*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi rời khỏi phòng bệnh, Phương Tư Dao cầm điện thoại lên gọi điện thoại cho thư kí
“Linda, tuyên bố tập đoàn KF cùng ngày tranh giành vụ xây dựng chợ của chính phủ, chi tiết tỉ mỉ mở cuộc họp quyết định. Thuận tiện giúp tôi điều tra Tôn Kiến Đình, tôi muốn biết tại sao hắn bổng nhiên biến mất còn nữa xác thực vị trí và tất cả tư liệu của hắn”
Sau nữa tiếng, Phương Tư Dao thì nhận được tài liệu cô ấy muốn. Đây chính là nguyên nhân tại sao cô ấy tin dùng Linda, hiệu quả làm việc cao của cô ấy để Phương Tư Dao rất là hài lòng
“Tổng tài, Tôn Kiến Đình là công tử của tập đoàn Hải Đốn. Tập đoàn Hải Đốn mấy năm nay bắt đầu trở về Đài Loan phát triển, ở bộ phận xây dựng tính là chủ chốt trong giới kinh doanh ngang bằng với Thiên Thành. Nghe nói Tôn Hạo Dân có ý đem công ty truyền cho Tôn Kiến Đình. Mấy năm nay Tôn Hạo Dân biến mất ở Đài Loan là vì ông ấy đi Mỹ học tập nghiên cứu kiến thiết (xây dựng) và quản lý doanh nghiệp. Thì ở hai ngày trước ông ta đã trở về Đài Loan rồi. Còn nữa gần đây Hải Đốn và Thiên Thành vì vụ xây dựng chợ của chính phủ đang tiến hành cạnh tranh quyết liệt, nếu như chúng ta thật sự tham gia cạnh tranh có thể sẽ dẫn tới nguy cơ phá sản trước mắt của Thiên Thành, cho nên tôi còn chưa công bố tin tức cạnh tranh vụ này”
“Rất tốt, tiếp tục điều tra Tôn Kiến Đình. Còn nữa đem tin tức công bố ra ngoài tôi chính là muốn để Thiên Thành phá sản”
Ngắt điện thoại, Phương Tư Dao lạnh lùng khơi ra một nụ cười
“Giang Hiểu Đình tôi sẽ để cô và Tôn Kiến Đình đến cầu xin tôi buông tha cho các người”
————-
Rất nhanh ba ngày trôi qua, Giang Hiểu Đình cũng không có thấy Phương Tư Dao xuất hiện nữa. Mỗi ngày đều yên lặng nhìn ngoài cửa phòng, cô ấy tin Phương Tư Dao nhất định sẽ không gạt mình. Chỉ là mỗi lần xuất hiện không phải Quách Giai Giai thì là Đỗ Ái Vi có tướng mạo giống y chang Phương Tư Dao. Giang Hiểu Đình bắt đầu từ từ thất vọng, tuy có ngoan ngoãn ăn ngủ lại cũng không có nói qua một câu. Quách Giai Giai vì Giang Hiểu Đình mỗi ngày tan ca thì đều đến bệnh viện thăm cô ấy, cô ấy sợ bạn tốt của mình sẽ làm chuyện dại dột gì. Mà Giang Hiểu Đình yên lặng như vậy cho đến sau khi Phương Tư Dao xuất hiện có thay đổi
Hôm nay do Phương Tư Dao luân phiên tuần phòng, khi đi vào phòng bệnh VIP chỉ có một mình Giang Hiểu Đình. “Giang tiểu thư hôm nay cảm thấy thế nào, đầu còn đau không? còn có muốn ói không?”
Giọng nói như người máy để người nghe không ra rốt cuộc là tâm trạng gì. Nhưng mà tựa hồ là quá lâu không nói chuyện Giang Hiểu Đình quên đi nên làm sao mở miệng, chỉ là nhìn chăm chăm bác sĩ mặt áo blue trước mắt
“Nếu như không có, một chút nữa làm kiểm tra cuối cùng thì có thể xuất viện rồi”
“…”
“Cô có thể nói chuyện không?”
Dường như là phát hiện Giang Hiểu Đình dị thường, Phương Tư Dao nhíu chặt chân mày hỏi, nhưng mà đứa con gái đó vẫn cứ như cũ chỉ nhìn chăm chăm cô ấy…
“Miss Trần, cô ra ngoài trước đi. Tôi làm kiểm tra một chút”
“Được, chủ nhiệm hôm nay đây là bệnh nhân cuối cùng, nếu như không có chuyện gì vậy tôi thì tan ca trước”
“Được, cô đi đi”
Thấy Miss Trần đóng cửa lại, Phương Tư Dao chậm chạp đi đến trước giường của Giang Hiểu Đình
“Cô có thể nói chuyện không? Giang Hiểu Đình cô là làm sao vậy! nói chuyện đi! “
Đứa con gái vẫn vô ngôn vô ngữ nhìn cô ấy, Phương Tư Dao lúc này thật sự bị dọa rồi, cô ấy lo lắng Giang Hiểu Đình vì ngã cầu thang bị thương đến tổ chức não. Thế là hai tay dùng sức lay động vai của đứa con gái đó lại vẫn là không có được bất cứ hồi đáp nào, cho đến trãi qua rất lâu…
“Nói cái gì? nói chị gạt em? nói em sẽ không đeo theo chị nữa? hay là nói em ngốc, ngốc đến cả mộng và hiện thực cũng phân không rõ? Phương Tư Dao tại sao chị luôn cho em hy vọng lại để em thất vọng chư?”
Ngữ khí bình đạm vô kì (bình thường không có kì lạ) của Giang Hiểu Đình đối với gương mặt của Phương Tư Dao vì cảm thấy bị gạt mà không vui, hình thành một loại khẩn trương đối đầu nhau
“Hừ! như vậy chơi rất vui sao Giang Hiểu Đình? coi tôi là đồ ngốc mà chọc? thấy tôi lo lắng cho cô cô rất vui có phải không? “
“Vậy chị thì sao? em là kẻ ngốc mới tin chị, tin chị còn yêu em tin chị sẽ đến thăm em…kì thực đều là tự em đa tình…”
“Ha…Giang Hiểu Đình, cô như vậy là ý gì?”
Phương Tư Dao vui mừng vì Giang Hiểu Đình không có bị thương đến tổ chức não lại tức giận cô ấy còn gạt mình như vậy. Vả lại hoàn toàn không ngờ được bản thân bị cô ấy trách mắng ngược trở lại
“Phương Tư Dao, em sẽ không đeo theo chị nữa”
“Là ý gì? cô nói rõ cho tôi”
“Sau khi rời khỏi bệnh viện chúng ta thì mạnh ai nấy sống một chút quan hệ cũng không có, thì giống như mười năm qua không có chị em cũng sống rất tốt…”
Giang Hiểu Đình tự mình nói, mỗi một câu nói lòng của cô ấy thì đau một lần. Thấy thái độ lãnh đạm của Phương Tư Dao cô ấy thật sự sợ rồi, nếu đã phải đối mặt chuyện chị ấy yêu người khác chi bằng tự mình rời khỏi thôi…
“Giang Hiểu Đình tôi không cho phép! cô trốn không khỏi tôi đâu! cô mãi mãi là của tôi! “
Nghe thấy lời nói của Giang Hiểu Đình Phương Tư Dao mặt không cảm xúc trong chớp mắt trở nên thịnh nộ, sau khi gào thét với đứa con gái này rồi đẩy cửa rời khỏi. Mà Giang Hiểu Đình lại yên tĩnh lại, không nói lời nào nhìn nước mưa ngoài cửa sổ thì giống như tâm trạng của cô ấy từng giọt từng giọt rơi xuống…
———-
Nếu như cuối cùng tình yêu chỉ còn lại tổn thương, vậy thư xin chị buông tay để em rời khỏi
Hết chương 15