Lúc Từ Tiếu Thiên tắm rửa xong đi ra, Lạc Hiên đang tựa đầu giường xem TV, đeo một cái kính.
“Cậu…”, Từ Tiếu Thiên nhìn cậu, Lạc Hiên bị cận lúc nào? Cậu đi tới nhìn lại, “Cậu mang kính phẳng làm gì?”
“Phòng phóng xạ, thử xem có hiệu quả không”, Lạc Hiên đẩy đẩy mắt kính, một bộ dáng nghiêm trang.
“Cậu đeo kính trông đẹp đấy.”, Từ Tiếu Thiên cầm khăn lông lau lung tung trên tóc, “Có tác dụng không?”
“Không biết, thị lực không giảm xuống là được”, Lạc Hiên lấy máy sấy tóc từ ngăn kéo giường ra, vỗ vỗ mép giường: “Ngồi đây.”
“Làm gì?”, Từ Tiếu Thiên ngồi xuống.
“Sấy cho khô”, Lạc Hiên quỳ đằng sau, dùng tay xoa xoa mái tóc ướt dầm dề của cậu.
Từ Tiếu Thiên không nói chuyện, im lặng ngồi.
Lạc Hiên khẽ giữ đầu cậu, hơi ấm từ máy sấy thổi ra nhẹ nhàng thổi vào mặt, có cảm giác thoải mái khó diễn tả bằng lời, cậu nhắm mắt lại.
“Lạc Hiên”, cậu trở tay khẽ chạm đùi Lạc Hiên.
“Ơi?”
“Cậu đang nghĩ gì?”
“Lòng không tạp niệm, nghiêm túc sấy đầu”
“Sao tớ lúc nào cũng là người suy nghĩ lung tung thế?”
“Không phải cậu lúc nào cũng thế à”, Lạc Hiên vuốt vuốt tóc cậu, ném máy sấy sang một bên, “Được rồi, giờ cậu có thể đi ngủ.”
“Tớ ngủ sô-pha đi”, Từ Tiếu Thiên cảm thấy Lạc Hiên vốn ngủ một mình, nhiều người sẽ không quen.
“Không sao, cậu ngủ bên trong đi”, Lạc Hiên chỉnh đèn tối bớt, tiếp tục xem TV.
Từ Tiếu Thiên nằm xuống giường bên kia, trên gối đầu đều là mùi hương của Lạc Hiên, bao bọc cậu.
Cậu nghiêng người, chăm chú nhìn sườn mặt Lạc Hiên đến ngơ ngẩn.
Gương mặt Lạc Hiên dưới ánh đèn càng thêm phần dịu dàng, có chút cảm giác không chân thật, cậu ấy thật sự đang ở bên cạnh mình? Cậu không nhịn được đưa tay chạm khẽ lên mặt Lạc Hiên, Lạc Hiên quay đầy lại, “Làm sao thế?”
“Nhìn xem cậu có thật hay không.”
Lạc Hiên cười, cầm điều khiển từ xa tắt TV, nằm xuống, cũng nghiêng người đối mặt cậu, “Đảm bảo không phải hàng giả.”
“Cậu nói xem có phải bọn mình còn đang ở trường không, tất cả chỉ là giấc mơ, sáng mai tỉnh lại tớ lại thấy Uy Ca ở trong ký túc xá một thân rung rung đi tới đi lui trước mặt…”
“Cái gì một thân rung rung?”
“Mỡ nó đó.”
Lạc Hiên nở nụ cười, trong bóng đêm không nhìn rõ mặt, Từ Tiếu Thiên đưa tay chạm vào sống mũi cậu.
“Tìm gì?”, Lạc Hiên cũng sờ mũi mình.
“Nếp nhăn.”
“Tìm thấy chưa?”, Lạc Hiên ném qua cho cậu một cái chăn điều hòa.
“Thấy rồi.”
“Ngủ đi.”
“Cậu ngủ đi, tớ phải mở mắt lần nữa.”
Lạc Hiên thở dài, ôm cánh tay cậu, nhéo ngón tay bị thương một chút.
“Á”, Từ Tiếu Thiên kêu một tiếng, rụt tay về, “Cậu định làm gì? Tìm chốt mở điện à?”
“Cậu xem, không phải nằm mơ, sáng mai lúc cậu dậy chắc chắn sẽ thấy tớ, nếu không thấy thì tớ chỉ có thể ở phòng bếp, hoặc nhà vệ sinh.
Nếu tớ dậy sau, chắc là ở phòng trong.”
.”..Đã biết..” Từ Tiếu Thiên vùi mặt vào gối đầu, đây không phải giấc mơ.
Cho dù là giấc mơ, cậu cũng muốn bắt lấy không buông tay.
Buổi sáng, Từ Tiếu Thiên bị tiếng điện thoại đánh thức, mơ mơ màng màng mở mắt ra, phát hiện phía trước có đồ gì đó, rất gần, cậu vừa dụi mắt vừa nhích lại gần nhìn xem.
Một cái khung ảnh, bên trong là Lạc Hiên đang cười rực rỡ, “Tớ đi mua bữa sáng.”
Từ Tiếu Thiên cầm khung ảnh hôn một cái, từ trên giường nhảy xuống nghe điện thoại.
“Con trai, đêm qua mày ở đâu.
Bố mẹ về đến nhà rồi, con cũng về đi.” Giọng mẹ truyền tới.
“Hai người cũng cứng ghê.
Hôm qua không thèm hỏi han gì, hôm nay lại nhớ hỏi.
Con trai bố mẹ lót giất báo ngủ ở ATM một đêm, đau lòng không?”, Từ Tiếu Thiên châm điếu thuốc, mở cửa sổ ra, duỗi đầu ra ngoài hút thuốc.
“Có gì mà phải đau, cũng không phải con gái rượu, mày cũng không có tiền, không phải lo cướp giật…”, mẹ nói luôn một tràng, “Con trai, mau thu dọn giấy báo rồi về nhà đi.
Mẹ nhớ mày chết mất.”
“Chút nữa, con ăn sáng rồi về.” Từ Tiếu Thiên đã thấy bóng Lạc Hiên dưới lầu, “Cúp đây.”
Cậu cúp điện thoại, mơ cửa chạy ra ngoài, chạy xuống cầu thang, nghe được tiếng Lạc Hiên bước chân lên tầng, bỗng có chút xúc động muốn nhảy luôn từ trên cầu thang xuống.
“Sao cậu không ngủ nữa?”, Lạc Hiên nhìn Từ Tiếu Thiên chạy một mạch từ trên nhà xuống, “Đói tới vậy?”
“Nhớ cậu.”, Từ Tiếu Thiên nhận túi trong tay Lạc Hiên, nói xong thấy mình hơi có chút ra vẻ, xoay người chạy nhanh lên lầu.
Lạc Hiên nhìn bóng cậu rời đi mà cười, đi theo phía sau.
Hình ảnh hai người một trước một sau lên lầu như là trở về bốn năm trước.
Cậu và Từ Tiếu Thiên vẫn luôn như vậy, người trước người sau chậm rãi bước vào phòng học.
Hai người ra khỏi nhà từ rất sớm, đến trường lại rất muộn, lúc nào cũng phải lén lút vào lớp.
“Chút nữa tớ phải về, bố mẹ tớ về đến nhà rồi.” Từ Tiếu Thiên bày đồ ăn sáng Lạc Hiên mua về vào bát.
“Ừ.
Nghỉ hè có kế hoạch gì chưa?” Lạc Hiên dựa vào cửa bếp, nhìn động tác hết sức cẩn thận lại có chút vụng về của cậu.
“Không có, ăn uống ngủ ăn uống ngủ”, Từ Tiếu Thiên quay đầu, “Cậu định ra ngoài mấy ngày? Bao giờ quay lại?”
“20 ngày.”
“Ặc”, Từ Tiếu Thiên bị bỏng một chút, vội mở vòi nước, trong lòng có xíu buồn bực, rất muốn nói cậu đi đâu cho tớ theo với, lại thấy nói vậy quá ngu, vì thế sửa miệng, “Trời nóng thế mà ra ngoài, cậu không khó chịu à?”
“Ai biết được Lễ hội Hoa Sen nóng thế này vẫn tổ chức đâu,” Lạc Hiên nhận bữa sáng từ tay Từ Tiếu Thiên, bưng sang phòng khách, “Đi chụp ảnh, làm mấy việc linh tinh.”
“Lễ hội Hoa sen à…”, Từ Tiếu Thiên có chút lung lay.
“Ừ.
Cậu sắp thực tập rồi đúng không?”
“Còn nửa năm nữa.”
“Muốn ở lại bên kia à?”, Lạc Hiên chống cằm nhìn cậu.
Từ Tiếu Thiên không trả lời luôn.
Đây là vấn đề rất đau đầu, có muốn ở lại bên kia hay không, cậu uống một ngụm sữa đậu nành: “Xem tình hình đã.
Về mặt lý thuyết thì bên kia phát triển hơn chỗ chúng ta, ai cũng muốn ở lại…”
“Ừ.”
“Nhưng nếu cậu không suy xét mấy vấn đề như thế, tớ chắc chắn trở về,” Từ Tiếu Thiên nhìn Lạc Hiên, “Tìm một chỗ để ngày nào cũng được nhìn thấy cậu.”
“Chỗ thùng rác dưới tầng được đấy.
Ngày nào tớ cũng đi ném rác, cậu ngồi xổm ở đó là vừa đẹp.” Lạc Hiên cười nói.
“Bày sạp hàng vỉa hè…” Từ Tiếu Thiên nghĩ lại liền vui vẻ, “Bán gì đây ta?”
“Vậy rốt cuộc là cậu về hay ở lại bên kia đây?” Lạc Hiên cắt đứt dòng suy nghĩ của cậu, vẻ mặt rất nghiêm túc.
Từ Tiếu Thiên nhìn Lạc Hiên, không biết mục đích cậu hỏi chuyện này để làm gì, cậu vẫn thành thật trả lời: “Nếu ở lại được bên đó thì tớ vẫn ở lại”
“Vì sao?”
“Hả? Thì là xét theo thực tế, nếu tìm được công việc có cơ hội phát triển thì ở lại, sau đó liều mạng kiếm tiền, vậy là cậu không cần phải trả lời mấy cuộc điện thoại phiền toái như hôm qua nữa”, Từ Tiếu Thiên chép miệng, “Muốn vẽ thì vẽ, muốn chụp thì chụp, muốn vẽ gì thì vẽ cái đó, muốn chụp gì thì chụp cái đó…”
Lạc Hiên lẳng lặng nhìn cậu, trong ánh mắt ngập ý cười: “Cảm động chết mất.”
“Tớ sao lại thấy lời này của cậu không giống như lời hay ý tốt gì cả?”, Từ Tiếu Thiên chống tay lên bàn, tiến đến trước mặt Lạc Hiên, “Cậu không phải đang cười tớ chứ?”
“Tớ nghiêm túc đấy.”
Từ Tiếu Thiên kéo valy bấm chuông dưới tầng, cực kỳ không muốn về nhà.
Lạc Hiên muốn đưa cậu về nhà, cậu không đồng ý, trong trí nhớ của mình, mỗi lần đều là cậu nhìn Lạc Hiên vào nhà rồi mới quay người rời đi, cậu không muốn thay đổi điều ấy.
“Con trai à?”, giọng mẹ vang lên trong bộ đàm.
“Thu tiền điện.” Từ Tiếu Thiên uể oải đáp.
Trong nhà vẫn như cũ, dọn dẹp cực kỳ sạch sẽ gọn gàng, một sợi tóc cũng không có.
Mẹ không đi làm, công việc mỗi ngày là ở nhà quét dọn, từ trong ra ngoài từ trên xuống dưới.
Lúc Từ Tiếu Thiên vào cửa, mẹ đang cầm cây lau nhà chào đón cậu, vừa thấy cậu liền đi qua ôm cả người cả cây lau sàn vào lòng.
“Ai da, sao lại đen đi rồi, vừa hè đã đen, nghỉ đông còn trắng lắm cơ mà…” Mẹ ôm mặt cậu săm soi, chừng như chưa đủ còn muốn xốc áo cậu lên để kiểm tra nữa.
“Mẹ làm gì đấy”, Từ Tiếu Thiên vội chặn tay mẹ, “Con trai mẹ từ trước đến giờ có khi nào “trắng lắm” đâu, toàn thân đều là màu này.”
“Cởi giày cời giày,” mẹ tuy rằng rất vui khi thấy con trai trở về, nhưng liếc mắt một cái đã thấy dấu chân của con trai bảo bối trên sàn nhà,
Từ Tiếu Thiên đá giày lung tung, đi về phía ban công: “Bố con đâu?”
“Ra ngoài mua rượu rồi, lúc về quên mang theo, bố mày nói buổi tối phải cùng uống mấy chén,” mẹ đi theo sau cậu, “Buổi tối mày muốn ăn gì để mẹ làm.”
“Gì cũng được, mẹ đừng làm món nào phức tạp, trời nóng như vậy,” Từ Tiếu Thiên về phòng, tính thay quần áo, quay đầu thấy mẹ vẫn đang ở sau lưng, “Mẹ, đừng đi theo con nữa, con thay quần áo, chút nữa lại nói chuyện với mẹ, mẹ cứ đi theo làm con sắp choáng rồi.”
“Mẹ lại không ngại mày.
Mày cứ thay đi, mẹ còn chuyện muốn hỏi.” Mẹ ngồi xuống giường.
Từ Tiếu Thiên thở dài, bắt đầu cởi quần áo: “Vị nữ sĩ này, mẹ như vậy làm con xấu hổ quá.
Không biết đâu.
Con phải thay quần nữa.”
“Ờ.
Lúc mẹ sinh mày cũng không xấu hổ đâu, giờ mày xấu hổ cái gì?”
“Mẹ con ơi,” Từ Tiếu Thiên ngồi xuống bên cạnh, nắm tay mẹ, “Mẹ muốn hỏi chuyện gì?”
Mẹ kéo vai cậu sang, cực kỳ thần bí hỏi một câu: “Có phải mày đang quen một bạn gái rất xinh không?”
“Gì cơ?” Từ Tiếu Thiên thiếu chút nữa ngã lăn ra đất, tin này đâu ra vậy trời?
“Mày vội cái gì, có đúng hay không, nói chuyện thì nói chuyện, có phải không cho mày tìm bạn gái đâu.”
“Con đào đâu ra bạn gái rất xinh đẹp?” Từ Tiếu Thiên buồn bực.
“À, dì Tư mày tháng trước qua bên kia, đi vội, cũng không bảo mày làm gì, dì ở trên xe thấy mày, với một cô bé rất xinh đang đi cùng nhau…”
Tháng trước? Từ Tiếu Thiên nhanh chóng nghĩ trong đầu.
Cậu cơ bản không có khả năng ra ngoài một mình với con gái, trừ phi là bị Đào Nhiên bắt đi lao động khổ sai.
“Đó không phải bạn gái con…” Từ Tiếu Thiên vốn dĩ muốn nói ra quan hệ của hắn và Đào Nhiên, nhưng suy xét tới việc mẹ cậu rất thích tra hỏi tới cùng, chỉ có thể giải thích đơn giản: “Đấy là bạn học con, con với người ta cùng ra phố mua đồ.”
“Thật không phải?” mẹ rõ ràng vô cùng thất vọng.
“Không phải,” Từ Tiếu Thiên ngồi trên sàn nhà, dựa lưng vào giường, “Mẹ vội cái này làm gì?”
“Mẹ không sốt ruột, mà là vô cùng sốt ruột,” mẹ thở dài, “Con trai nhà người ta, vừa vào đại học đã đưa vợ về nhà, mày thì cả mấy năm học đến tên bạn học nữ cũng không nhắc tới.”
Từ Tiếu Thiên không hé răng, cậu hiểu ý của mẹ.
Hồi cấp 3, sau khi biết chuyện của cậu, mẹ đã tức giận đến mức phải nằm viện.
Tuy cậu đã quỳ trước mặt bố mẹ nói rằng mình tuyêt đối không thích con trai, nhưng lúc nào mẹ cũng vướng mắc chuyện ấy, ngày nào còn chưa thấy cậu có bạn gái, dù chỉ là chơi chơi, mẹ cũng sẽ không yên tâm được.
“Việc của con con tự biết, mẹ không phải nhọc lòng,” Từ Tiếu Thiên đứng lên cởi quần ngoài, “Ngài không tính đi ra thật à? Con phải cởi quần.”
“Mẹ là nói chuyện đứng đắn với mày, nên tìm bạn gái thì tìm đi, tốt nghiệp là kết hôn, thế là mẹ với bố mày đều thoải mái.” Mẹ vừa ra ngoài vừa lải nhải.
Tác giả có lời muốn nói: Đại khái là dung lượng não co lại, hôm nay chút nữa tưởng cày không xong…!
Chính là sợ có người đánh mị, mị cắn răng dậm chân một cái, cuối cùng vẫn xong rồi..