Từ Tiếu Thiên ngồi trong căn phòng Lạc Hiên mới thuê, nhìn cậu cúi người pha trà.
Lạc Hiên đã dọn dẹp xong xuôi, vốn dĩ cậu không có nhiều đồ lắm, hơn nữa dụng cụ vẽ tranh cũng không để trong phòng trông lại càng gọn gàng sạch sẽ.
“Mấy đồ đó của cậu đâu?”
“Bạn cho tớ một phòng làm việc, để hết bên đó,” Lạc Hiên đặt cốc trà trước mặt cậu, “Nói một chút đi.”
“Nói gì.” Từ Tiếu Thiên giả ngu, cầm cốc trà uống một ngụm.
“Ồ, thế không nói nữa,” Lạc Hiên đứng dưới điều hòa, “Tớ cũng không muốn hỏi lắm.”
“Đừng đứng đó, dễ bị cảm.”
“Nóng muốn chết, nhìn cậu là lại thấy lửa giận đầy mình.” Lạc Hiên kéo cổ áo, nghiêng đầu nhìn cậu.
Từ Tiếu Thiên nhìn dáng vẻ của cậu, thấy buồn cười, buông cốc xuống, suy nghĩ một hồi rồi nói: “Tớ come out.”
“Với ai?”
“Nhà tớ.”
Bàn tay đang kéo áo của Lạc Hiên khựng lại, hồi lâu sau mới thả xuống, xoay người nhìn cậu: “Cậu nói rõ chuyện này với người nhà?”
“Cũng không phải đột nhiên muốn nói,” Từ Tiếu Thiên lấy thuốc ra ngậm, tìm mãi không thấy bật lửa trong túi, đành phải bỏ thuốc ra, “Lúc nghỉ ở nhà ngày nào mẹ cũng nhắc tới chuyện tìm bạn gái, sau lại nói luôn sang chuyện cháu chắt, tớ cũng hết cách.”
“Chuyện lúc nào?” Lạc Hiên mở ngăn kéo, tìm bật lửa ném cho cậu.
“Cậu còn có cái này à?” Từ Tiếu Thiên nhìn bật lửa trên tay, có hơi giật mình, “Không phải cậu không hút thuốc lá à?”
“Cậu đoán xem tớ không giết người, sao trong phòng bếp vẫn có dao.”
Từ Tiếu Thiên châm thuốc, hít một hơi, tựa lưng vào ghế chậm rãi nói: “Lúc lên tàu thì tớ nói.”
“Sau này phải làm sao?”
“Không biết, đành chịu thôi.
Bây giờ lần nào gọi điện cũng nói kết hôn tốt đẹp như thế nào, mỗi ngày mài một chút.”
“À, có công mài sắt có ngày nên kim.” Lạc Hiên cười.
“Vô dụng thôi.
Sắt mới mài thành kim được, tớ là gỗ mục, vật liệu không đúng, muốn mài thì cùng làm thành cái tăm xỉa răng.”
Lạc Hiên không lên tiếng, ngồi cạnh cậu, cầm cốc trà chậm rãi ngửi, không biết cậu đang nghĩ gì.
Từ Tiếu Thiên nhéo vai cậu: “Chuyện gì thế?”
“Tớ luôn cho rằng cậu sẽ tìm bạn gái rồi kết hôn.” Lạc Hiên nhẹ giọng nói.
“Tớ cũng từng nghĩ như vậy,” Từ Tiếu Thiên thở dài, “Tớ cũng từng cố rồi nhưng cuối cùng nghĩ lại vẫn thôi đi, chỉ phí công.”
Lạc Hiên không nói nhiều về chuyện cậu come out, chỉ khẽ khàng chạm lên mặt cậu.
Kiều Dương vừa mới đi ngủ, điện thoại trên bàn réo vang, cậu đầy một bụng lửa giận mò tìm di động, đệt mẹ nó thằng nào nửa đêm còn gọi điện quấy rối!
“Mày mẹ nó mau đến WC mở cửa sổ cho tao.” Từ Tiếu Thiên thì thầm qua điện thoại.
“Cửa sổ lại khóa?” Kiều Dương ngồi dậy.
Cửa dưới lầu một đã khóa, những người về muộn đều phải bò vảo bằng cửa sổ trong WC ở tầng hai, đây là bí mật công khai của ký túc xá năm tầng.
Tuy nhiên thỉnh thoảng vẫn có những con người ăn nhiều không có việc gì làm thì trả thù xã hội, đi chốt khóa trong cửa sổ.
“Bảo bối, mày chạy nhanh lên, tao vẫn đang treo lủng lẳng đây này, con mẹ nó chứ trèo lên rồi mới biết là khóa.”
“Tao đệt, chờ đó tới liền.” Kiều Dương nhảy xuống giường xỏ vội dép vào, bực mình chạy ra hành lang rống: “Tổ sư đứa nào ăn cá mắc xương trong não à lại đi khóa cửa sổ, ông đây đóng gói chúng mày gửi lên núi nhá!”
“Đệt mày chứ Kiều công tử!” Không biết phòng nào có người còn thức lên tiếng.
“Cút nhanh!” Kiều Dương mở cửa sổ cho Từ Tiếu Thiên nhảy vào.
“Đệt, bàn tay mỏng manh đẹp đẽ của tao!”
“Mày đi đâu? Tao tưởng mày không về luôn chứ.”
“Đoán xem?”
“Đoán mẹ gì.”
“Lạc Hiên tới.” Từ Tiếu Thiên thổi lòng bàn tay.
“Lạc Hiên tới là ý gì?”
“Chính là tới đây làm việc, nói là bạn mở phòng tranh muốn cậu ấy tới giúp.”
“Ái dà tao đệt, giờ mày hạnh phúc vẹn toàn rồi!” Kiều Dương cười híp cả mắt: “Từ gia, có phải giờ mày thấy cuộc sống cực kỳ tốt đẹp không?”
“Tốt đẹp cái rắm!” Từ Tiếu Thiên ôm vai Kiều Dương, hai người lắc lư đi về ký túc xá, “Ngày mai tao phải gọi cho Đàm Triết để nói chuyện thực tập…!Nhưng chắc tối nay tao mất ngủ quá…”
“Đàm Triết nào? Cái người cậu bảo là quản lý Tinh Duyệt kia à?”
“Ừ.”
“Tin được không?”
“Không tin được cũng không vấn đề gì, có thể làm gì được tao.”
“Mày không nói vậy được.
Tự dưng vớt được một anh 21 tuổi đẹp trai cao to dáng người không tệ…”
“Nhà giáo nhân dân của mày dạy mày vậy đó hả?”
Sáng hôm sau Từ Tiếu Thiên thế nhưng dậy rất sớm, thức giấc lúc 7 giờ tuyệt đối không phải vì cậu muốn, cậu bị giọng nói hùng hồn của lão Bao dọa sợ.
Lão Bao vô cùng sáng tạo lấy cái loa mà mấy xe bán bánh bao hay dùng, chạy vòng vòng quanh hành lang khu ký túc của năm tư, hét: “Hè rồi, thầy biết mấy đứa sắp khô queo nhưng đừng có nghĩ năm tư rồi là không ai quản! Đánh nhau ẩu đả một người đánh thì phạt một người, hai người đấm thì phạt cả đôi, không xử nhẹ!”
“Mẹ kiếp!” Uy ca ngồi dậy, đạp đầu giường: “Nước tiểu cũng bị lão dọa tè ra luôn!”
“Năm 4 lại có chuyện gì à?” Từ Tiếu Thiên nằm trên giường nhìn điện thoại, sớm quá.
“Ừ, cả mạng người đấy.” Trần Chí Viễn lơ mơ buồn ngủ đáp.
Từ Tiếu Thiên ngẩn người, chết? Cậu nhảy sang giường Kiều Dương nằm, vỗ vỗ vai Kiều Dương: “Sao lại thế?”
“Không phải ngành bọn mình, không biết ngành nào.
Tối cuối tuần ra ngoài nhậu, uống nhiều rồi đánh nhau, đâm một dao.
Lúc về ký túc xá còn ba hoa nói đâm như thế nào, kết quả hôm sau cảnh sát tới xách đi, nói là người kia đã chết.”
“Đệt, sao tao không biết gì?”
“Mấy ngày gần đây chẳng phải mày cứ hồn vía lên mây à?”
“Tao hồn vía lên mây?”
“Lại chả thế.
Uy ca mặc quần áo của mày cả tuần rồi mày chưa phát hiện ra à?” Kiều Dương vui vẻ.
“Tao đệt! La Uy quần áo của mày đâu!” Từ Tiếu Thiên nổi giận, nhảy xuống chạy sang giường Uy ca, một chân cưỡi lên bụng nó.
“Từ thiếu, mày biết dạo này tao bận lắm, làm gì có thời gian đi giặt quần áo…”.
Truyện Sủng
“Mày mặc cái nào?”
“Cái màu xanh lam của mày…”
“Cho mày, mày còn động cái áo nào khác của tao, tao lột sạch mày!” Từ Tiếu Thiên xuống khỏi giường La Uy về giường mình.
Ngủ bù là bước không thể thiếu trước khi chính thức thức dậy.
Chờ khi tỉnh lại lần nữa đã là 9 rưỡi, vừa đẹp.
Rửa mặt xong cậu đi lấy điện thoại gọi Đàm Triết.
“Chào, đẹp trai.” Giọng nói mang theo ý cười của Đàm Triết truyền tới.
“Như này không xem như em vì muốn thực tập mà mới gọi điện đâu nhỉ.”
“Sao lại không.
Từ bữa cơm trước tới giờ đã bao lâu rồi không liên lạc một lần,” Đàm Triết nghe như đang ăn gì đó, “Anh cũng không đòi bữa cơm cậu nợ…”
“Dạo này em có chút chuyện, thật sự không cố ý, hôm nay mời anh ăn cơm.” Từ Tiếu Thiên có chút xấu hổ.
“Rồi nói sau.
10 giờ cậu đến đây.”
“Đến đâu?”
“Đến Tinh Duyệt, anh nhỏ này, cậu có tính tới đây thực tập không?”
“Đúng vậy, cho nên em muốn hỏi trước để chuẩn bị.”
“Chuẩn bị cái rắm.
Mang chứng minh thư rồi người lại đây là được.
Cậu có thể chuẩn bị gì chứ, anh bảo cậu mang bằng tốt nghiệp thì cậu có không,” Đàm Triết cười, “10 giờ đó, qua 10 giờ thì anh phải ra ngoài.”
Từ Tiếu Thiên nhìn thời gian, đệt, 10 giờ tới mông rồi! Cậu không rảnh lo việc khác, vội mở tủ tìm quần áo.
“Đi đâu?” Kiều Dương ngậm khăn lông bước vào.
“Tinh Duyệt.”
“Mặc như này?”
Từ Tiếu Thiên nhìn xuống, áo thun quần jeans, cậu cũng không có quần áo khác: “Cứ vậy đi, giờ mày cũng không thể bắt tao tìm đồ Âu được, dòm ngu lắm, mặc bộ này ra đường cũng tiện.”
Lúc xuống xe tới Tinh Duyệt là vừa đúng 10 giờ.
Từ Tiếu Thiên sờ di động, ngẫm lại lại không lấy, đi thẳng vào trong sảnh.
Cô gái ở quầy lễ tân lập tức đứng lên, mỉm cười: “Xin chào ngài.”
“Chào chị.” Từ Tiếu Thiên cười cười, “Em tìm Đàm Triết bộ phận Thị trường, không biết đi như nào?”
“Tìm quản lý Đàm à, mời cậu đi ra cửa hông của sảnh, sau đó đi thang máy dành cho nhân viên lên tầng bốn, ra thang máy thì rẽ trái.” Cô gái nhỏ mỉm cười chỉ đường cho cậu.
“Cảm ơn chị.”
Vừa ra khỏi thang máy trên tầng bốn đã thấy biển kim loại “Thị trường” treo trước cửa một căn phòng, cậu nhìn bóng mình phản chiếu trên cửa thang máy, cũng được.
Mới bước mấy bước đến phòng Thị trường đã nghe thấy âm thanh quen thuộc của Đàm Triết: “Tôi không biết cậu tốt nghiệp thành tích cao thế nào, cậu như này cũng gọi là đại học à? Mấy người học đại học gặp cậu chắc khóc không ra nước mắt!”
Từ Tiếu Thiên đứng ngoài cửa, do dự không biết nên gõ cửa bây giờ hay chờ bên trong mắng xong rồi gõ.
“Lúc trước cái người giới thiệu cậu tới đây nói cậu rất biết chịu khổ,” Đàm Triết bên trong tiếp tục, miệng không chút nể tình, “Đây là rất biết chịu khổ của cậu đấy à? Cậu cùng lắm là đặc biệt ăn nhiều mà thôi!”
Từ Tiếu Thiên thấy tình hình này chờ anh ta mắng xong mới gõ cửa thì không biết đến bao giờ, xét thấy cứu người nọ khỏi nước sôi lửa bỏng cũng là tình cảm quá ư vĩ đại, cậu gõ cửa phòng.
“Mời vào.” Một giọng nữ vô cùng êm ái cất lên.
Từ Tiếu Thiên đẩy cửa đi vào, liếc mắt đã thấy Đàm Triết đứng giữa văn phòng, mặt đầy mây đen đối mặt với một người đang ngồi mờ mịt nhìn chằm chằm chồng tài liệu.
“Ngài có chuyện gì sao?” Một cô bé bên cạnh đứng dậy.
“Tìm tôi,” Đàm Triết quay người, “Lại đây.”
Từ Tiếu Thiên cười với cô gái nọ, đi theo Đàm Triết vào phòng kính bên trong.
Đàm Triết ngồi xuống bàn làm việc, chỉ ghế sô-pha đối diện: “Ngồi đi.
Đúng giờ đấy.”
“Vâng, gọi xe tới đây.” Từ Tiếu Thiên ngồi xuống, đột nhiên thấy hơi hồi hộp.
Những lần gặp Đàm Triết trước đều rất nhẹ nhàng, chỉ cảm giác như bạn bè bình thường, giờ vì địa điểm và thân phận đổi khác nên không quen lắm.
Mấy lần hai người gặp mặt Đàm Triết đều mặc quần áo thường ngày, nhưng bây giờ đối mặt với người đàn ông mặc vest ngồi sau tấm bảng ghi Trưởng phòng Thị trường, cậu thấy áp lực không hiểu được.
“Có cảm giác gì?” Đàm Triết ngậm điếu thuốc.
“Anh không phải kẻ lừa đảo.” Từ Tiếu Thiên trả lời đúng sự thật.
“Gì?” Đàm Triết nhìn cậu, không nhịn nổi cười: “Cậu vẫn nghĩ anh là lửa đào à?”
“Từng nghĩ thế…”
“Bây giờ thì sao?”
“Căng thẳng.”
Có người gõ nhẹ lên cửa kính hai lần, sau đó cửa bị đẩy ra, cô gái lúc nãy gặp cầm một cốc nước đưa cho Từ Tiếu Thiên: “Uống nước đi.”
“Cảm ơn.” Từ Tiếu Thiên nhận lấy.
“Cậu nghỉ một chút đi.” Đàm Triết tựa vào ghế, “Chút nữa đưa cậu tới phòng nhân sự nói chuyện.”
“Chẳng phải anh bảo có việc phải ra ngoài sau 10 giờ à?” Từ Tiếu Thiên vẫn nhớ tại sao cậu phải chạy đến đây vội thế.
“Đùa cậu thôi.”.