Về đến Nam Các, Tiêu Trường Ninh biểu tình hốt hoảng vội đóng cửa lại, lưng dựa trên cửa thở dốc, trong lòng phảng phất như có một ác ma nhỏ đang xoa eo mắng bản thân nàng: Tiêu Trường Ninh ơi Tiêu Trường Ninh, ngươi đường đường là trưởng công chúa đấy! Thẩm Huyền bất nhân thì ngươi liền bất nghĩa, mạnh mẽ xông đến lên án hắn một phen! Ngươi chạy cái gì? Người nên chột dạ chính là Thẩm Huyền!
Tiêu Trường Ninh không có sức lực dựa vào giường ôm gối thêu hung hăng đánh một quyền, nàng cũng chỉ dám bất lực mắng một câu trong lòng: Thẩm Huyền đáng chết!
Cốc cốc cốc —
Tiếng đập cửa vang lên, giọng nói Hạ Lục từ ngoài truyền vào: “Điện hạ, ngài có muốn hâm rượu lại để đuổi lạnh không?”
“Không cần đâu.” Tiêu Trường Ninh rã rời hứng thú cự tuyệt.
Hạ Lục lo lắng nói: “Vậy có cần đem thêm chút than sưởi ấm cho ngài không?”
Tiêu Trường Ninh chôn mặt trong gối thêu rầu rĩ nói: “Đừng quấy nhiễu ta, để bổn cung yên tĩnh trong chốc lát.”
Hạ Lục không nói gì nữa giống như đã lui xuống, nhưng không đến một khắc sau tiếng đập cửa lại vang lên lần nữa.
Tinh thần Tiêu Trường Ninh không yên, nàng cảm thấy có chút phiền phức nên buông gối thêu ra, không kiên nhẫn nói: “Ta không cần gì hết, lui ra đi!”
Trên cánh cửa hiện lên một bóng người cao lớn, giọng nói trầm ổn truyền đến: “Là ta.”
Thẩm…Thẩm…Thẩm Huyền!
Tiêu Trường Ninh bỗng nhiên ngồi dậy, nàng theo bản năng bước hai bước đến cửa nhưng lúc đầu ngón tay chạm đến lại hơi dừng lại. Tâm tình của nàng hiện cũng không được bình tĩnh, thời điểm này nhìn thấy hắn chỉ càng thêm xấu hổ thôi.
“Thẩm đề đốc có việc sao?” Nàng hỏi.
Người bên ngoài vẫn chưa lên tiếng. Hai người chỉ cách nhau một cánh cửa nhưng lại giống như cách một cái cầu không thể vượt qua.
Thấy Thẩm Huyền không nói chuyện, Tiêu Trường Ninh đành xuống nước nói trước: “Bổn cung mệt mỏi rồi, nếu có chuyện gì ngày mai lại nói…..”
Lời còn chưa dứt cửa đã phanh một tiếng mở ra, Thẩm Huyền đem một thân khí lạnh tiến vào.
Tiêu Trường Ninh đứng đằng sau suýt nữa đã bị cửa đụng vào mũi, nàng vội lùi về sau hai bước khiếp sợ nói: “Ngươi…..Ngươi sao lại xông vào đây!”
Thẩm Huyền cởi áo choàng đen xuống để trên giá, khuỵu đầu gối xếp bằng lại ngồi quỳ, khí thế hắn sắc bén nhìn nàng: “Nhà cửa ở Đông Xưởng đều quy về danh nghĩa của bản đốc, bản đốc vào phòng chính mình còn cần phải xin phép sao?”
Tiêu Trường Ninh há miệng thở dốc cố chấp nói: “Nếu vừa vặn đúng lúc bổn cung đang thay quần áo, ngươi cứ thế đi vào chẳng lẽ không phải là thất lễ sao?”
Thẩm Huyền chỉ buồn cười nhìn nàng: “Phu thê gặp mặt sao lại là thất lễ được?”
Tiêu Trường Ninh không còn lời nào để nói, nàng nhíu mi ngồi đối diện hắn cũng không gọi người dâng trà, để đề đốc đại nhân nhạt nhẽo ngồi một bên.
Cũng may Thẩm Huyền không để ý, ánh mắt thâm thúy nhìn nàng một lúc lâu bỗng nhiên hỏi: “Vừa rồi công chúa tới giáo trường tìm ta, vì sao lại quay đầu chạy?”
Không đề cập đến việc này còn tốt, vừa nhắc tới trong ngực Tiêu Trường Ninh liền nghẹn muốn chết, thân ảnh dưới cây hồng mai luôn lặp lại hiện lên trong đầu nàng. Nàng chưa kịp nghĩ cảm giác hờn dỗi này từ đâu đến, chỉ nghĩ địa vị chính mình cao như vậy không thể chấp nhận trượng phu trên danh nghĩa lại nay Tần mai Sở được…..
“Bổn cung không tìm ngươi, chỉ là trùng hợp đi ngang qua thôi.” Tiêu Trường Ninh quay đầu nhìn huân hương đã cháy đang lượn lờ trên bàn trà, cố gắng làm ngữ khí trở nên bình tĩnh tự nhiên.
Thẩm Huyền xem kĩ nàng giống như đã nhìn thấu hết tất cả, hắn trầm ngâm một lát liền hiểu rõ nói: “Vì sao điện hạ lại giận?”
Thân mình Tiêu Trường Ninh không được tự nhiên cứng đờ, nàng nghĩ thầm: Hắn nói rất đúng, vì sao ta lại giận dữ? Ta có tư cách gì giận dữ?
Cuộc hôn nhân này vốn đã yếu ớt đến mức chỉ cần đụng nhẹ là nứt, nàng tự lo cho chính mình còn không xong làm sao quản được Thẩm Huyền yêu ai ghét ai?
Nàng sớm đã biết điều này nhưng lại không có cách khống chế chính mình. Nàng không quên được vòng tay ấm áp của Thẩm Huyền vào ngày sốt cao ấy, không quên được lòng ngực rắn chắc trầm ổn của hắn…..
“Bổn cung không có giận dữ.”
“Nàng nói dối.”
Thẩm Huyền luôn luôn ngang ngược, Tiêu Trường Ninh vốn có thói quen tốt sẽ luôn nhịn nhưng lúc này nàng đang tâm phiền ý loạn lại không muốn cúi đầu, trong lòng tràn đầy buồn giận đang kêu gào muốn phát tiết. Nàng bỗng chốc giương mắt, ánh mắt trong suốt nhìn Thẩm Huyền nghiêm túc nói: “Buổi sáng hôm nay, Thẩm đề đốc hỏi bổn cung như thế nào là “quân phụ thiên hạ”……”
Thẩm Huyền nhướng mày, giống như hơi bất ngờ vì nàng bỗng nhiên đề cập đến đề tài này.
“Đề đốc nói “quân phụ thiên hạ” là vì thiên tử muốn đem trăm họ thiên hạ thành phụ thân, hiếu kính với trăm họ như hiếu kính với cha mẹ, khi đó bổn cung vẫn chưa phản bác. Mà hiện tại bổn cung muốn nói cho ngươi biết, ngươi sai rồi.”
Thân hình Tiêu Trường Ninh hơi căng thẳng, trên khuôn mặt xinh đẹp phủ kín sự giãy giụa. Nàng nắm chặt tay áo, đầu ngón tay run rẩy, giọng nói vững vàng lại chắc chắn gằn từng chữ: “Quốc là nước, quân là cha, uy nghiêm nhất định không thể mất được! Dân chúng trăm họ như cỏ rác mà đế vương lại chỉ có một người, dù là người tài ba thế nào đi nữa thì sao có thể chiếu cố hết đây? Nếu quân không có thiên uy, đủ loại quan lại sẽ không có người cầm đầu, dân chúng không nhân từ, tuy có quốc mà không có quân uy chấn nhiếp thì giang sơn tất sẽ tan rã, thiên hạ tất sẽ chết, quần hùng hiện tại sẽ phất cờ khởi nghĩa, gian thần lộng hành giữa đường! Cho nên, tuy rằng giải thích của ngươi mới lạ nhưng lại sai rồi!”
Nói đến đây, hốc mắt nàng đỏ lên cũng không biết chính mình chạm vào cái gì lại cứng rắn lặp lại lần nữa: “Bổn cung không sai, người sai chính là ngươi!”
Trong mắt Tiêu Trường Ninh mờ mịt hơi nước thoạt nhìn như càng thêm nhu nhược. Nàng cắn môi, thân mình rõ ràng đã sợ hãi đến phát run nhưng giọng nói lại có sự cố chấp khác với lúc trước, nàng nói năng có khí phách, lại tựa như ngọc nát mang theo chút kiên quyết xưa nay chưa từng có.
Từ đầu đến cuối Thẩm Huyền vẫn không nói gì, thần sắc hắn ngưng trọng giống như đang suy tư ẩn ý trong lời nói của nàng, lại giống như không rõ nàng rốt cuộc đang kiên trì điều gì.
Tiêu Trường Ninh lau nước mắt ngay khóe mắt. Nàng biết chính mình đang giận chó đánh mèo, tìm cái cớ để phát tiết mà thôi.
Nàng phản bác Thẩm Huyền, mắng Thẩm đề đốc không ai so được, nàng đã làm tốt tính toán, tuy rằng có chút sợ hãi cái chết nhưng cũng vui sướng tràn trề.
Trong phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng châm rơi, mắt nàng đỏ hoe đối diện Thẩm Huyền chờ hắn ra quyết định.
Không biết qua bao lâu, Thẩm Huyền hơi ngồi thẳng dậy vươn bàn tay thon dài về phía nàng.
Tiêu Trường Ninh bình tĩnh nhắm mắt, lông mi ướt át khẽ run. Nàng biết cổ chính mình vừa non mịn vừa yếu ớt, chỉ cần nhẹ nhàng bóp một cái nàng liền có thể từ trong vận mệnh không xong này thoát ra…..
Nhưng mà Thẩm Huyền chỉ dùng lòng bàn tay thô to nhẹ nhàng lau đi nước mắt nàng nói: “Thần cùng điện hạ có thân phận bất đồng nên kiến thức tất nhiên cũng sẽ bất đồng. Sai thì sai, nàng khóc cái gì?”
Cánh mũi Tiêu Trường Ninh phiếm hồng hơi hơi hít vào, suýt nữa lại khóc thành tiếng.
Nàng thà rằng Thẩm Huyền hung ác với nàng một chút, thà rằng hận Thẩm Huyền, oán Thẩm Huyền hơn chứ cũng không muốn cứ không minh bạch như vậy mà sống qua ngày, đó là đang tự mua dây buộc mình.
Thẩm Huyền đứng dậy, một tay đem Tiêu Trường Ninh kéo lên, lông mày hơi nhướng dùng ngữ khí vô cùng chân thật đáng tin nói: “Chúng ta ra ngoài một chuyến!”
“Ra ngoài? Đi đâu……Thẩm Huyền!” Cả hai còn chưa nói xong thì Tiêu Trường Ninh nước mắt chưa khô liền bị Thẩm Huyền kéo ra ngoài, ngay sau đó nàng đã ngồi ngay ngắn trên chiếc xe ngựa rộng rãi ấm áp.
Ba mươi phút sau, tập thể một trăm thái giám đồng loạt ra cửa, quét sạch khu phố phồn hoa nhất kinh thành.
Sắc trời âm trầm, quạ đen bay ngang qua nóc nhà, nhóm thái giám nắm chặt đao kiếm đứng lặng bên đường tạo thành trận địa sẵn sàng đón địch; người bán hàng rong lẫn thương gia đều co đầu rụt cổ, nơm nớp lo sợ, người không biết còn tưởng rằng Đông Xưởng lại sắp làm ra chuyện lớn gì.
Một bàn tay to lớn sạch sẽ vươn ra bên trong xe ngựa nhẹ nhàng đẩy màn qua một bên, lộ ra khuôn mặt tuấn mỹ của thái giám đề đốc Đông Xưởng cuồng vọng.
Thẩm Huyền dẫn đầu xuống xe, sau đó lại đỡ Tiêu Trường Ninh vẻ mặt còn hoang mang cộng với cơn giận còn sót lại chưa tan bước xuống.
Hắn dẫn trưởng công chúa tới trước một cửa hàng châu báu đẹp đẽ tôn quý, nhìn nàng khẽ nâng cằm ngữ khí coi thường nói: “Chỉ cần trưởng công chúa nguôi giận, nàng muốn mua cái gì cũng đều có thể.”
Tinh thần Tiêu Trường Ninh triệt để bùng nổ, trong đầu nàng trống rỗng nhất thời không nghĩ ra được Thẩm Huyền đây là vẫn còn lí trí hay là đã nổi điên nữa.
“Không…..Không cần……” Nàng lắp bắp không nói nên lời.
Thẩm Huyền quay lại nhìn chưởng quầy đã đầy mồ hôi lạnh quỳ trên đất nói: “Đem bảo vật trấn điểm của nhà ngươi tới đây ta mua.”
Cái gì? Từ từ!
Thẩm Huyền lại dắt Tiêu Trường Ninh tới một tiệm tơ lụa, lòng bàn tay nàng đã ra mồ hôi giống như phải chịu khổ hình, nàng liên tục lắc đầu nói: “Đừng….”
Thẩm Huyền nói: “Đem tơ lụa mới nhất tới đây, mỗi thứ một cái.”
Cả hai lại đến tửu lâu kế bên, Tiêu Trường Ninh lúc này đã chịu không nổi run rẩy nói: “Thật sự không cần đâu, mấy cái đó bổn cung đều không thích.”
Nghe vậy, Thẩm Huyền bình tĩnh nhìn nàng hỏi ngược lại: “Vậy điện hạ thích cái gì?”
“Bổn cung thích…..”
Gió mạnh nổi lên cuốn lấy quần áo hai người quấn vào nhau. Trên bầu trời từng bông tuyết nhỏ rơi xuống, lúc bắt đầu chỉ có một bông hai bông nhưng chỉ một lát sau liền càng ngày càng nhiều, càng ngày càng dày, bông tuyết vươn trên đầu vai hắn lọt vào mắt nàng.
Trận tuyết đầu mùa năm nay thế nhưng lại yên lặng rơi xuống vào lúc này.
Tiêu Trường Ninh chợt mở to tầm mắt, bước nhanh đi đến hẻm nhỏ không người một mình ổn định lại lồng ngực hơi xao động.
“Trưởng công chúa……” Môi mỏng Thẩm Huyền khẽ nhếch, hắn mới nói mấy chữ liền dừng lại.
Giống như cảm giác được cái gì, ánh mắt Thẩm Huyền bỗng chốc trở nên nguy hiểm sắc bén lên, một tay đẩy Tiêu Trường Ninh lên tường giam thân hình mảnh khảnh của nàng trong ngực mình, hắn nhìn nàng lạnh lùng nói: “Nàng đừng nhúc nhích, trên nóc nhà phía sau bản đốc có người đang ẩn nấp.”
Tiêu Trường Ninh cứng đờ, khẩn trương nhìn dung mạo tuấn tú của Thẩm Huyền gần trong gang tấc nhỏ giọng nói: “Vậy chúng ta làm sao bây giờ, kêu cứu hả?”
Khóe miệng Thẩm Huyền khẽ nhếch một chút, hắn cười rất lạnh lẽo: “Nếu đã có người vội vã muốn chết thì tất nhiên ta phải thành toàn cho hắn rồi.” Dứt lời, đôi mắt tối tăm giống như hồ sâu không đáy của Thẩm Huyền yên lặng nhìn Tiêu Trường Ninh nói: “Chúng ta không thể rút dây động rừng. Hiện tại bản đốc muốn dẫn hắn xuất thủ còn cần điện hạ phối hợp một chút.”
Tiêu Trường Ninh bất chấp suy nghĩ, gian nan nuốt một ngụm nước miếng xuống hỏi: “Phối hợp như…..như thế nào?”
Ảnh ngược trong mắt nàng là đường phố kinh thành phồn hoa, là hàng ngói xanh đậm, cũng là ảnh ngược của nụ cười bừa bãi của Thẩm Huyền. Hắn nói: “Đắc tội rồi.”
Tuyết bay đầy trời, hẻm nhỏ yên lặng, Thẩm Huyền chợt cúi người vừa ôn nhu vừa cường thế hôn lên môi nàng, đem phía sau lưng chính mình hoàn toàn bại lộ ra ngoài.
Bông tuyết lạnh lẽo nhưng nụ hôn của hắn lại cực kì nóng, Tiêu Trường Ninh chỉ cảm thấy linh hồn của mình giống như sắp bị hắn hút đi, phòng tuyến vẫn luôn giữ vững trong lòng xoạch một tiếng đứt gãy chỉ còn lại một khối thể xác cứng đờ bám lên người hắn, mặc hắn tùy ý hôn đến long trời lở đất.