lỗ hổng trong lời của Lục Diệp. Kể từ đó, bộ truyện này có thể thuận lý thành chương mà kết thúc happy ending rồi.

Song, Vu thiếu gia đã say đến không biết trời trăng mây đất. Cậu ngây ngốc nhìn chằm chằm Lục Diệp, rồi đột nhiên ôm đầu ngồi xổm xuống đất.

“Chời móa! Cái gì vậy?” Trương Bạch Dương giật mình nhảy dựng. Cậu ta theo bản năng nhìn chai rượu còn quá nửa. “Cái đó… là sao, anh Lục….”

“Cậu ấy say rồi,” Không đợi Trương Bạch Dương ậm ừ hết câu, Lục Diệp đã dùng tư thế rút củ cải đường kéo tiểu thiếu gia lên, để cậu dựa vào ngực mình, “Các cậu đặt phòng trên lầu rồi phải không? Tôi đưa cậu ấy lên.”

Thắng lợi ngay trước mắt, Trương Bạch Dương kích động tới nói năng lộn xộn, “Đã đặt phòng tổng thống………..”

Lục Diệp móc tấm thẻ trong túi quần tiểu thiếu gia ra huơ huơ, “Xin lỗi, không tiếp mọi người được nữa.” Nói xong liền ôm người ra ngoài.

Thang máy chuyên dụng cho tầng cao nhất, chỉ có hai người cục trưởng Lục và thiếu gia.

Cục trưởng Lục nâng cằm người ta lên, đối diện đôi mắt không có tiêu cự của tiểu thiếu gia, giọng nói dịu dàng khó mà tưởng tượng được: “Nam tử hán đại trượng phu, sao lại khóc thế này?”

“Đâu, đâu có khóc……” Hai mắt thiếu gia đều đỏ lên, nước mắt lại chẳng chịu rơi xuống.

“Ừ, cậu không khóc,” Lục Diệp cúi đầu hôn hôn khóe mắt thiếu gia, “Thỏ con.”

Tựa như hồng thủy phá vỡ đê, lúc này thiếu gia thật sự bật khóc, lặng yên không tiếng động, cứ thế mở to đôi mắt, lệ chảy thành dòng.

“Đệt!” Lần đầu tiên cục trưởng Lục bộc phát chửi thề.

Thang máy mở ra vừa đúng lúc, Lục Diệp đỡ người ra ngoài, đẩy cửa vào phòng. Bước qua khỏi cửa, anh liền khom xuống bế ngang thiếu gia, ôm người đặt lên giường.

Nhìn ông trời con từ nhỏ tới lớn không ngại quỷ thần không nể nang ai khóc thành thỏ con mềm nhũn, cục trưởng Lục đau lòng ngay tức khắc. Kế hoạch cải tạo thiếu gia được cục trưởng Lục đặc biệt chạy tới Tây Bắc suy nghĩ và thiết lập suốt hai năm đã bị hai hàng nước mắt đánh sập.

“Bảo bối, ngoan, đừng khóc,” Cục trưởng Lục hôn đuôi mắt ướt át đỏ bừng của thiếu gia, “Anh sai rồi, là anh sai, không khóc nữa nhé? Lại đây, ôm một cái.” Lục Diệp duỗi tay ra, ôm trọn thiếu gia vào lòng.

“Lục Diệp………” Đầu óc Vu Lạc đã thành một mảng hồ nhão, cậu thấy mình đang nằm mơ. Giấc mộng này cũng thật mẹ nó đẹp quá, Lục Diệp hôn cậu, còn gọi cậu là bảo bối, ôm cậu, dỗ dành cậu. Cậu vội vàng ôm eo Lục Diệp, siết chặt không tha, chỉ sợ chậm một giây thôi cơn mơ này sẽ tan thành khói.

Cảm nhận được nhiệt độ trong lồng ngực, cục trưởng Lục thỏa hiệp. Cục trưởng Lục còn đang định mở lời thú nhận lòng mình, thiếu gia của anh đã cởi thắt lưng.

“Lục Diệp, anh…….. chạm vào em đi mà………”

Cuối cùng, Vu thiếu gia bị ăn hiếp đến nhũn người.

Đêm nay, lần đầu tiên của xử nam xét trên thường thức thì tương đối nhanh. Cục trưởng Lục nhiệt liệt hưởng ứng yêu cầu của quần chúng, lại tiến hành hoạt động xã hội thực tiễn lần thứ hai, lần thứ ba, sâu sắc cảm nhận được nhân dân lao động vất vả.

Hôm sau khi mặt trời lên cao, Vu thiếu gia mở mắt ra, trước tiên là không thể tự kiềm chế mà trầm mê trong mỹ nhan thịnh thế của cục trưởng Lục, lại liếm liếm môi hồi tưởng dư vị, cảm thán ánh mắt của mình quá tốt, cái eo hiệu suất cao của cục trưởng Lục nghiễm nhiên là sản phẩm chính hãng mới xuất xưởng, nạp điện năm phút đẩy đưa hai giờ.

(: Là lời khen dành cho một người đẹp rạng ngời, mỹ nhan là nhan sắc đẹp, thịnh thế có nghĩa là tuổi trẻ hưng thịnh, nghĩa rộng là trong giai đoạn đẹp nhất của cuộc đời. Mỹ nhan thịnh thế là một người đẹp đến tột cùng)

Vu thiếu gia nghe được di động đang rung. Cậu nhấc cái eo rệu rã lấy di động, trùm chăn lên nhỏ giọng nói chuyện: “Dạ?”

“Tiểu Lạc hả con, đang ở bên ngoài hả?” Giọng ba Vu truyền tới.

Vu thiếu gia theo bản năng ưỡn thẳng vai, “Ba.”

“Nghe nói Lục Diệp về rồi, con không đi dây dưa với người ta chứ?” Ba Vu trầm giọng nói, “Chơi thì cũng được, nhưng phải biết chừng mực.”

Vu Lạc ngó trên giường, cục trưởng Lục còn ngủ. Cậu nhe răng trợn mắt nhịn đau xuống giường, ôm quần áo chạy vào phòng khách, giọng vừa nhẹ vừa nhỏ tiếp tục cuộc thoại: “Ây, con biết mà, ngài yên tâm đi, con trai của ba có chừng mực….”

“Thứ bảy mẹ con có hẹn cho con một buổi xem mắt…..”

Cửa đóng lại, ngăn cách mọi âm thanh. Lục Diệp mở mắt ra, đôi mắt kia thanh tỉnh rõ ràng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.