Nếu không bị ôm eo và không bị cản lại, không chừng Diệp Phi đã bước tới cho hai người bạn kéo băng rôn một bài học.
Phòng ăn cười vang, đợi Diệp Phi bình tĩnh lại, bánh kem được đẩy lên, Diệp Phi nhịn cười đứng khoanh tay.
Bạn bè đội mũ sinh nhật, đưa cho con dao nhựa, kéo ghế cởi áo khoác, chu đáo hầu hạ nàng ngồi xuống, nàng mới bỏ qua.
Diệp Phi giơ dao chém vào không khí: “Các cậu thấy thú vị không?”
Một người bạn chợt ngẩng đầu vỗ tay, hát vang: “Happy birthday to you ~”
“Happy birthday to you ~”
“Happy birthday to you ~”
…!
Bên này kết thúc chưa đến mười một giờ rưỡi, Diệp Phi có hơi buồn ngủ, nàng lên xe nhà mình, gọi điện thoại cho Tả Lộ Dư.
Mấy phút trước, Tả Lộ Dư nhắn tin cho nàng, nói đã về nhà, hỏi nàng bao giờ trở về.
Nhấc máy, Diệp Phi ném một câu em lên xe, bắt đầu…!
“Chị không biết hôm nay bọn họ quá đáng đến mức nào.”
“Tả Lộ Dư, em kể chị nghe, không ngờ bọn họ lại làm một cái băng rôn chúc mừng em làm công!”
“Còn thả bóng bay chúc mừng, chị biết không, là bóng bay đặt làm, đủ màu hết, trên bóng có in chữ, in là chúc mừng Diệp Phi làm công vui vẻ!”
“Tả Lộ Dư.” Diệp Phi mệt mỏi dựa vào phía sau: “Chị thấy có giận không!”
“Giận.”
Bên Tả Lộ Dư rất yên tĩnh, Diệp Phi đóng kính xe lại, tắt đi tiếng ồn ào và hối hả của thành thị, trong xe chợt trở nên yên tĩnh.
Cúp điện thoại của Tả Lộ Dư, Diệp Phi thấy cuộc gọi nhỡ của sếp, nàng gọi lại, ban đầu hai người nói vài câu về chuyến du lịch của nàng, cuối cùng sếp hỏi: “Ngày mai rảnh không? Tôi muốn dẫn cô đi phỏng vấn.”
“Tôi nói đã trễ như vậy, sếp tìm tôi hẳn là không có chuyện gì tốt.”
“Tôi nghĩ cô mới về, chắc là mệt.” Sếp cũng cười: “Lần này là một cụ già trong thôn, mấy hôm trước bọn họ đều đi công tác, chỉ có mình cô có kinh nghiệm.
Trong tòa soạn không có ai rành rẽ, hơn nữa lần trước cô viết bài rất tốt, quản lí cũng đề cử cô với tôi.”
“Được rồi.”
Vì thế năm phút sau Tả Lộ Dư lại nhận được cuộc gọi của Diệp Phi, báo cáo việc này.
Rõ ràng nàng sẽ về đến nhà trong vài phút nữa, nhưng Diệp Phi vẫn không thể chờ.
Diệp Phi nói xong, Tả Lộ Dư im lặng một lúc.
“Qua đêm à?”
“Ừ, ở lại một đêm.”
“Thật đáng tiếc.” Tả Lộ Dư im lặng một chút.
Nàng khó hiểu: “Sao vậy?”
“Tối mai có một bữa tiệc, vốn định dẫn em đi.”
Diệp Phi dừng một lúc, bỗng không vui: “A, trùng hợp thế.”
“Hôm nay chị còn nói với Tiểu Vân, ngày mai chuẩn bị một bộ quần áo cho em.”
Diệp Phi lại càng mất mát hơn: “Vậy sao bây giờ mới nói cho em biết?
“Chị muốn đợi em về nhà lại nói, không nghĩ em nhận điện thoại của sếp.”
“A.” Diệp Phi mở cửa xuống xe: “Tiếc quá.”
“Không sao, còn sau này.”
Diệp Phi xuống xe, chào tạm biệt tài xế, ấn nút thang máy, tín hiệu trong thang máy không tốt, hai người hiểu nhưng không nói ra, Diệp Phi nhìn từng con số nhảy lên, điện thoại vẫn kề bên tai.
Thang máy đinh đinh tới nơi, Diệp Phi đi ra thấy nhà mở cửa, Tả Lộ Dư cầm điện thoại đứng ở cửa, vẫn là bộ đồ lúc sáng, thay dép lê, tóc không buộc xõa trên vai.
Diệp Phi xa xa nhìn cô, dùng tiếng nói chỉ có thể nghe thấy trong điện thoại, nhỏ giọng nói vào micro: “Vợ ơi, em về rồi.”
Tả Lộ Dư cười, cúp điện thoại.
Diệp Phi đi nhanh qua, dang hai tay ôm lấy Tả Lộ Dư, đu trên người cô, đồng thời giơ chân đóng cửa lại.
Tả Lộ Dư sờ gương mặt nàng hỏi: “Uống bao nhiêu rượu?”
“Không bao nhiêu, một hai chai thôi, bia.”
Diệp Phi kéo tay áo Tả Lộ Dư đổi giày, lại nói: “Chị có nhớ bộ phim em nói lần trước không? Em có đĩa rồi, đợi em về mình kiếm thời gian xem đi.”
“Ừ.”
“Ngày mai em phải dậy sớm, chị đừng chuẩn bị bữa sáng cho em, em xuống lầu mua đồ ăn.”
“Mấy giờ?”
“Bảy giờ đến công ty.”
“Sớm vậy.” Tả Lộ Dư gật đầu: “Đi tắm trước đi.”
Hành lý khi đi công tác một hai ngày của Diệp Phi luôn rất đơn giản, một túi đeo chéo, không còn gì khác.
Nàng tắm xong, Tả Lộ Dư nhìn chằm chằm nàng thu dọn đồ đạc đầy đủ mới đi tắm.
Khi trở ra Diệp Phi đã ngủ, có vẻ nàng đã rất buồn ngủ, nàng để lại đèn đầu giường cho cô.
Tả Lộ Dư nằm lên giường, tắt đèn, kéo Diệp Phi vào lòng mình, nghe nàng ậm ừ nói “tắm xong rồi à” lại ngủ mất.
Ngày hôm sau, khi Tả Lộ Dư thức dậy Diệp Phi đã đi rồi, động tác nhẹ đến nỗi Tả Lộ Dư không biết rốt cuộc nàng đã đi từ lúc nào, giường vẫn lưu lại chút hơi ấm của nàng.
Buổi sáng thức dậy bên cạnh không có ai, Tả Lộ Dư chợt cảm thấy kì lạ, mở điện thoại, phía trên có mấy tin nhắn của Diệp Phi.
Phi Phi cục cưng: Em đi rồi.
Phi Phi cục cưng: Sếp bảo một số nơi trong thôn tín hiệu có thể không tốt lắm.
Phi Phi cục cưng: Nên có lúc sẽ không tìm được em.
Phi Phi cục cưng: Nhưng nếu được em sẽ nhắn cho chị.
Cái tên Phi Phi cục cưng là do Diệp Phi lấy điện thoại của cô đổi lại, nàng nói hai chữ Diệp Phi quá cứng nhắc, trông không có gì khác với những người khác, ghim cuộc trò chuyện lên đầu cũng vô dụng.
Vì thế nàng đã đổi tên, đổi thành Phi Phi cục cưng, nàng cũng đổi luôn tên Tả Lộ Dư trong điện thoại mình, đổi thành bà Diệp.
Tả Lộ Dư mới trả lời “ừ”, Diệp Phi lại gửi tin nhắn đến.
Phi Phi cục cưng: Em đoán là chị đã dậy.
Phi Phi cục cưng: [Hình ảnh].
Phi Phi cục cưng: Hôm nay cục cưng có ngầu không?
Diệp Phi gửi đến một bức ảnh chung, bốn người đứng cạnh xe, chân phải của nàng bước về trước, trông rất dài.
Tả Lộ Dư phóng to ảnh, biểu cảm dưới cái mũ lưỡi trai của Diệp Phi như kiểu ta là người ngầu nhất thiện hạ, làm cử chỉ giơ hai ngón tay chữ V với ống kính.
Tả Lộ Dư: Ngầu.
Tả Lộ Dư: Đi đường cẩn thận.
Phi Phi cục cưng: Ừ.
Phi Phi cục cưng: Hôm nay em lái xe.
Phi Phi cục cưng: Không nói nữa, xuống xe nhắn cho chị.
Phi Phi cục cưng: Phải nhớ em.
Tả Lộ Dư: Ừ.
Cho mình một kì nghỉ, không thể nghi ngờ là phải gánh gấp đôi khối lượng công việc.
Sáng sớm, Tả Lộ Dư còn bận hơn so với cục cưng đang ở trong thôn, ở bên kia nàng thỉnh thoảng gửi tin nhắn cho cô, gửi video thú vị, cô sẽ đáp lại bằng đôi câu, hoặc bằng những biểu cảm Diệp Phi thường sử dụng.
Buổi chiều Diệp Phi cùng dân làng đi lên rừng trên núi, không biết sẽ mất bao lâu, nàng đã nhắn tin trước cho Tả Lộ Dư nói tín hiệu không tốt, sau đó biến mất vài giờ.
Tả Lộ Dư nhận được tin nhắn của Diệp Phi lần nữa là khi cô đang ở phòng họp, một giám đốc bộ phận vừa tắt đi tệp trình chiếu, điện thoại của Tả Lộ Dư rung lên.
Diệp Phi nhắn liên tục mấy tin, khi cô lấy điện thoại từ trong túi ra, điện thoại vẫn rung không ngừng.
Tả Lộ Dư mở khóa ấn vào, Diệp Phi rốt cuộc ngừng lại.
Giao diện trò chuyện bị tin nhắn thoại chiếm đầy màn hình, mấy tin nhắn trước chỉ một giây, tin cuối cùng là ba giây.
Tả Lộ Dư vốn muốn ấn giữ tin nhắn thoại thứ nhất để nó chuyển thành văn bản, nhưng không ngờ thời gian ấn chưa đủ lâu, giọng nói trực tiếp phát ra.
“Vợ.”
“Vợ.”
“Vợ.”
…!
Vì tin nhắn thoại quá ngắn, Tả Lộ Dư không kịp bấm tạm dừng, nó tự động chuyển sang đoạn tiếp theo.
Cuối cùng, sau tiếng “vợ” thứ tư vang lên, Tả Lộ Dư bấm khóa màn hình, màn hình ngay lập tức tối đen.
Phòng họp vốn yên tĩnh nay càng trở nên yên tĩnh hơn.
Tả Lộ Dư cất điện thoại như chưa hề có chuyện gì xảy ra, ngước lên, nhìn người đứng bên kia đang không biết nên lên hay không, nói: “Đến lượt anh.”
Người nọ gật đầu nói vâng.
Phòng họp tiếp tục quá trình, như thể vừa rồi không có những tiếng gọi vợ với giọng nói trong trẻo vui vẻ xen lẫn những tiếng ồn ào xung quanh.
Kết thúc một vòng báo cáo khác, Tả Lộ Dư nhịn không được lại lấy điện thoại ra, lần này cô rất cẩn thận, cũng rất kiên nhẫn, mấy tin trước rõ ràng đều đã nghe qua, nhưng vẫn chuyển từng cái thành văn bản.
Những tin một giây đều là Diệp Phi gọi cô là vợ.
Cuối cùng tin dài ba giây, chuyển thành văn bản: Em nhớ chị.
Em nhớ chị, ba chữ, Diệp Phi nói ba giây, Tả Lộ Dư mím môi nghĩ, nàng đã dùng giọng điệu gì? Nàng đã kéo dài âm của chữ nào, hay là nói nhấn từng chữ?
Sau cuộc họp, cô bị một số cấp dưới chặn lại nói một chút về công việc, Tả Lộ Dư vừa sờ điện thoại trong túi, vừa bàn bạc chi tiết.
Cuối cùng kết thúc, cô và Tiểu Vân trở lại văn phòng.
Tiểu Vân đi sau lưng cô, thấy tốc độ của cô nhanh hơn bình thường, không khỏi hỏi: “Tả Tổng đang có tâm trạng tốt ạ?”
Tả Lộ Dư nở nụ cười, “ừ” một tiếng.
Tiểu Vân bước nhỏ theo sau: “Hôm nay Tả Tổng đeo cài áo hình mũ à, đáng yêu quá.”
Tả Lộ Dư hơi chậm lại, quay đầu: “Diệp Phi mua cho tôi.”
Tiểu Vân sửng sốt một lúc, dường như cô nhìn thấy biểu cảm khoe khoang trên mặt của Tả Tổng?
“Ánh mắt của cô Diệp thật tốt.”
Tả Lộ Dư về văn phòng, mới đóng cửa lại, cô lập tức lấy điện thoại ra mở tin nhắn thoại lên, vì đã chuyển thành văn bản cho nên cô phải mở từng cái một.
Mở từng cái, lưu lại từng cái.
Có lẽ đang xuống núi, Tả Lộ Dư vẫn nghe thấy tiếng gió.
Diệp Phi rất vui, từng chữ vợ đều chứa sự vui vẻ như cách nàng thường nói.
Rốt cuộc đến tin nhắn cuối, Tả Lộ Dư cũng ngồi xuống ghế.
Xung quanh Diệp Phi không ầm ĩ nữa, có lẽ bên cạnh có người khác, câu “em nhớ chị” như là thì thầm vào tai cô, mềm mại mỏng manh, hơi khàn khàn, cố ý hạ giọng.
Tả Lộ Dư liếm liếm môi, lại nghe thêm vài lần mới lưu lại.
Tả Lộ Dư: Chị cũng nhớ em.
Cất điện thoại, Tả Lộ Dư đặt tay lên con chuột, máy tính sáng lên, hình nền là ảnh du lịch của Diệp Phi.
Cô đang muốn mở hộp thư, nhưng thấy một cửa sổ quảng cáo nhỏ hiện lên ở góc dưới bên phải, di con chuột đến gần đóng lại, thấy dòng chữ phía trên, chợt dừng lại hai giây.
Có lẽ là nội dung của một video quảng cáo nào đó, Tả Lộ Dư đóng cửa sổ lại, tiếp theo kéo con chuột đến ghi chú ngoài màn hình, nhấp đúp để nhập vào ghi chú đầu tiên, nhập câu vừa thấy vào.
“Chỉ cần em ở bên, mỗi ngày đều rực rỡ ánh sao.”.